Sau Khi Từ Chối Tôi Giáo Thảo Cùng Phòng Hối Hận Rồi

Chương 2: Xin nghỉ với bà xã, hạnh phúc quá



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hạ Vy (Wat.tpad HaVyon0602)

Chương 2: Xin nghỉ với bà xã, hạnh phúc quá.

Ứng Trầm hai ba đũa đã ăn hết bún qua cầu Lan Duật ăn nửa ngày không hết, bỏ hết rác vào bịch rồi đặt cạnh mép giường mình, ngày mai đi học thì mang xuống lầu vứt.

Lan Duật ăn cơm xong lại trở về trạng thái mở mắt không lên, đầu óc mê mang dựa vào vách tường.

Đúng lúc này, cửa ký túc xá mở ra.

Hai người ướt đẫm vọt vào, bọn họ vừa trở về trong ký túc xá 413 lập tức gào to lên.

Mái tóc đỏ bị cắt như hoa màu gà của Dương Tiêu rũ xuống trán, vừa trở về đã gấp không chịu nổi đi lại tủ lấy quần áo.

“Lạnh chết tôi rồi, mau đi tắm!”

Phương Minh Cừ vừa mới lau khô kính, thấy thế kêu rên, “Tôi cũng muốn tắm! Tôi thể nhược, tôi tắm trước!”

Dương Tiêu bẻ hắn lại, “Cả ký túc xá này, tôi chỉ cho Tiểu Duật. Còn cậu, nố nồ nô!”

Phương Minh Cừ mắng: “Cậu big gan, vậy lão đại thì sao!”

Dương Tiêu cười cạc cạc, “Lão đại không cần tôi chiếu cố.”

Hai người bọn họ vừa về là cãi nhau chết khiếp, Ứng Trầm nhìn thoáng qua Lan Duật trên giường rõ ràng rất mệt nhọc vẫn mở to mắt nhìn hai người Dương Tiêu, không kiên nhẫn gõ của phòng tắm.

“Hai bây cùng nhau tắm, quyết định vậy quá vui sướng.”

Nói đoạn anh lấy khăn lông và áo ngủ trong tủ quần áo của Phương Minh Cừ ra, nhét vào lồng ngực hắn, sau đó sừng sững đẩy hai người vào phòng tắm, “Cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Bên trong cánh cửa, Dương Tiêu và Phương Minh Cừ liếc nhau.

Dương Tiêu: “Quyết định vui sướng như vậy, hai đứa mình ai đồng ý?”

Phương Minh Cừ: “Nhưng lão đại rất vui sướng.”

Dương Tiêu: “... Cũng đúng đi.”

Trong phòng tắm rất nhanh vang lên tiếng nước xôn xao.

Lan Duật thấy hai người đi tắm rửa, cũng thu đầu nhỏ xem náo nhiệt về.

Ứng Trầm lần nữa lên giường cậu, dịch chăn ra, ôm cả người Lan Duật vào lòng.

Lan Duật thấp hơn anh một cái đầu, vì thân thể không tốt, ngay cả hình thể cũng bằng hai phần ba của anh, mỗi lần Ứng Trầm ôm cậu cứ như ôm em bé ý, một tay đã có thể kéo toàn bộ người vào trong lòng.

Bởi vì sốt nhẹ nên lúc Lan Duật đắp chăn đã thấy rất nóng, bây giờ bị cái lò lửa lớn Ứng Trầm ôm lấy, đột nhiên cảm giác mình như bị ngâm trong dung nham, bắt đầu đổ mồ hôi.

Vì thế Ứng Trầm cảm giác mình vừa hút vào Lan Duật, người trong lòng đã bắt đầu giãy giụa với biên độ nhỏ.

Anh xoa nhẹ gò má của người trong lòng, khó hiểu nói, “Mới ôm có lát mà.”

Lan Duật không có sức lực, nhưng vẫn quật cường đẩy cơ ngực anh ra, kéo mình ra ngoài, “Nóng, đừng ôm.”

Ứng Trầm không nghe, ôm cậu chặt hơn, “Phát sốt nên ra mồ hôi, để tôi ôm một lát.”

Lan Duật thấy anh không buông tay, cố gắng rút mình ra, cuối cùng từ bỏ, nhẹ nhàng đặt trán lên vai Ứng Trầm, nhắm mắt không nhúc nhích.

Ứng Trầm cúi đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của người trong lòng, như dỗ trẻ con trấn an, “Đợi lát nữa uống thuốc xong hẵng ngủ, buổi tối đổ mồ hôi, ngày mai là ổn rồi, tôi còn mua miếng dán hạ sốt nữa, lát dán cho cậu.”

Sau một lúc lâu, trong ngực anh vang lên câu trả lời nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi kêu.

“Được ạ.”

Ứng Trầm nhìn nhánh cây bị gió thổi ngã trái ngã phải ngoài cửa sổ, nói tiếp, “Nhiệt độ giảm rồi, tối nay tôi ngủ với cậu.”

Lan Duật vốn muốn nằm dựa vào anh như vậy, sau khi nghe lời này mở to mắt, “Không được đâu... Cũng không lạnh lắm.”

Ứng Trầm lời lẽ chính đáng: “Có mà! Cậu không ra ngoài nên không cảm thụ rõ ràng, hôm nay giảm mười mấy độ, cậu nghĩ ban đêm để chân lạnh ngủ được à?”

Lan Duật nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi như lông quạ run rẩy, thay đổi phương thức cự tuyệt, “Tôi bị bệnh, không muốn lây cho cậu.”

Ứng Trầm nghe vậy cười một tiếng, cách một lớp áo ngủ, Lan Duật có thể cảm nhận được ngực anh chấn động, cảm thấy trán mình chạm vào đầu vai đối phương ngứa ran.

“Tố chất cơ thể của tôi khác cậu, cậu không biết sao? Mấy năm rồi tôi chưa bị bệnh, mấy bệnh nhỏ như cảm mạo phát sốt này không đáng để vào mắt.”

“Được rồi...” Lan Duật không tìm thấy lý do, chỉ có thể thỏa hiệp.

Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau, hơn nữa giường ở trường đại học rất lớn, hai người cũng không quá chen chúc.

Quan trọng nhất chính là, cậu thật sự rất sợ lạnh, ngày đầu tiên tới Thanh Đại mang theo rất nhiều đồ như bình giữ ấm, túi nước ấm, thảm điện loại có thể làm nóng mọi thứ, giúp cậu có thể tận hưởng ấm áp vượt qua rét đậm của thủ đô.

Nhưng những thứ này chỉ sử dụng ở học kỳ 1, từ khi cậu chuyển đến ký túc xá 413 ở học kỳ 2 năm nhất, đã không còn lấy chúng ra khỏi tủ quần áo.

Nguyên nhân chính là, việc làm ấm người đều do mình lão đại nhiệt tình hiếu khách của 413 Ứng Trầm đảm nhiệm.

Mùa đông Lan Duật sợ lạnh, Ứng Trầm bèn thay thế thảm điện, ôm cậu ngủ suốt đêm.

Xuân hạ thu đông, bất kể mùa nào, Ứng Trầm đều như cái bếp lò không tắt, có anh ở cạnh, Lan Duật cũng sắp quên cảm giác rét lạnh là gì luôn rồi.

Có điều hôm nay đột nhiên hạ nhiệt, chỉ sợ báo hiệu sắp vào thu, thời tiết sau này sẽ không ấm hơn chút nào.

Lan Duật như nghĩ tới gì đó, khép hờ mắt nói, “Thời tiết ngày càng lạnh, tôi nên mua áo khoác mới.”

Trước mùa đông lúc ăn BBQ chiếc áo khoác của cậu bị dính lửa, đến nay chưa mua cái mới.

Ứng Trầm cũng nghĩ đến chuyện này, ứng hòa nói: “Mua hết, đợi cậu hết bệnh rồi tôi đi với cậu.”

Anh hưng phấn nói, “Mua thêm cho cậu một cái bao tay, loại lông xù xù ấy, còn dáng phải có mũ, cậu đội lên nhất định rất đáng yêu!”

Quen biết Lan Duật được nửa năm, anh chưa từng đi dạo phố mua quần áo với đối phương.

Lan Duật cũng không hiểu vì sao anh đột nhiên kích động, nhưng cũng không phải mua cho cậu mấy món kỳ quái, nên nhẹ gật đầu.

Đợi đến khi Dương Tiêu và Phương Minh Cừ tắm rửa đi ra, đã thấy hai người dính* lấy nhau.

(*Raw 腻腻歪歪)

Vẻ mặt hai người thấy nhiều thành quen lau tóc về chỗ mình.

Dương Tiêu nhìn Lan Duật cuộn trong chăn, chỉ lộ mỗi cái ót ra ngoài, quan tâm hỏi, “Tiểu Duật, cậu khoẻ chút nào chưa, vốn dĩ tớ và Phương Minh Cừ định ra ngoài mua nước ép trái cây bổ sung vitamin cho cậu, ai biết mưa lớn vậy chứ.”

Lan Duật lú khỏi lồng ngực Ứng Trầm, nhìn họ tươi cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên, “Tớ khỏe hơn rồi, các cậu đừng lo.”

Phương Minh Cừ nhìn cậu cười có chút ngượng ngùng, gãi đầu, “Vậy là tốt rồi, ngày mai nghỉ thêm một bữa đi, bọn tớ đưa giấy xin nghỉ cho, đợi khoẻ hẳn rồi đi học.”

Lan Duật đánh giá ngày mai có thể không khỏe hoàn toàn, bèn gật đầu, muốn xuống ngăn kéo dưới giường lấy giấy xin nghỉ.

Ứng Trầm thấy thế bèn nhấn cậu lại, tự mình xuống giường, “Cậu còn bệnh đó, tôi đi lấy, sẵn tiện viết giúp cậu, ngày mai để bọn Dương Tiêu mang đi.”

Nghe vậy, Dương Tiêu ngồi tại chỗ thò đầu ra, nghi hoặc, “Lão đại nói vậy, ngày mai cậu không đi à?”

Ngày hôm qua Ứng Trầm là người đầu tiên xung phong đưa giấy xin nghỉ cho Lan Duật.

“Ngày mai tôi cũng nghỉ.”

Ứng Trầm lấy hai tờ giấy xin nghỉ trong ngăn kéo lấy, lấy một cây bút bắt đầu viết chữ rồng bay phượng múa.

Phương Minh Cừ “A?” Một tiếng, khó hiểu nói: “Lão đại cũng nghỉ à? Cậu không bị bệnh, sao xin nghỉ?”

Ứng Trầm viết cho mình xong, bắt đầu từng nét bút ngay ngắn viết giúp Lan Duật, “Ngày mai tôi ở với Tiểu Duật, giữa trưa hôm nay thiếu chút không mua được cơm, ngày mai tôi đến sớm.”

Chậc chậc.

Phương Minh Cừ và Dương Tiêu liếc nhau, vừa lắc đầu vừa cầm giấy xin nghỉ Ứng Trầm đưa qua.

Nếu không phải Ứng Trầm bị đồng tính quấy rối đến ứng kích, chiếu theo cách anh để ý Lan Duật, bọn họ thật sự sẽ hoài nghi giữa hai người có quan hệ bí mật gì đó.

Dương Tiêu đã từng thử hỏi vấn đề này, nhưng bị Ứng Trầm cảm xúc kích động mắng một trận, sống không có nuối tiếc nghe đối phương phân tích “Vì sao Ứng Trầm không có khả năng là gay” suốt nửa tiếng đồng hồ.

Bởi vậy, mặc dù sau nay Ứng Trầm ngày càng quan tâm Lan Duật thái quá, bọn họ cũng không dám nói câu nào.

Đổi thành người khác, nếu bọn họ cứ ở chung kỳ quái như vậy, thì đã sớm đến bên nhau rồi.

Khả năng thật sự giống như lời Ứng Trầm nói, anh chỉ coi Lan Duật như em trai mà chiếu cố, chẳng qua anh là người anh trai quá có trách nhiệm mà thôi.

Thuốc hạ sốt Ứng Trầm mua là dạng viên nang, chỉ cần uống nước nuốt xuống là được, Lan Duật uống thuốc, lại mê mang nằm trên giường.

Hai người còn lại bắt đầu chuẩn bị chiến đấu trên chiến trường kích thích ăn ý vặn nhỏ âm lượng, kéo rèm đấu võ.

Mà Ứng Trầm lại leo lên giường Lan Duật, giúp cậu dịch chăn, rồi nằm cạnh cậu.

Có điều Lan Duật vì phát sốt mà choáng đầu, cũng không muốn ngủ nhanh như vậy, cậu nhìn chằm chằm sườn mặt của Ứng Trầm chốc lát, nhỏ giọng gọi anh, “Ứng Trầm.”

Ứng Trầm lập tức buông điện thoại, Lan Duật thấy trên màn hình có đoạn đối thoại với cố vấn, Ứng Trầm vừa gửi lý do xin nghỉ qua.

Cậu trai há miệng thở dốc, buồn bực nói, “Sao cậu gửi nhanh vậy chứ.”

“Tôi đang nghĩ sao cậu đột nhiên gọi tôi.” Ứng Trầm thấp giọng cười, đưa điện thoại cho cậu xem, “Chỉ nghỉ một ngày thôi, với trí thông minh của tôi, không nghe giảng một ngày cũng chẳng sao cả.”

Lan Duật không biết nghĩ tới cái gì, nói thầm, “Tôi chỉ bị sốt thôi, cậu đừng khẩn trương vậy...”

“Gì nào?” Ứng Trầm không nghe rõ.

“Không có gì.” Lan Duật siết chặt chăn, lấy điện thoại dưới gối đầu ra, vừa chuẩn bị mở khoá, đã nghe Ứng Trầm lải nhải như mẹ già, “Cậu còn sốt, đừng xem điện thoại lâu quá, sẽ choáng đầu, tối này ngủ sớm chút, đợi cậu khoẻ rồi sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn xiên, nếu cậu thích ăn ếch ngâm chua*, đến lúc đó anh trai mời em ăn.”

(*Ếch ngâm chua



Lan Duật làm động tác “Suỵt” với anh, “Đừng nói nữa, đói bụng.”

“Buổi tối bảo cậu ăn nhiều chút mà...” Ứng Trầm lẩm bẩm, mặc dù ngoài miệng vẫn chê nhưng thân thể thành thật ngậm miệng lại, trong lòng tính toán đợi Lan Duật khỏi bệnh, sẽ dẫn cậu đi ăn ngon, mua thêm trăm bộ quần áo cho cậu.

Lan Duật không biết trong lòng Ứng Trầm nghĩ gì, cậu chậm rãi vào WeChat, rũ mi suy nghĩ chốc lát rồi gửi tin nhắn cho người đứng top hai trên cùng.

Lan Duật: [Anh họ, chào buổi tối ạ.]

Tin nhắn vừa gửi qua, bên kia lập tức trả lời.

Giang Việt Nhiên: [Tiểu Duật!! Tới rồi, sao mấy ngày nay không liên lạc với anh thế] [Vẽ xoắn ốc.gif*]

(*Vẽ xoắn ốc



Lan Duật cong mắt cười.

Lan Duật: [Mấy hôm nay em bị bệnh, không xem điện thoại] [Sờ đầu thỏ thỏ.jpg]

Giang Việt Nhiên: [Sao đột nhiên bị bệnh, anh thấy dạo này nhiệt độ thủ đô giảm mạnh, em mặc nhiều chút]

Lan Duật: [Tối hôm trước đi về trúng gió lạnh, rồi phát sốt luôn, nhưng bây giờ đã tốt rồi ạ~]

Giang Việt Nhiên: [Vậy là tốt rồi, anh họ ở nước ngoài không cách nào thăm em thường xuyên, em phải chăm sóc mình cho tốt!]

Lan Duật: [Thỏ thỏ gật đầu.gif ]

Lan Duật: [Đúng rồi anh họ, em có chuyện muốn nói với anh]

Giang Việt Nhiên rep ngay: [Lại muốn nói với anh chuyện Ứng Trầm kia?]

Lan Duật ngẩn người, có chút bất đắc dĩ đánh chữ hỏi: [Em hỏi mấy lần, anh đều rep rất nhanh]

Giang Việt Nhiên: [Ha ha, nói nhanh chút xem nào!]

Giang Việt Nhiên là anh họ kiêm bạn thân nhất của Lan Duật, y thực giảng nghĩa thứ, từ nhỏ đến lớn đối xử với cậu đặc biệt tốt.

Hơn nữa Giang Việt Nhiên có khuôn mặt anh tuấn soái khí, yêu đương không ít, nên đã trở thành quân sư tình cảm lúc Lan Duật mê mang, cũng vì chuyện của Ứng Trầm, cậu và Giảng Việt Nhiên thức đêm nói mấy ngày.

Lan Duật sắp xếp ngôn ngữ một chút, bắt đầu đánh chữ.

Giang Việt Nhiên nhìn cột ghi chú từ Lan Duật biến thành chữ “Đối phương đang nhập tin...”, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi em họ của y nói hết.

Hai ba phút sau, tin nhắn gửi qua.

Lan Duật: [Vì chuyện em phát sốt mấy ngày nay, em phát hiện Ứng Trầm còn khẩn trương hơn em, ban đêm mưa to, cậu ấy ướt sũng cả người, mua cho em bún qua cầu mà trước đó vô tình nói thích, còn đến phòng y tế lấy thuốc hạ sốt về, vừa nãy mới nói với em nhiệt độ giảm, ban đêm sợ em lạnh muốn ngủ chung với em, còn xin nghỉ cả ngày mai để chăm sóc em]

Lan Duật: [Trước kia Ứng Trầm nói cậu ấy xem em như em trai, chăm sóc em như chăm sóc em trai, nhưng em cảm thấy hơi khoa trương...] [thỏ thỏ vò đầu.gif]

Giang Việt Nhiên bên kia im lặng hai giây, gửi mấy dấu chấm biểu đạt mình cạn lời.

Giang Việt Nhiên: [So*... rốt cuộc cậu ta có thẳng không?]

(*Xô á=)), ín lịch é ri que)

Lan Duật nhìn những lời này, cũng im lặng chốc lát.

Đúng lúc này, Ứng Trầm híp mắt nhìn qua.

Lan Duật chớp mắt nhìn anh, bèn nghe Ứng Trầm hỏi, “Cậu tán gẫu với ai đó, nghiêm túc vậy à, tôi nhìn cậu nửa ngày cậu còn chưa nhận ra.”

“A...” Lan Duật há miệng thở dốc, nhớ tới vấn đề Giang Việt Nhiên, đột ngột hỏi, “Ứng Trầm, rốt cuộc cậu có thẳng không?”

“A??” Ứng Trầm bị câu hỏi bất thình lình làm cho mở to mắt, theo phản xạ đập mạnh xuống giường cao giọng nói, “Tiểu Duật cậu nói gì vậy, tôi thuần thẳng 24k*!”

(*Chổ này em nghĩ vậy nè người ta có vàng 24k ảnh thì thẳng 24k á=)))

Anh nói không chút do dự, vừa nhìn đã thấy lang tâm như sắt, kiên cố của anh.

Ánh mắt Lan Duật lóe lên, trong lòng có một tư vị không nói nên lời.

Có một cảm giác mất mát “Quả nhiên là thế”, lại có cảm giác vớ vẩn “Sao lại như thế”.

Cậu đem nguyên lời Ứng Trầm nói gửi cho Giang Việt Nhiên: [Em hỏi Ứng Trầm, anh ấy nói anh ấy thuần thẳng 24k]

Giang Việt Nhiên: [...]

Giang Việt Nhiên: [... Lừa anh thì được, đừng lừa dối mình]