Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 22: "Ngài giả vờ mất trí nhớ?"



Edit: Lục Trà Cuồng Ma.

===

Không khí trở nên trầm mặc.

Tôi không nói lời nào.

Diêm Tống cũng im lặng, hắn cứ đứng đó và nhìn tôi như vậy.

- -- Có cảm giác bức bách đến khó chịu.

- -- Giống như cảm giác bức bách của tôi 500 năm về trước.

Tôi nhịn không được mà lui về phía sau 2 bước.

"Ngài giả vờ mất trí nhớ?"

"Ừ."

Không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận.

"Tôi chỉ muốn xem cảm giác mất đi ký ức, hoàn toàn quên đi quá khứ là như thế nào."

- -- Lời này là đang ám chỉ tôi?

"Tôi thừa nhận, lúc đầu không nhận ra ngài là lỗi của tôi, nhưng ngài gây chuyện với tôi trước, cố tình bắt lỗi, còn lừa gạt tôi ra ngoài để tôi bị phạt..."

Tôi nhìn viền mắt hắn đã ửng hồng, nhất thời không thể nói thêm được nữa.

"Ngài cố ý đến tìm tôi sao?"

"Ngày đó Diêm vương hỏi ngài là ai ra tay đánh lén, ngài bảo là không biết. Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc."

===

Tôi và hắn cùng nhau lớn lên, mỗi lần tôi gây chuyện thì người lớn trong nhà sẽ tìm hắn để hỏi.

Hắn không thích nói dối, mà cũng không chịu được ánh mắt mong chờ của tôi.

- -- Vậy nên hắn bảo 'không biết', để che giấu giúp tôi.

"Thực ra tôi đã nhớ lại mọi chuyện rồi, từ lúc còn ở trong căn nhà cổ đó."

- -- Đó là nơi mà tôi và hắn đã sống cùng nhau sau khi thành hôn.

Hắn là tướng quân trẻ tuổi.

Tôi là con gái Thừa tướng.

Chúng tôi là thanh mai trúc mã, đôi bên lưỡng tình tương duyệt, thuận ý kết thành phu thê.

Sau hôn lễ, chúng tôi đã dọn ra ngoài và sống trong căn nhà ấy suốt 5 năm trời.

- -- Rồi hắn dẫn binh ra trận, vĩnh viễn cũng không thể trở về.

===

"Chàng luôn nói nếu chàng qua đời trước thì nhất định sẽ ở cầu Nại Hà đợi thiếp, thiếp đã ở cầu Nại Hà suốt 100 năm nhưng vẫn không thấy chàng."

"Xin lỗi nàng, là do ta không biết."

Diêm Tống trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài và ôm lấy tôi.

"Ta vốn là Phong Đô đại đế, khi đó chỉ là xuống trần gian lịch kiếp mà thôi. Lúc trở về thì ký ức đã mất hết, đến khi nhớ lại mọi chuyện thì còn tưởng nàng đã đầu thai rồi, ta đi tìm nàng khắp nơi cũng không tìm được."

Tôi chôn mặt ở trước ngực hắn, rầu rĩ nói.

"Thiếp có bị ngốc đâu, làm người khổ như vậy, thiếp đầu thai làm gì chứ."

Diêm Tống bị tôi chọc cười.

"Cho nên là do nàng giận ta sao, còn nói người đẩy xích đu cho nàng là 1 gã sai vặt nữa."

"Không phải, thiếp đâu có dễ giận như vậy."

Tôi 'hừ' lạnh một tiếng.

"Thiếp chỉ định trêu chọc chàng một chút thôi, ai biết được khi trở về chàng còn hại thiếp bị chép phạt."

Diêm Tống càng ôm tôi chặt hơn.

"Là lỗi của ta, Tiểu Mạnh nhà chúng ta không thể cho ta cơ hội bù đắp sao?"

[HẾT CHƯƠNG 22]