Sau Khi Uống Canh, Hắn Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 24: Ngoại truyện 1: Nhật ký theo đuổi nương tử



Ngoại truyện 1: Nhật ký theo đuổi nương tử.

Edit: Lục Trà Cuồng Ma.

===

Diêm Tống nói hắn muốn theo đuổi tôi để "nối lại tình xưa".

Tôi bảo cũng được.

Nhưng không biết hắn bị tên tiểu quỷ nào xúi giục mà lại gửi hoa cho tôi.

- -- Hôm nào cũng thế.

- -- Không thiếu ngày nào.

"Chàng gửi hoa cúc vàng cho thiếp làm gì?"

Diêm Tống thấy tôi tức giận nên ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất để tạ lỗi.

- -- Dưới đầu gối là 2 cái bát úp.

"Bà chủ quầy hoa nói chỉ có hoa cúc vàng thôi, trên hạ giới người ta đốt hoa cúc vàng, không đốt những loại hoa khác."

- -- Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục!

Mặt tôi không đổi sắc, cầm cái thìa gõ vào lưng hắn.

"Chàng quỳ cho vững, đừng làm vỡ bát."

===

Đúng lúc này thì Diêm vương đến.

Lão vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng chuồn ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đẩy hé cửa và vẫy tay với tôi.

"Tiểu Mạnh, ra đây một chút."

Diêm vương chà xát bàn tay, cười hèn mọn hỏi tôi.

"Là thế này, hôm đó tôi trở về suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới hiểu ra. Phong Đô đại đế đây là thích cô hả?"

Tôi gật đầu.

"Ngài yên tâm, tôi sẽ không để ảnh hưởng đến công việc đâu."

"Không không không, Tiểu Mạnh, bản vương rất yên tâm với năng lực của cô."

Diêm vương thở dài một hơi rồi hỏi.

"Tiểu Mạnh này, cô thấy Diêm Vương Điện của chúng ta thế nào?"

Tôi nhìn sang căn nhà lá cũ kỹ dột nát 500 năm không thay đổi của mình.

"Cũng được mà."

"Đâu có được."

Diêm vương tỏ vẻ nôn nóng.

"Diêm Vương Điện này không ổn chút nào, cô nhìn gạch lát nền đi, đã 1.000 năm rồi chưa được tu sửa đấy."

Tôi trả lời.

"Vậy mà vẫn chưa bị hư hỏng, xem ra chất lượng của gạch khá tốt nhỉ, ngài thuê đội thi công nào vậy?"

"Làm sao tôi biết được, lúc đó bản vương ở trên nhân gian còn chưa chết, đã kịp xuống âm phủ đâu. Í lộn, bản vương không có ý đó."

Diêm vương trừng mắt nhìn tôi, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, sau đó mở cửa đi đến trước mặt Diêm Tống.

Cũng không lâu lắm, lão già đã cười hí hí bước ra ngoài.

- -- Có lẽ là lão được cấp 1 khoản kinh phí không nhỏ rồi.

"Tiểu Mạnh."

Diêm vương nghiêm túc giáo dục tôi.

"Nam nhân sinh ra là để được cưng chiều, sao cứ thi thoảng cô lại phạt ngài ấy quỳ vậy, khiến cho bản vương đau xót không thôi. Nếu lần sau còn để cho bản vương thấy cảnh này thì tôi sẽ gọi Phán quan tới. Đây là bạo lực gia đình đấy, cô có biết hay không hả?"

"... Đã biết."

Tôi gõ gõ cái thìa.

"Ngài đi mạnh giỏi, tôi sẽ vào xin lỗi hắn ngay."

Diêm vương hài lòng rời đi.

===

Tôi mang theo cái thìa vào cửa.

Diêm Tống vẫn quỳ như cũ, trên miệng nở cụ cười lấy lòng "Tương Tương không cần xin lỗi ta, vốn là ta sai trước."

Tôi quay vào trong, lấy ra 2 quả trứng gà.

"Quỳ trên bát nguy hiểm lắm, đổi thành trứng đi, nếu chàng mà làm vỡ 1 quả thì quỳ thêm 1 tiếng nữa."

===

Ngày hôm sau khi tiểu quỷ Lâm Niên đến tìm tôi, tôi đang cặm cụi vá lại cái chổi lông gà.

- -- Hết cách rồi.

Tôi bây giờ là 1 con quỷ nghèo rớt mồng tơi, không thể mua được cái mới, nên phải vá lại cái cũ để dùng.

Lâm Niên hổn hển chạy tới.

"Chị Mạnh, chị Mạnh, nghe nói chị đã lừa được Phong Đô đại đế?"

Tay đang vá chổi lông gà của tôi bỗng nhiên dừng lại.

Bọn tiểu quỷ này không ai nghĩ tới Diêm Tống sẽ theo đuổi tôi, mà do tôi cố tình lừa Diêm Tống, chuốc thuốc cho hắn mê man sau đó bắt đầu ngược đãi.

"Nhóc con."

Tôi thấp giọng, giả vờ thâm trầm nhìn hắn.

"Theo chị Mạnh, nhóc còn học được nhiều thứ khác nữa."

Ánh mắt Lâm Niên đầy sự sùng bái.

"Em biết."

- -- Ôi chao, đúng là trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.

Lâm Niên hô to một tiếng.

"Hóa ra Phong Đô đại đế có máu M?"

...

Tôi cũng không biết bộ não của Lâm Niên làm từ gì, nhưng tôi nhìn Diêm Tống đang đứng phía sau, bèn vỗ vai hắn.

"Bây giờ, chị Mạnh muốn dạy nhóc chuyện đầu tiên."

Lâm Niên nhìn tôi, khuôn mặt đầy vẻ khiêm tốn hiếu học.

"Nhóc con, chị Mạnh muốn dạy nhóc, cái gì gọi là họa từ miệng mà ra."

===

Lúc Lâm Niên rời đi, trong mắt cậu ta toàn là vẻ ấm ức phẫn nộ.

Xem ra cậu ta cảm thấy không thỏa mãn lắm với thứ kiến thức mà tôi vừa nói.

Diêm Tống ai oán mang cho tôi đậu rang và hạt dẻ mới ra lò.

"Hắn hiểu lầm cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao chúng ta chưa có thân phận rõ ràng, quả thật cũng khó giải thích với người ngoài."

"Không sao, ta không phiền đâu."

Tôi gật đầu và bốc một nắm hạt dẻ.

"Chàng không phiền là được rồi."

Diêm Tống sửng sốt, sau đó tiếp tục tỏ vẻ ủy khuất.

"Khi nãy ta vừa ra ngoài, bà chủ hàng ăn vặt đã nói ta phải tiết chế hơn."

Tôi nhìn đôi chân khập khiễng vì quỳ cả đêm của hắn, bỗng nhiên bật cười.

"Vậy chàng có giải thích không?"

Diêm Tống lắc đầu.

"Ta sợ họ sẽ hiểu lầm nàng là người độc ác."

- -- Ôi chao, cảm động quá đi mất!

"Thiếp không ngại đâu."

Diêm Tống lại sửng sốt lần thứ 2, sau đó ân cần bóc hạt cho tôi.

"Ta không thể để bọn họ nói xấu nàng được. Tương Tương, dù người khác có hiểu lầm ta, thì ta cũng không quan tâm."

Tôi ngắt lời hắn, chỉ vào cầu Nại Hà.

"Chàng có biết ở cây cầu này, mỗi ngày có bao nhiêu trà xanh và bạch liên bông đi qua không?"

Kiểu nói chuyện giả trân, thảo mai này của hắn, ngày nào tôi cũng nghe cả 800 đến 1.000 lần.

- -- Phát ngán luôn rồi.

"Chàng mau trở về bưng canh đi, à chờ chút, phải dọn dẹp trước đã."

"À."

Diêm Tống đột nhiên cười nhẹ.

"Tình cảnh của chúng ta bây giờ, giống như 1 đôi phu thê đã thành thân lâu rồi nhỉ."

- -- Quả thực cũng hơi giống.

===

Năm đó ở hạ giới sau khi thành thân xong, tôi lúc nào cũng bắt Diêm Tống làm việc nọ việc kia như thế này.

Nhưng tôi vẫn 'hừ' lạnh 1 tiếng.

"Thiếp không nhớ nữa, chàng đừng lợi dụng chiếm tiện nghi của thiếp, giờ thiếp vẫn còn là cô nương độc thân đấy."

Cũng chẳng phải khoác lác đâu.

- -- Tôi ở âm phủ này cũng hơi bị nhiều người theo đuổi đấy.

Mặt Diêm Tống hơi sầm lại.

"Đều là 1 đám nhãi con miệng còn hôi sữa, sao có thể so được với bản vương."

"Nhưng mà bọn họ trẻ tuổi, đẹp trai còn lãng mạn nữa, ai như chàng là 1 yêu quái ngàn năm."

Diêm Tống nhanh chóng dọn dẹp cho xong, miệng lẩm bẩm.

"Chẳng lẽ bản vương còn không bằng một đám nhóc con bọn chúng."

===

Lâm Niên nói Diêm Tống đã chuẩn bị bất ngờ lớn cho tôi.

"Chị Mạnh không biết đó thôi, Phong Đô đại đế đối với chị quả thực là rất dụng tâm!"

Tôi bán tín bán nghi nhìn hắn.

"Làm sao cậu biết."

Theo lý mà nói, nếu như tên tiểu quỷ này nói tốt cho Diêm Tống như vậy, chắc hẳn là đã dọa đến mức nhũn cả tay chân.

Lâm niên cười hì hì.

"Phong Đô đại đế vừa dán bảng vàng ở đầu cầu Nại Hà đấy."

[Câu hỏi: Làm sao để tặng món quà bất ngờ lãng mạn cho thê tử?

Nếu như đáp án hợp lý sẽ được tặng 5.000.000 tiền âm phủ.]

"Đoán xem cuối cùng ai đoạt giải?"

...

Vẻ mặt Lâm Niên vênh váo đắc thắng như vậy.

- -- Chắc hẳn là hắn đã đoạt giải rồi.

Tôi cũng không biết Diêm Tống nghĩ gì mà lại tin tưởng một kẻ đần độn như hắn.

"Cậu có đối tượng chưa? Đã từng hẹn hò chưa? Đã bao giờ theo đuổi 1 cô gái chưa?"

Nụ cười của Lâm Niên dần biến mất.

"Chưa."

- -- Ôi trời, tôi bắt đầu thấy hơi sợ rồi đấy!

[HẾT NGOẠI TRUYỆN 1]