Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime

Chương 19: Thế giới bởi vì hắn mà thay đổi



"Đây là.. Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?"

Tại một bệnh viện trên Trái Đất. Có một vị bác sĩ trẻ tuổi đang vô cùng hốt hoảng còn có kinh ngạc khi nhìn thấy người cha già đang nằm trên giường bệnh của mình dần dần trẻ lại.

"Ta cảm giác được trong cơ thể mình giờ đây đang bừng bừng sinh cơ mạnh mẽ. Một quyền đấm chết vài con hổ cũng không có vấn đề gì."

Người cha từ trên giường giật bay đống dây đo huyết áp cùng nhịp tim gắn chi chít lên cơ thể mình, tung người lộn một vòng trên không tiếp đất vô cùng hoàn mĩ. Bộ dáng lúc này đã trở nên trẻ trung, thân hình gầy gò ốm yếu đã thay bằng những thớ cơ thịt rắn chắc.

Hắn nghi hoặc nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên tấm kính cửa sổ, đưa tay nắm chặt lại thành quyền rồi vung ra.

Oanh! Oanh!

Một quyền này vô cùng kinh khủng, từng tiếng nổ vang vọng khắp cả bệnh viện, tiếng xé gió rít gào. Rõ ràng đứng cách bức tường trước mặt mình mấy mét mà một quyền này liền đánh thủng một lỗ to trên đó.

"Ông trời có mắt! Để cho lão phu có thể trở lại thời đỉnh phong như trước."

Người này chắp tay, hướng về phía trời xanh cúi đầu nói, giọng điệu vô cùng cảm kích. Các con của ông lão cũng rất vui mừng mà ôm lấy người cha của mình.

Không chỉ ông ta mà toàn sinh vật trên vũ trụ, bất kể là có tri giác hay không thì bọn hắn đều trở lại thời kỳ trẻ tuổi của mình.

Tại không gian đặc biệt có sao sáng đầy trời kia, Nobita thấy được toàn bộ hình ảnh xảy ra trong vũ trụ này. Ngay cả bản thân cậu bé lúc này cũng đã trở lại đúng với tuổi của mình.

"Thế nào? Rất trâu bò có đúng không?"

Dạ Lăng mỉm cười chậm rãi nói, trong giọng nói của hắn còn có chút đắc ý.

Đây là một vài thủ đoạn nhỏ mà hắn chỉ cần suy nghĩ cũng có thể làm được thôi. Tại trước mặt Tiên Đế, đại đạo bất quá chỉ như dòng nước chảy, nhất niệm liền có thể sấy khô nó. Vận mệnh, tạo hóa, nhân quả.. liền giống như bọt nước, chưa kịp chạm tay vào liền vỡ nát. Bao trùm lên chư thế, nhảy ra vĩnh hằng, siêu thoát hết thảy vạn vật, sừng sững ở đỉnh chúng sinh mà cúi nhìn cổ kim tương lai.

Đó chính là Tiên Đế!

"Nhóc hãy nhìn về phía đằng kia kìa."

Dạ Lăng giơ lên tay phải chỉ về phía đằng sau Nobita khiến cho cậu bé quay đầu lại nhìn phía sau lưng mình.

"Ồ!"

Một ngôi sao màu đen thăm thẳm được bao phủ bởi tầng tầng mây dày đặc, mỗi một giây lại có thêm một lớp mây được sinh ra, kéo dài vô tận nhằm để bảo vệ cho ngôi sao đó không bị thiên thạch đâm thủng.

Cái gì? Mây không bảo vệ cho ngôi sao đó được ư? Nhìn kìa, hãy nhìn hằng sa số thiên thạch có kích cỡ bằng hoặc lớn hơn cả Mặt Trời đang lao vào ngôi sao đó nhưng tất cả đều bị vô số tầng mây kia nuốt chửng kìa.

Cảnh tượng trước mắt để cho đồng tử của Nobita co rút lại, tay chân có chút run rẩy không biết là vì sợ hãi hay sao nữa.

"Muốn học không? Ngôi sao kia đáng lẽ đã bị phá hủy từ rất lâu, vô số sinh vật ở trên đó vốn đã chết đi nay lại còn sống. Nhóc hiểu đây là gì không?"

Người thanh niên vẫn cứ một dạng không nghiêm túc, hắn đang chậm rãi hỏi Nobita.

"Vì sao ạ?"

Nobita vốn đã có đáp án, cho dù là ngu ngơ như cậu bé cũng đã hiểu, chỉ là không dám xác nhận mà thôi.

"Đó là vì ta đã đến rồi! Ta đến muộn, nhưng khi ta vừa đặt chân đến thế giới này thì nó liền vì ta mà thay đổi. Ngôi sao kia vốn đã chết đi vì thiên thạch, nhưng ở thời điểm hiện tại khi ta vừa đặt chân đến thì nó ở trong quá khứ liền đã sinh ra vô tận tầng mây làm lá chắn giúp cho ngôi sao đó sống sót đến hiện tại. Bởi vì ta mà vũ trụ thay đổi, thân ta mang đại thần thông, đại pháp thuật, đại tạo hóa, đại vận mệnh, nắm giữ cổ kim tương lai. Ta là thầy của ngươi."

Người thanh niên thường thường không nghiêm túc nay lại lộ ra một loại khí chất tràn đầy mị lực, giọng nói vô cùng có khí phách mạnh mẽ.

"Ta hỏi lại một lần nữa. Muốn học không?"

Dạ Lăng lúc này lại hỏi.

"Học! Cháu muốn học! Cháu không muốn bị bắt nạt, cháu không muốn bị coi thường nữa!"

Nobita định quỳ xuống, nhưng phát hiện rằng giữa hư không thì không có điểm để đặt gối. Từ đầu đến cuối hai người đều trôi nổi giữa vũ trụ mà thôi.

"Đi thôi."

Người thanh niên nhẹ nhàng nói, vẻ vui mừng không ai có thể thấy được hiện ra trong mắt hắn.

"Quá mệt mỏi. Lùa gà cũng quá mệt mỏi rồi."

Nếu như để chư thiên biết được có người khiến Tiên Đế chí cao vô thượng phải mất công dụ dỗ thì đoán chừng tất cả đều ngã nhào xuống đất mất.

Cả Dạ Lăng và Nobita như cát bụi mà biến mất.

· * *

"Thế giới này chỉ toàn là máu và nước mắt.

Chiến tranh đến khi nào mới kết thúc?

Còn bao nhiêu người buộc phải ngã xuống nữa?

Đến khi nào chư thần mới lấy được chén thánh?

Vị thần chân chính liệu có tồn tại?

Phải chăng vị thần chân chính yêu thương chúng sinh chỉ có trong truyện cổ tích?"

Một giọng nói tràn ngập bi thương, cảm giác đau đớn cùng khổ sở, tiếng khóc ai oán không ngừng vang lên trong bóng tối tràn ngập giá rét tại một thế giới không biết.

Bóng tối thâm thúy thỉnh thoảng lại lóe lên những đốm sáng nóng bỏng kèm theo đó là những tiếng kêu gào, khóc lóc đầy sự thê lương.

"Thần có tồn tại hay không?

Thần liệu có yêu thương chúng sinh?

Nếu thần yêu thương chúng ta thì tại sao không cứu vớt những kẻ đang vùng vẫy trong khổ hải này?

Tại sao thần lại chiến đấu với nhau?

Tại sao thế gian này lại lầm than, sinh linh lại đồ thán?

Ai là kẻ gây ra tất cả? Thần!

Vậy thì thần là thần hay là ác quỷ?"

Một giọng ca bi đát, cất lên bài hát vô cùng dở tệ nhưng lại chứa đầy những câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Tại một khung cảnh đổ nát nơi thành thị đang cháy rực ở một thế giới không biết.

Vết máu loang lổ chảy dài trên khắp nẻo đường, có hai cô bé khoảng chừng bốn tuổi nằm tại nơi đó đang hát lên một bài hát vô cùng dở tệ chứa đầy những câu hỏi. Con mắt vô hồn không có một chút điểm sáng, trên khuôn mặt lưu lại hai hàng nước mắt đã khô cạn từ lâu. Quần áo tả tơi bẩn thỉu dính đầy máu, trên người đầy những vết thương nặng nằm ở đỉnh đầu, mặt, tim, vết bỏng khắp toàn thân thể khiến cho con người ta rơi vào cửa chết.

"Thần liệu có yêu thương chúng sinh?

Vị thần chân chính liệu có tồn tại?"

Hai cô bé đã yếu ớt lắm rồi, bất cứ khi nào cũng có thể gục ngã. Nhưng chúng vẫn cứ phát ra thanh âm run rẩy của mình như đang muốn hỏi thế giới này vậy.

"Có.

Hắn có tồn tại.

Hắn yêu chúng sinh, yêu vô bờ bến."

Một giọng nói khác ngoài hai đứa trẻ vang lên. Những tiếng bước chân "lạch bạch" chậm rãi tiến tới chỗ hai cô bé nằm xuống.

Bằng một cách kỳ lạ nào đó mà hai đứa bé được đột nhiên lơ lửng lên, chầm chậm bay về phía người nọ rồi được hắn nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.

Những vết thương nặng trên người chúng lúc này lóe lên ánh sáng dịu nhẹ, chỉ vài giây sau những tổn thương trên người hai đứa trẻ liền biến mất.

"Ấm áp quá. Con buồn ngủ quá cha ơi."

Những giọt nước từ khóe mắt chúng hơi chảy ra. Hai bé gái vùi đầu vào trong lòng người nọ mà nói, phảng phất chúng đã tìm được một nơi vô cùng bình tĩnh để ngủ vậy.

"Ngoan, ngủ sớm đi hai con. Ngày mai, khi hai con tỉnh dậy thì tất cả sẽ khác ngày hôm nay. Thế giới này rồi sẽ yên bình trở lại, ác quỷ sẽ không còn tại nhân gian. Cha con chúng ta sẽ lại cùng nhau vui đùa, sẽ lại ấm êm như trước kia."

Người nọ lộ ra nụ cười dịu dàng. Hắn nâng niu hai đứa trẻ như sợ rằng chúng sẽ bị biến mất trong những đốm sáng nóng bỏng kia. Giọng nói vô cùng êm tai để cho đứa bé rơi vào giấc ngủ say.

"Một đám man di ăn cắp được một tia năng lượng của thần mà thôi. Còn vọng tưởng muốn trở thành thần chân chính sao?"

Người này ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đen kia, ánh mắt hắn lộ rõ sự khinh thường đối với những kẻ bị hắn gọi là "man di" kia.

"Bầu trời đêm yên ắng, trăng xanh gió mát, ánh sao chiếu rọi xuống đất đều bị đám các ngươi làm hỏng hết rồi. Đã như vậy thì ta liền đi lên trên đó, đạp nát cái bầu trời này, chém sạch đám ác quỷ muốn trở thành thần kia."

Thanh âm to lớn rung động chín tầng trời của thế giới đã làm kinh động đến những kẻ đang tranh giành chén thánh muốn trở thành thần chân chính kia. Buổi tối ngày hôm nay sẽ là ngày các ngụy thần, ác quỷ ngã xuống khỏi thần đàn, chén thánh sẽ bị bóp vỡ rồi biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian.

Buổi sáng ngày hôm sau, thế giới này... Vô thần!