Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime

Chương 5: Gia nhập



Bình An tông, một trong ba trăm sáu mươi tông môn.

Nằm ở trên một đám mây khá nhỏ so với các tông môn khác. Nói là nhỏ nhưng thật ra cũng lớn lắm, bên trên có thể nhét được mấy tòa thành, đủ để mấy triệu người sinh sống. Không những thế, còn có vô số tiểu thiên, trung thiên thế giới được tạo ra. Nếu tính số dân thật sự trên một đám mây của tông môn thì có thể hiểu rằng nó đang tăng tiến tới vô hạn bởi vì mỗi một giây thì một tiểu thiên thế giới lại sinh ra vô hạn tiểu thiên thế giới, trung thiên, đại thiên thế giới cũng như vậy.

"Đến rồi, chào mừng đạo hữu đến với Bình An tông."

Lục Vô Song cùng Dương Xuân Minh đáp xuống sân lớn của Bình An Tông.

Dương Xuân Minh đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá toàn bộ cảnh quan nơi đây.

Trước mặt là mấy tòa nhà cao chót vót không thấy đỉnh, xung quanh là những ngọn núi phủ đây sương trắng. Dưới mặt đất là con đường đi đến đại điện (1) của tông môn cùng với những tòa nhà khác được người xây dựng lên rất đẹp đẽ.

Bên trái Dương Xuân Minh là Luyện đan các, nơi chuyên dùng cho các luyện đan sư, các đệ tử của tông môn học tập thuật luyện đan, bên phải là Luyện khí các, nơi các luyện khí sư dùng để làm ra vũ khí, áo giáp, pháp bảo.

Hắn còn thấy Linh thú đường, chỗ dùng để nuôi dưỡng những Linh thú đã mở ra linh trí, có khả năng tu luyện, hoặc các tiên thú có dòng máu của chân long, phượng hoàng được tìm thấy.

Tháp thí luyện, tàng kinh các..

"Đây có lẽ là Tiên giới đi?"

Dương Xuân Minh nhất thời chìm đắm trong vẻ đẹp của nơi đây, thuở bình sinh (2) hắn chưa từng đến một nơi nguy nga tráng lệ như vậy.

"Để đạo hữu chê cười rồi, tông môn của ta so với tông môn khác chỉ có thể như Tiểu vu gặp Đại vu (3) mà thôi."

Lục Vô Song cười nhẹ nhàng một cái. Nàng là một người lạnh lùng không sai, nhưng đó là đối với người ngoài, còn đối với đệ tử trong tông môn hoặc ân nhân của mình thì nàng có thể cười nói với họ bình thường.

Nàng dẫn Dương Xuân Minh đi đến đại điện, nơi tông chủ Trần Bắc Huyền đang xử lí các vấn đề của tông môn.

* * *

Đại điện Bình An tông.

Cung điện nguy nga tráng lệ, những cây cột được xây dựng lên từ những loại ngọc, đá quý màu xanh đang chống lên mái nhà to lớn. Nhìn từ bên ngoài thì tòa đại điện này có thể cao bằng một tòa nhà năm tầng, nhưng khi vào bên trong thì nó như một thế giới khác. Không gian bên trong được điêu khắc những trận pháp khiến cho nó có kích thước không thua gì sân vận động Mỹ Đình.

"Sư phụ, tháng này chi tiêu của chúng ta.."

Đại đệ tử Dương Thiếu Hoa đang báo cáo các vấn đề.

Một bóng người đang ngồi trên cao, hắn đang chăm chú lắng nghe các đệ tử báo cáo về tình hình của tông môn.

"Xem ra lần này có khách đến rồi."

Người này mở lời nói, trên gương mặt tràn đầy sự hứng thú.

Đại đệ tử Dương Thiếu Hoa lúc này cũng để ý đến phía sau lưng mình.

Hai bóng người đang đi vào bên trong.

Đó chính là Dương Xuân Minh cùng Lục Vô Song.

"Sư phụ, đệ tử đã trở về."

Lục Vô Song cúi người chắp tay, cung kính với người đang ngồi trên cao kia.

"Dương Xuân Minh gặp qua Trần tông chủ."

Dương Xuân Minh cũng chắp tay, khách khí chào người này cũng không quên nhìn người bên trên kia mà đánh giá.

"Đây chính là Trần Bắc Huyền đi."

Dương Xuân Minh thầm nghĩ.

Gương mặt trẻ tuổi anh tuấn đẹp trai, mái tóc đen dài xõa ra, tóc mái hơi che đi đôi mắt của hắn khiến cho có phần bí ẩn.

Trên thân đạo bào màu trắng, đầu đội kim quan, hông đeo ngọc bội màu xanh, phía bên phải là hắn là một thanh kiếm đang bay giữa không trung, quanh thân nó tản ra ý lạnh.

"Có lẽ Kiếm tiên chính là từ thích hợp nhất để hình dung người này."

Một suy nghĩ không tự chủ chạy qua trong đầu Dương Xuân Minh.

Trên trời kiếm tiên ba trăm vạn, gặp ta cũng cần thuận theo.

Một cọng cỏ có thể chém sạch nhật nguyệt tinh thần, một sợi tóc có thể chặt đứt dòng sông thời gian.

Kiếm khai thiên môn.

Vài câu nói đại biểu cho kiếm đạo vô song, đỉnh cao của những người tu luyện kiếm đạo trong tiểu thuyết hắn từng đọc lúc này hoàn mỹ dung hợp trên thân Trần Bắc Huyền.

"Gặp qua đạo hữu."

Trần Bắc Huyền trong một sát na (4) đã xuất hiện trước mặt Dương Xuân Minh, nâng hắn lên biểu thị không cần khách khí.

Khi Trần Bắc Huyền kêu Dương Xuân Minh một tiếng "đạo hữu" này đã để cho ba người là Dương Thiếu Hoa, Lục Vô Song cùng với Dương Xuân Minh cảm thấy rất bất ngờ.

Theo lý mà nói thì Trần Bắc Huyền chính là người của thế hệ trước, tu vi lại cao hơn hắn thì đáng lẽ nên gọi Dương Xuân Minh là "tiểu hữu" (5) thay vì "đạo hữu" mới đúng.

"Chuyện này.."

Lục Vô Song đang định nói gì đó thì bị Trần Bắc Huyền ngăn lại.

"Chớ nhìn Dương đạo hữu mới ở cảnh giới Kim Đan, vừa rồi ta mới thấy được rằng trong quá trình tu luyện thì vị đạo hữu này đã trùng tu lại đến chín lần mỗi một đại cảnh giới. Quả là xưa nay chưa từng có, thiên phú yêu nghiệt như vậy."

Hắn giải thích cho hai người đệ tử của mình.

Lời nói như một tiếng sét đánh, đánh vào trong lòng hai người đệ tử.

Bọn hắn chỉ từng nghe qua có người trùng tu lại hai lần, ba lần chỉ là trong truyền thuyết, bốn lần càng là hư vô mờ mịt. Bởi lẽ, trùng tu lần thứ ba thì người này tương lai chắc chắn trở thành Độ Kiếp, lần thứ tư thì có khả năng sẽ trở thành Tiên trong truyền thuyết.

Vậy mà giờ bảo với bọn hắn rằng người trước mặt đã trùng tu lại chín lần.

Đây chính là bảo Dương Xuân Minh tương lai sẽ vượt qua cả Tiên sao? Phía trên Tiên lại là cái gì?

"Nếu hắn chỉ trùng tu lại ba đến bốn lần thì khả năng hắn bây giờ đã đang ở cảnh giới Hóa Thần rồi, thậm chí nếu không trùng tu thì có lẽ Phản Hư cực cảnh cũng có thể. Hiện tại hắn đã có chiến lực ngang với cả Hóa Thần đỉnh phong."

Trần Bắc Huyền dựa vào tu vi Hóa Thần cực cảnh, đang không ngừng quan sát tiềm năng của Dương Xuân Minh, chỉ tiếc rằng hắn không thể tra được những hình ảnh bên trong khu rừng Tĩnh Lặng.

Dương Xuân Minh cảm thấy bây giờ mình giống như đang không mặc đồ mà chạy ra ngoài đường vậy, trên thân không có bí mật gì giấu được cả. Dĩ nhiên hắn không biết hồi hắn còn ở khu rừng thì người trước mặt, hay bất cứ ai cũng không thể tra xét.

"Đây chính là sự đáng sợ của chiều không gian khác biệt đi, mình lúc này đang ở cùng một chiều không gian với Nguyên Anh, tuy rằng dựa vào một số át chủ bài có thể tác động lên cả Hóa Thần, nhưng trên cơ bản vẫn thấp hơn hắn một cái cấp độ."

Hắn cảm nhận được sự kinh khủng của cấp độ sinh mệnh khác biệt, chiều không gian khác biệt đưa đến hắn không khác gì một nhân vật trong quyển sách dù rằng nhân vật này có thể dựa vào một số thủ đoạn để thò tay ra đấm cho người bên ngoài một cái.

Mà Trần Bắc Huyền chính là người đọc sách, coi hắn như một nhân vật giả tưởng, thậm chí có thể can thiệp, xóa bỏ, thêm bớt, thay đổi hắn.

Sau lưng Dương Xuân Minh chảy từng giọt mồ hôi lạnh, hắn cực độ khó chịu chuyện mình đang bị xoi mói nhưng cũng không thể không nể mặt mũi của người này mà nhịn xuống.

"Thì ra tiền bối (6) họ Dương sao, thất lễ quá. Cùng nhau đi cả đoạn đường mà đến bây giờ ta mới biết danh tính của tiền bối. Ta gọi Lục Vô Song, ở đây tạ lỗi với ngài."

Lục Vô Song thấy hắn đang rất khó chịu vì bị xoi mói, nàng liền gây chú ý với mấy người.

Đồng thời khi Trần Bắc Huyền gọi Dương Xuân Minh là "đạo hữu" thì nàng cũng đổi xưng hô theo.

"Ồ, thì ra cô nương gọi Lục Vô Song, tên thật hay nha."

Dương Xuân Minh lập tức hiểu ý nàng muốn giúp mình thoát khỏi sự khó xử này liền lập tức cùng nàng diễn.

* * *

Phải khó khăn lắm Dương Xuân Minh mới thoát khỏi Trần Bắc Huyền.

Hắn được sắp xếp cho nghỉ ngơi ở một căn phòng, nơi dùng cho khách của tông môn.

Chỉ là sống trong núi quen rồi lên khi ở trong phòng khiến hắn có chút bức bối.

Thế là buổi tối thừa dịp không có ai để ý Dương Xuân Minh liền bay lên một ngọn núi gần đó ngồi tu luyện.

Ở thế giới thần kỳ này thì bầu trời buổi đêm thật sự là rất đẹp.

Những ngôi sao tồn tại khi thế giới này mới hình thành, đêm tối khiến cho chúng tỏa ra những ánh sáng dịu nhẹ xua tan màn đêm, những ánh sao sáng lung linh khiến cho bầu trời trở lên huyền ảo.

Mỗi khi nhìn lên bầu trời buổi đêm lại khiến Dương Xuân Minh nhớ lại thế giới cũ của mình, hắn luôn tự hỏi rằng mình biến mất thì cha mẹ sẽ như thế nào, em trai của hắn có thể chăm sóc cho họ không, những người bạn cùng lớp kia sẽ phản ứng ra sao.

Trước đây hắn luôn khao khát mình có thể đi đến thế giới khác, tu luyện để được sức mạnh có thể thay đổi mọi thứ. Chỉ là bây giờ hắn mới biết, một mình ở nơi tha hương khiến người ta cô độc đến nhường nào.

Bịch!

Giữa lúc hắn đang chìm vào nỗi nhớ thì có tiếng động đánh thức hắn.

"Trần tông chủ không phải tu luyện sao, sao ngài lại ở đây?"

Dương Xuân Minh biết người trước mắt này đang rình mò mình nhưng cũng không tiện vạch trần người ta.

"Dương đạo hữu chớ trách, chỉ là ta thấy đạo hữu không đi ngủ nên cảm thấy tò mò đi theo thôi."

Trần Bắc Huyền cười nhẹ một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Dưới ánh trăng chiếu vào khuôn mặt hắn để cho ngũ quan (7) của hắn vô cùng sáng tỏ. Nếu ở thế giới cũ thì tên này đã sớm vang danh toàn bộ năm châu bốn bể nhờ sự đẹp trai của hắn rồi.

"Đã để Trần tông chủ lo lắng, chỉ là ta khổ tu đã quen, dùng tu luyện thay cho giấc ngủ mà thôi."

Dương Xuân Minh không thể nào biết người trước mặt đang tính toán cái gì, dù sao thật sự quá thâm sâu.

Tông môn đứng hạng bét, mặc dù chỉ là Hóa Thần cực cảnh nhưng Dương Xuân Minh cảm giác người này không chỉ có vậy. Thâm sâu khó lường, không biết làm sao lại để tông môn hạng bét như vậy, thật là thiệt thòi cho các đệ tử của hắn.

"Ta biết đạo hữu đang nghĩ cái gì."

Trần Bắc Huyền biết hắn đang thắc mắc tại sao bản thân rõ ràng có thực lại nhưng lại che dấu.

"Ta không biết tông chủ đang nói gì a."

Dương Xuân Minh lập tức phủ nhận, một mặt chắc chắn rằng mình không nghĩ cái gì linh tinh.

Trần Bắc Huyền chỉ cười cho qua.

"Năm đó vào thời điểm ta năm mươi tuổi thì trong lòng có cảm giác, cảm giác rằng cơ duyên đột phá đến Phản Hư của ta đã đến. Thế là ta liền sắp xếp sự vụ tông môn, lên đường tìm kiếm cơ duyên đột phá. Trải qua mười năm bôn ba, ta đi đến La Vân Thiên, một trong Cửu Thiên. Ở đây ta gặp một bí cảnh do một vị Cực Đạo để lại, trùng hợp khi đó cũng có những người khác tiến vào. Nơi đó là nơi ta gặp một nữ nhân mà ta yêu sâu đậm, hai người chúng ta mới đầu chỉ là hợp tác để cùng nhau vượt qua bí cảnh, chỉ là sau này cả hai người mới phát hiện mình đều chú ý đến đối phương. Chúng ta một đường thăng cấp đến Phản Hư sơ kỳ, tại trong cùng thế hệ cũng là vô địch. Đáng tiếc, bí cảnh do Cực Đạo để lại đâu phải đơn giản, bản chất của nó vốn là dùng để chọn ra người thích hợp để cho Cực Đạo đã chết này nghịch chuyển sinh tử, tái tạo chân linh để quay trở lại đoạt xá (8). Mà nàng, chính là người được chọn. Người kiêu ngạo như nàng làm sao lại để bản thân bị đoạt xá được chứ, nàng chấp nhận cái chết cũng không muốn người khác ở trong thân thể mình. Hai chúng ta cùng nhau đối kháng với một tia chân linh của kẻ Cực Đạo kia, tuy rằng chỉ có một tia chân linh nhưng quá kinh khủng, cuối cùng bọn ta dốc hết sức cũng đánh bại được hắn. Ta thì chịu vết thương mang theo đại đạo của kẻ Cực Đạo kia, từ Phản Hư rơi xuống Hóa Thần cực cảnh, đồng thời cũng kìm hãm sự tiến bộ của ta, nàng thì suýt nữa mất mạng, tu vi cũng chỉ còn Hóa Thần. Chúng ta hẹn với nhau rằng một trăm năm sau, khi cả hai trở lại thực lực đỉnh phong thì sẽ gặp lại, cùng nhau uống rượu, trở thành vợ chồng. Từ đó đến nay cũng hơn năm mươi năm rồi, đại đạo của tên kia khắc sâu vào trong thân thể ta, chỉ có thể từng chút một hao mòn nó, cho dù như vậy thì cũng mất hai trăm năm nữa mới có thể triệt tiêu hoàn toàn. Đây chính là lí do tại sao ta phải nhẫn nhịn để các đệ tử mình thiệt thòi về tài nguyên tu luyện, ta có thể đánh với Phản Hư, nhưng mà Hợp Đạo thì phải làm thế nào, chỉ có thể nhẫn nhịn a."

Trần Bắc Huyền thao thao bất tuyệt về chuyện xưa của mình. Năm đó hắn quát tháo phong vân, hệt như Lục Vô Song bây giờ, trong cùng thế hệ không người làm đối thủ, thậm chí những người đi trước hắn cũng đã từng đánh bại.

Dương Xuân Minh yên lặng lắng nghe, hắn chỉ cảm thấy người này nói thật nhiều.

"Lần này thật ra ta muốn mời đạo hữu gia nhập tông môn của ta, làm trưởng lão quản lí tông môn. Đạo hữu có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng."

Trần Bắc Huyền lúc này lộ ra ý định thật sự.

Người trùng tu tới chín lần phải nắm bắt trong tay, tương lai là tồn tại có khả năng vượt qua Tiên, lúc này thiết lập quan hệ chính là mang theo toàn bộ tông môn cùng bay lên trời.

Dương Xuân Minh cũng khá là bất ngờ với lời mời, hắn rất nhanh bình tĩnh lại để suy xét lợi ích. Dù sao hắn cũng không phải người tốt, cũng không thể làm không công được.

Hơn nữa sau này tài nguyên tu luyện của hắn cần là vô cùng khổng lồ, hắn còn đang dự định trùng tu Kim Đan thêm một lần nữa, ở trong một tiểu thuyết hắn từng đọc có một câu "Tứ cung vi vực, ngũ cung vi hoang, bát cung vi quốc, cửu cực vi tôn, thập viên vô khuyết." Số mười chính là đại biểu cho hoàn mỹ, hoàn toàn không có khuyết điểm, mang ý nghĩa đại đạo toàn vẹn.

Gia nhập tông môn thì bản thân có thể dùng một phần tài nguyên dựa theo cống hiến để tu luyện.

"Được, ta đồng ý với tông chủ."

Hắn nhanh chóng chấp nhận lời mời của Trần Bắc Huyền.

"Vậy phiền đạo hữu trông coi tông môn bốn mươi năm, ta muốn tán công trùng tu."

Trần Bắc Huyền trong nháy mắt vứt cho cái lệnh bài, trên đó khắc "Đại diện tông chủ".

"Sao ta cảm giác như Trần tông chủ bẫy ta vậy."

Dương Xuân Minh xạm mặt lại, hắn cảm giác như mình bị họ Trần này bẫy vậy.

"Ta vốn muốn trùng tu lần thứ tư, chỉ là trước đó không yên lòng tông môn, nay có đạo hữu thì ta yên tâm rồi."

Họ Trần mà hắn nói cười đểu một cái liền bay đi, trở về mật thất tông môn tu luyện, muốn nhanh chóng trở lại đỉnh phong để thực hiện ước hẹn với người con gái mà hắn nói.

"Thật là, không ngờ mình lại để bị lừa như vậy."

Dương Xuân Minh nắm trong tay lệnh bài, đưa mắt nhìn lên bầu trời không biết hắn đang nghĩ gì.

Hắn không biết rằng truyền thuyết của hắn bắt đầu từ việc gia nhập Bình An tông, truyền kỳ vô tận vang danh khắp chư thiên vạn giới.

Chú thích truyện:

(1) Đại điện: Nơi để họp mặt, kiểu như phòng họp.

(2) Thuở bình sinh: Một đời, cả đời.

(3) Tiểu Vu gặp Đại Vu: Mấy tay mơ gặp người lành nghề.

(4) Sát na: Tương tự trong nháy mắt.

(5) Tiểu hữu: Hậu bối.

(6) Tiền bối: Người đi trước trong công việc, hoặc tuổi tác lớn hơn.

(7) Ngũ quan: Tai, mắt, mũi, miệng, lông mày.

(8) Đoạt xá: Chiếm xác.

Lời tác giả: Phần nói của Trần Bắc Huyền dài quá.