Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 2



Hiện giờ nơi này rất hẻo lánh, hơn nữa hai người đều là tay nhỏ chân bé, bước đi rất chậm, đi mãi tới chiều mới thấy mấy căn nhà phía xa xa.

"Có ai không?" Trì Kính Dao đi đến một ngôi nhà, gõ gõ cửa.

Hai người thành thành thật thật đứng ở cửa một lát, bên trong không có ai đáp lời.

"Không được thì đổi nhà khác đi." Nguyễn Bao Tử đề nghị.

Trì Kính Dao gật gật đầu, hai ngươi đang định rời đi thì lại nghe thấy một giọng nói phát ra: "Ai đấy!"

Giọng nói đó là của một nữ nhân, nghe có hơi hung dữ.

"Chúng ta đi ngang qua, muốn xin một chút nước uống." Trì Kính Dao mở miệng nói.

"Tự vào đi, cửa không khóa." Giọng của nữ nhân đó lại phát ra.

Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử nghe vậy liền đẩy cửa bước vào.

Hai người vào sân cũng không thấy nữ nhân nói chuyện lúc nãy, chỉ thấy một tiểu oa nhi đang ngồi ở cửa nhà chính. Tiểu oa nhi kia nhìn có vẻ chưa tròn 1 tuổi, vẫn chưa biết đi, ngồi ở đó cầm cái trống bỏi tự chơi một mình.

Trì Kính Dao nhanh chóng đánh giá cái sân này một chút, đoán gia đình này chắc là thợ săn, trong sân đang phơi rất nhiều da thú.

"Ôi, tiểu hài tử nhà ai đây?" Giọng nói của nữ nhân kia lại truyền tới, Trì Kính Dao nhìn theo tiếng liền thấy một nữ nhân khoảng 20 tuổi đang nói chuyện, đối phương thò đầu ra từ phòng bếp, ánh mắt nhịn không được mà quét từ trên xuống dưới người Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử một lần.

Chỉ thấy hai tên nhóc trước mắt này, nhìn có vẻ mới 6-7 tuổi, một đứa bộ dạng tinh xảo xinh đẹp, giống như một con búp bê sứ trắng, một đứa mập mạp như cái bánh bao nhỏ, cũng khiến người ta yêu thích.

"Tỷ tỷ, chúng ta muốn xin chút nước uống." Trì Kính Dao mở miệng nói.

Nữ nhân nghe thấy xưng hô của Trì Kính Dao liền sửng sốt một chút, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì liền hiện lên nụ cười mỉm.

"Trong vại có nước, tự múc đi." Nàng vốn đang nhào bột, trên tay vẫn dính bột mì, nên chỉ chỉ vào vại nước trong sân, bảo hai người Trì Kính Dao tự múc.

Trì Kính Dao nhìn thoáng qua vại nước kia, trong lòng hơi e dè, không muốn uống nước lã.

Nhưng Nguyễn Bao Tử lại bước thong dong tới múc nước uống, uống xong còn không quên múc một gáo đưa cho Trì Kính Dao.

"Chút nữa ta uống sau." Trì Kính Dao phất tay áo, theo bản năng hắng hắng cổ họng khô khốc.

Người ở thế giới này có lẽ không ngại uống nước lã, nhưng cậu có hơi sợ.

Không phải cậu lắm trò, mà sống ở hiện đại quen rồi nên không thể thích ứng trong thời gian ngắn được.

"Hai tên nhóc các ngươi ra ngoài làm gì? Sao lại chạy tới đây, người lớn trong nhà đâu?" Giọng của nữ nhân kia lại phát ra từ trong nhà bếp.

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, liền nói với nữ nhân kia rằng trong nhà gặp nạn, bọn cậu đi nương tựa thân thích, tới chỗ này rồi mới phát hiện thân thích đã chuyển nhà, không còn ở đây nữa.

Nữ nhân nghe vậy im lặng một lát, không nói gì cả.

Lúc này tiểu oa nhi trong sân không hiểu sao lại đột nhiên khóc lớn, Nguyễn Bao Tử thấy thế liền nhanh chóng chạy tới dỗ.

Tiểu tử kia vốn đang khóc rất hăng, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của Nguyễn Bao Tử có vẻ rất thích thú, vì vậy bắt đầu nhéo không ngừng, cũng quên cả khóc.

"Nó đói bụng, ta làm trứng hấp, chuẩn bị đút cho nó ăn đây." Nữ nhân nói xong liền bưng một bát trứng hấp từ trong bếp ra.

Trì Kính Dao thấy trên tay nữ nhân vẫn dính bột mì, liền nói: "Để ta đút cho nó giúp ngươi."

Nữ nhân nghe vậy vốn có hơi do dự, nhưng thấy Trì Kính Dao đã bưng lấy bát trứng hấp, múc một thìa còn không quên thổi thổi, đợi độ nóng vừa phải mới đút cho tiểu tử kia. Nhìn động tác này rất ra hình ra dạng, vì thế nữ nhân cũng không nhúng tay vào.

Trì Kính Dao vừa đút cho tiểu oa nhi, vừa câu được câu không hỏi một vài chuyện với nữ nhân kia. Theo lời của đối phương, cậu biết nơi đây là thôn có tên Hòe Thụ Truân, cách thị trấn cũng khoảng nửa ngày đường, cách quận thành cũng xa hơn, ngồi xe ngựa cũng mất tầm 1-2 ngày.

"Sao vậy, các ngươi muốn đi lên trấn?" Nữ nhân hỏi Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao gật gật đầu, cậu vẫn nhớ tới lũ buôn người kia mà, phải đi báo quan.

Dù sao cậu cũng lớn lên ở xã hội hiện đại, thấy chuyện như vậy sẽ luôn có chấp niệm báo quan. Nếu không làm gì e là trong lòng sẽ day dứt mãi.

"Hai tên nhóc chân ngắn các ngươi đi lên trấn thì biết khi nào tới?" Nữ nhân mở miệng nói: "Nhà lão Tiền ở phía tây thôn có xe la, hắn thường xuyên đi lên trấn, người trong thôn có việc đều thuê xe của hắn, ngươi có thể tới đó hỏi thử, nếu ngày mai hắn đi lên trấn, nói không chừng có thể dẫn theo hai ngươi."

Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời thấy hơi mừng, nói thật hôm nay đã đi lâu như vậy rồi, chân của cậu có lẽ đã bị phồng rộp.

Trì Kính Dao đút xong bát trứng hấp trong tay, lại cầm bát đi rửa sạch, lúc này mới mang vào bếp.

Nữ nhân nhìn thoáng qua cái bát đã rửa sạch, có chút bất ngờ nhìn về phía Trì Kính Dao, ý cười nơi khóe mắt càng rõ hơn, mở miệng nói: "Hôm nay ta hấp bánh bao, tối nay hai người các ngươi ở lại ăn bánh bao đi, nếu không có chỗ nghỉ chân có thể ngủ lại phòng chứa củi một đêm."

Trì Kính Dao nghe vậy không nhịn được mà nhìn thoáng qua Nguyễn Bao Tử bên ngoài, sau đó liên tục nói lời cảm ơn với nữ nhân kia, trong lòng còn không quên thầm nguyện cho người tốt cả đời bình an.

Mặc dù đối phương thấy hai người bọn cậu còn nhỏ tuổi, lại dễ mến nên mới tạm chấp nhận, nhưng phần thiện ý này hiện giới đối với Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử đã là một món quà quý giá rồi.

"Tỷ tỷ, nhà lão Tiền ở phía tây thôn đi như thế nào vậy, bây giờ ta muốn đi hỏi hành trình ngày mai của hắn một chút." Trì Kính Dao mở miệng nói.

"Ra cửa đi thẳng về phía tây, sau đó rẽ hướng bắc, chính là căn nhà có hai cây hòe lớn trước cửa." Nữ nhân nói: "Giờ trời chưa tối, nếu nhà hắn không có người thì hẳn là chưa về, ngươi có thể đợi ở ven đường lớn rời khỏi thôn."

Trì Kính Dao nghe vậy liền nói cảm ơn nữ nhân, lại dặn Nguyễn Bao Tử đợi ở đây, rồi nhanh chóng chạy ra cửa.

Nguyễn Bao Tử vốn hơi lo lắng muốn đi theo, nhưng lúc này tiểu oa nhi kia lại bắt đầu khóc, Nguyễn Bao Tử chỉ có thể ở lại dỗ nó.

Trì Kính Dao ra cửa đi theo lời nữ nhân kia nói, không lâu sau quả nhiên thấy nhà lão Tiền có hai cây hòe lớn trước cửa, nhưng đúng như đối phương dự đoán, lúc này nhà lão Tiền không có ai.

Trì Kính Dao nhìn xung quanh, tìm được đường lớn ra khỏi thôn, sau đó chạy tới đợi ở trên một con dốc cao.

Cậu đợi một lúc lâu, đến khi trời đã hơi tối thì mới thấy một chiếc xe la ở lối rẽ đang chạy về phía này.

Cảm giác lúc này của Trì Kính Dao như đợi cả tiếng đồng hồ xe buýt mới tới, vội vàng chạy xuống dốc. Kết quả là vì chân cậu bị cọ xát quá nhiều do đi lâu, vì thế nhũn chân lăn xuống dốc.

Trước lúc đó, hai phụ nhân trên xe la ở phía xa xa kia đang lải nhải chuyện nhà.

Trong đó có một phụ nhân là tức phụ của lão Tiền, người phụ nhân còn lại khoảng 40 tuổi được gọi là Dung nương, hôm nay thuê xe của lão Tiền để đi lên thị trấn bốc thuốc cho đứa con cả bệnh nặng trong nhà.

Nói đến đứa con cả trong nhà Dung nương, cũng chỉ mới 16-17 tuổi, vốn đang ở độ tuổi vui vẻ hoạt bát, không ngờ lại ốm đau suốt ngày, bệnh tật mấy năm trời. Thiếu niên kia cũng khám qua không ít đại phu, uống qua không ít thuốc, nhưng bệnh tình vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng kém.

"Thuốc này cũng đã dùng không ít, nếu không thấy chuyển biến tốt lên, theo ta đừng nên cho thằng cả uống nữa." Tức phụ lão Tiền nói.

Dung nương thở dài nói: "Uống thuốc dẫu sao cũng có chút hy vọng."

"Ý của ta là, sao ngươi không thử dùng cách khác?" Tức phụ lão Tiền nói.

Dung nương nhìn bà cười khổ một tiếng, nói: "Cha nó và thằng hai xưa nay không tin mấy chuyện này."

"Sao lại không tin, ngựa chết còn cứu thành ngựa sống được mà." Tức phụ lão Tiền nói.

Lão Tiền đánh xe phía trước nghe vậy ho một tiếng, đại khái là ngại tức phụ mình nói quá thẳng.

Dung nương cũng không giận, chỉ bất đắc dĩ cười cười.

"Ta nghe nói nhà họ Lý ở Dương Thụ Loan có đứa con thứ bệnh đến mức thở không ra hơi, người nhà cưới cho hắn một tức phụ xung hỉ, không tới 3 ngày con thứ Lý gia đã có thể xuống giường." Tức phụ Tiền gia nói: "Nói không chừng thằng cả nhà ngươi cũng phải xung hỉ lấy may đấy!"

"Cơ thể thằng cả không tốt, không thể cản trở duyên phận con gái nhà người ta được." Dung nương nói.

"Haiz, hiện giờ thế đạo không tốt, chúng ta lại gần biên thành, còn thiếu người bán con gái sao?" Tức phụ lão Tiền lại nói: "Hầu hết đều là cô nương trong nhà không đủ cơm ăn, vào nhà ngươi ít nhất còn có cái mà ăn, không phải sao?"

Dung nương cười nhạt, không phản bác lại tức phụ Tiền gia, nhưng dường như không có thích thú với đề nghị này.

"Nếu không thì tìm một nữ hài không cha không nương cũng được, thà xung hỉ cho thằng cả nhà ngươi, còn hơn bị đám buôn người bán vào hoa lâu." Tức phụ lão Tiền lại nói. Mấy năm nay bà theo lão Tiền lui tới thị trấn và huyện thành, gặp được không ít chuyện như thế này.

Nhưng vào lúc này, lão Tiền đánh xe lại "ôi trời" một tiếng, hai phụ nhân nhìn theo tiếng liền thấy ở trên con dốc cao nơi cổng thôn, một đứa nhỏ tuổi không lớn đột nhiên ngã lăn xuống.

Lão Tiền vội thúc con la chạy nhanh hơn, không bao lâu xe la đã tới chân dốc cao.

Liền thấy một "nữ hài" 6-7 tuổi nằm dưới chân dốc, đã hôn mê bất tỉnh.

Trên người Trì Kính Dao đang mặc ngoại sam của Nguyễn Bao Tử, trên đầu lại buộc dây đỏ, người ngoài nhìn vào không ai lại nghĩ cậu là một nam hài.

Lão Tiền tiến lên nhìn, mở miệng nói: "Cũng may vẫn còn thở, chỉ hôn mê thôi."

Tức phụ lão Tiền nói: "Đứa nhỏ này trắng nõn sạch sẽ, bộ dạng cũng rất đẹp nha."

Dung nương duỗi tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Kính Dao, dường như muốn gọi cậu dậy, nhưng Trì Kính Dao không có phản ứng gì.

"Đây là khuê nữ nhà ai vậy, trời đã tối rồi mà vẫn chạy ra ngoài một mình." Dung nương nhíu mày nói.

"Đứa nhỏ này đã hôn mê rồi, bế nó về nhà trước đi." Tức phụ lão Tiền nói: "Nếu không tìm được người nhà, ngươi cứ nhận nó làm tức phụ nuôi từ bé cho thằng cả, tiện xung hỉ cho nó luôn, nói không chừng bệnh của thằng cả lại tốt lên."

Dung nương nghe vậy chẳng nói gì cả, thật ra bà cũng không để những lời này trong lòng, thằng cả đã bị bệnh nhiều năm như vậy, nếu muốn xung hỉ thì cũng không đợi tới ngày hôm nay.

Nhưng mà....... Dung nương nhìn thoáng qua "nữ hài" đang hôn mê bất tỉnh, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thích.

Mấy năm nay bà vẫn luôn muốn một đứa con gái, đáng tiếc hai đứa sinh ra đều là nam, thằng cả ốm đau mấy năm không xuống được giường, thằng hai thì ra ngoài suốt ngày, không thấy bóng người tới vài ngày là chuyện thường..........

"Ngươi mang về xem tới tối có tỉnh dậy hay không, chẳng may lại ngã ra bệnh gì đó, sáng sớm mai để lão Tiền đưa nó lên trấn gặp đại phu." Tức phụ lão Tiền nói.

Dung nương nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Dù sao thôn này cũng không lớn, nếu nữ hài nhà ai bị lạc, nghe ngóng một chút là có thể biết, sau đó sẽ đưa người về. Nếu thật sự không nhà để về, vậy lý nào lại để đứa nhỏ ngủ ngoài đường được?

Lão Tiền vội vàng đánh xe la về phía tây thôn, cách đó không xa liền thấy một thiếu niên 11-12 tuổi, một tay xách hai con thỏ rừng, trên vai còn vác một con cáo, đang đi về phía này.

"Đây không phải là thằng hai Bùi gia sao?" Lão Tiền mở miệng nói.

Thiếu niên gật đầu với phu thê lão Tiền coi như chào hỏi, bước chân vẫn không dừng lại.

"Thằng hai mau về nhà đi, nương ngươi mang về cho ngươi một tiểu tẩu tẩu đó, mau về nhà xem đi." Tức phụ lão Tiền vui đùa nói.

Thiếu niên nghe vậy khựng lại bước chân, cau mày nói: "Ngươi nói cái gì?"

Thiếu niên này mặc dù tuổi không lớn, nhưng ánh mắt lại mang một tia hung ác không ai dám lại gần, dù tức phụ lão Tiền đã quen nói giỡn với người khác, thấy ánh mắt đó của hắn cũng phải thu liễm vài phần, cười nói: "Không có gì, ngươi cứ về nhà xem là biết."

Trong lúc nói chuyện, lão Tiền vội vàng đánh xe la đi xa.

Thiếu niên đứng tại chỗ một lúc lâu, trên mặt mang vẻ phức tạp.

Đợi hắn về tới nhà, liền thấy ánh nến lờ mờ trong căn phòng phía tây nơi hắn ở.

Thiếu niên ném hết đồ trên tay và vai xuống đất, lập tức vào phòng.

Phòng này không lớn, vừa vào cửa liền thấy một "nữ hài" trắng nõn nằm trên giường, bộ dạng "nữ hài" rất xinh đẹp, nằm trong chiếc chăn bông xám vá lỗ chỗ của hắn trông có vẻ không hợp.

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng hiểu câu "tiểu tẩu tẩu" trong miệng tức phụ lão Tiền nghĩa là gì. Nhỏ thì đúng là nhỏ thật, nhìn diện mạo này có vẻ chưa từng nếm qua khổ sở, nói không chừng còn bắt người ta phải hầu hạ.

Càng khiến thiếu niên không vui chính là, ngày đầu tiên "nữ hài" này tới nhà đã chiếm mất cái ổ của hắn!

Vật nhỏ này vừa thấy liền biết bát tự xung khắc với hắn rồi.

Hết chương 2.