Sau Khi Xuyên Không Quý Phi Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 6



11,

Lần này tôi đột nhiên được lên làm Hoàng Quý Phi của Hoàng Thượng, trong cung đồn thổi rất thái quá, thậm chí có người đồn tôi biết yêu thuật, làm Hoàng Đế mê mẩn đến thần hồn điên đảo.

Đương nhiên cũng có không ít phi tử bắt đầu ghen ghét tôi, và những biểu hiện trong phim cung đấu bắt đầu hiện ra, nào là hạ thuốc, đầu đ ộc, vu oan…

Tôi nhìn một bàn điểm tâm các cung khác đưa đến, Mặc Nhi đang không ngừng dùng kim châm thử đ ộc.

Tôi: “Hôm nay lại có loại đ ộc gì mới?”

Mặc Nhi để mười mấy cây kim châm xuống bàn: “Bẩm nương nương, hôm nay có Hạc Đỉnh Hồng, Nhiếp Hồn Đan, Thất Bộ Tán,...”

Tôi phất tay, sau đó Mặc Nhi hiểu và cất chỗ kim thử độc vào chiếc hộp gỗ bên cạnh.

Chiếc hộp gỗ gần như đã đầy.

Thôi được rồi, coi như là bộ sưu tập vậy.

Thậm chí bên ngoài cửa cung điện của tôi còn xuất hiện các thị vệ cực kì anh tuấn, không cần nghĩ cũng biết bọn họ là theo mệnh lệnh của chủ nhân đến dụ dỗ tôi.

Phương pháp này quả thật tốt hơn hạ thuốc độ c, chỉ tiếc là tôi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, trong tiểu thuyết cũng viết rất nhiều về những cái này nên còn lâu tôi mới mắc bẫy.

Tôi ngồi trên ghế dựa, lẳng lặng ngồi ngắm các mỹ nam, chỉ nhìn thôi cũng tốt, không có hại gì.

Mặc Nhi ở bên cạnh tôi báo cáo: “Nương nương, hôm nay nô tì nghe nói Tiền Quý Nhân tìm một đạo sĩ bên ngoài xung điện, muốn hạ chú lên người nương nương, để đưa người vào lãnh cung.”

Tôi nhíu mày: “Thật sao? Thế tìm đạo sĩ đó đến đây cho ta.”

Mặc Nhi gật đầu: “Nô tì cũng cảm thấy nhất định phải trừng phạt đạo sĩ đó.”

“Ta cho hắn thêm mấy lạng bạc để hắn tăng tốc độ.”

Mặc Nhi: “...”

Đang ngồi nói chuyện phiếm, bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát, tôi rùng mình một chút, vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Hoán ở đại sảnh.

Hôm nay Thẩm Hoán mặc một bộ triều phục, thân cao tám thước, chỉ có mỗi sắc mặt là khó coi muốn chớt.

Kì lạ là hôm nay không hấp tấp tới tìm tôi, mở miệng gọi “Ái phi”.

Tôi vừa định chào hỏi bỗng phát hiện ánh mắt hắn nhìn chằm chằm các thị vệ kia.

Mặc Nhi ở bên cạnh che miệng cười, nhỏ giọng nói: “Nương nương, Hoàng Thượng chắc chắn là đang ăn…”

“Ừa, ta cũng nhìn ra.” Tôi nhẹ gật đầu, “Có vẻ Hoàng Thượng có hứng thú với đám thị vệ kia.”

“...”

Tôi nói không đúng sao? Ánh mắt Mặc Nhi nhìn tôi không bình thường nha.

“Hoàng Thượng, thần thiếp hôm nay không khỏe, chi bằng để thị vệ tâm sự với ngài?”

Áp dụng 36 kế gió chiều nào che chiều ấy, gãi đúng chỗ ngứa, kim thiền thoát xác.

“Nàng, lại đây với trẫm.” Thẩm Hoán từ từ nói, sắc mặt âm trầm, kéo tay tôi vào đại sảnh.

36 kế cũng thật vô ích.