Sau Khi Xuyên Không Ta Dựa Vào Phản Diện Để Sống Sót

Chương 3: Ta hối hận rồi



Vân thiếu như không tin vào mắt mình tất cả niềm hi vọng như bị vụt tắt trái tim của y như bị đâm một nhát đao chí mạng vậy cảm giác này còn đau đớn hơn cả chết, nước mắt y tự tràn ra khỏi khóe mắt Y liền cúi gằm mặt xuống nói:

" từ nhỏ đến giờ ta luôn coi các ngươi là gia đình là tất cả... Ta làm tất cả để có được tình yêu của các ngươi "

" ta đã làm tất cả ngay giết hoàng thái tử, hay hi sinh hết căn cốt lẫn nội đan cho các ngươi "

Y như không thể khống chế được bản thân hét lên trong tuyệt vọng

" ta cố gắng để làm vừa lòng các ngươi cuối cùng đây là kết cục ta nhận ư "

" cuối cùng ta cũng chỉ là con chó bị các ngươi lợi dụng vì sao chứ, vì sao ta mãi không thể có được tình yêu thương của các ngươi mà hắn lưu hy lại có được tất cả vì sao chứ "

y lúc này chỉ biết trách móc bản thân tại sao y lại ngu ngốc tin vào những lời mật ngọt mà bọn họ như vậy chứ. Sau đó liền ngẩng mặt lên nhìn họ với ánh mắt đau đớn vô cùng. Nước mắt vẫn lăn dài ở hai gò má hai tay liền nắm chặt vào vạt áo của mẫu thân của mình nhẹ giọng nói:

" Ta cũng là con của các ngươi mà"

 mẫu thân của vân thiếu liền quay mặt đi nói:

" chỉ trách ngươi từ nhỏ đã là nghiệt chủng hút gần hết sinh khí của mẫu thân mình làm cho ta phải đau đớn khi mang thai ngươi, suýt thì mất mạng. Thậm chí còn làm tổn hại đến cả lưu hy vốn dĩ nó phải là đệ nhất thiên tài của cái đế quốc này. Nhưng vì khi mang thai ngươi, người của ta đã gần cạn kiệt không còn sức để cung cấp dinh dưỡng cho đệ đệ của ngươi nữa nên nó phải tự bỏ linh lực của mình ra để bồi dưỡng lại cơ thể cho ta nên khi sinh ra nó đã rất yếu ớt mà nguyên nhân chính là ngươi giá như ta chưa từng sinh ngươi ra thì tốt biết mấy "

Những lời nói như cứa vào tim y, y liên cười điên dại lên.

" ha ha... Ha ha "

" nếu có cơ hội được lựa chọn ta chắc chắn sẽ không bao giờ chọn các ngươi là phụ mẫu"

" ngay từ đầu ta sai rồi ta đã sai vì đã làm con của các ngươi "

Tất cả những người ở đấy đều khựng lại sau đó tố hành người mà y luôn luôn bám theo để có được tình cảm của hắn lại đẩy mẫu thân của vân thiếu ra chĩa kiểm vào cổ họng y nói:

"ngươi đã nói xong chưa giờ chết được rồi đấy"

Hắn nhìn y với dáng vẻ chán ghét và nghê tởm nói

Y ở đó chỉ cười khổ lên nói:

" bao nhiêu năm qua ta núc nào cũng bám theo ngươi núc nào ta cũng ở bên cạch ngươi từ lúc ngươi là phế vật không ai quan tâm đến lúc ngươi trở thành một trong tứ đại vương ở tu chân giới. Là ta tin nhầm người rồi là ta ngu dốt không biết bao nhiêu thiên tài bao quanh ta nhưng ta cũng không thèm để ý đến, chỉ quan tâm đến một tên phế vật như ngươi và đưa ngươi đến đỉnh cao. Lúc trước là ta dang tay ra kéo ngươi lên nhưng bây giờ ngươi lại chĩa kiếm vào ta "

"hay...hay lắm"

Y ngửa cổ lên thở ra những hơi thở nặng nề. Tố hành hắn liền nắm chặt thanh kiếm trong tay sau đó liền lấy đà phi kiếm vào người y. Y liền mở to hai mắt và nhìn vào thanh kiếm đang lao đến mặt mình và nói.

" tố hành à tố hành...ngươi ác với ta quá"

Sau đó liền nhắm mắt lại. tố hành hắn sau khi thấy thì liền định thu thanh kiếm lại nhưng quá muộn rồi thanh kiếm một nhát đâm xuyên qua lồng ngực y, y liền ngã xuống dưới sàn nhà lao lạnh lẽo y liền nghĩ nếu có một cơ hội nữa thì mình không muốn sống một cuộc sống Như thế này nữa, mình muốn được sống một cuộc sống tự do không bị trói buộc nữa.

Sau đó liền nhắm mắt lại. Trong thần thức của y bốn bề đều là nước

ở đó lại mọc lên một cây phong rất to lá màu đỏ y mơ hồ tỉnh lại, lại thấy trước mặt mình là một chàng thiếu niên đang bất tỉnh độ tuổi tầm 16 tuổi đổ lên nhìn cậu ta rất khác biệt, khác biệt từ quần áo đến kiểu tóc y rất ngạc nhiên nghĩ vậy mà trong thần thức của mình lại xuất hiện một người khác!!!

Y liền rè rặt đặt tay lên vai của chàng trai đó hỏi:

" này.... ngươi... ngươi mau dậy đi "

" ngươi là người ở đâu, nhà ngươi ở chỗ nào..."

Thiếu niên đó đang bất tỉnh tự nhiên kêu lên một tiếng

" Ưm!!! "

Y liền giật bắn mình vội thu tay lại cách xa ra mấy bước. Thiếu niên đó đột nhiên tỉnh dậy lấy tay chống đầu vừa chống đầu đang bị choáng váng vừa đứng lên nói với giọng đang hoang mang.

"đây... đây là đâu...chẳng lẽ đây... đây là thiên đường"

Bỗng có một giọng nói truyền đến làm cậu giật bắn mình

" thiên đường cái đầu ngươi ý đây là thần thức của ta tại sao ngươi lại vào được đây "

cậu liền quay sang thì liền thấy một người chắc tầm ngang tuổi mình nhưng lại mặc quần áo của người cổ đại cậu không dấu được sự ngạc nhiên và tò mò hỏi lại:

" thần.... thần thức là cái gì"