Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 2: Tôi là Diệp Nhược Phi



Tối hôm đó, Giang Đình Phong về nhà, trên người nồng nặc mùi rượu. Lúc chiều, anh nói với Diệp Nhược Phi là đi gặp đối tác, nhưng thực chất là đi bar với đám bạn. Trong mắt của anh, Diệp Nhược Phi chính là Thiên Thiên, vì yêu Thiên Thiên nên anh không muốn hắn phải lo lắng.

Bước chân loạng choạng đi vào trong nhà, nơi hành lang sáng đèn thế nhưng hai mắt anh đã bắt đầu không nhìn rõ phía trước, Giang Đình Phong gian nan vịn vách tường đi đến phòng của Diệp Nhược Phi.

Ở bên này, Diệp Nhược Phi đang dọn dẹp lại giường chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Hắn vừa quay lại xem là ai, tức thì cả thân thể Giang Đình Phong bất thình lình đổ ập lên người hắn.

"Cục cưng..." Giọng anh lè nhè.

Diệp Nhược Phi kinh ngạc không biết tại sao anh lại say đến vậy, mới cẩn thận đỡ người nằm xuống giường của mình, cẩn thận đắp chăn lên, sau đó xoay người ra ngoài muốn pha nước chanh cho anh. Nhưng chỉ mới đi được vài bước, cánh tay hắn đã bị nắm lấy, tiếp theo là bị kéo ngược lại. Diệp Nhược Phi nhất thời mất thăng bằng, loạng choạng ngã vào giường, Giang Đình Phong thuận thế đè lên người hắn.

Hơi thở nóng rực pha lẫn mùi hương của cồn phả vào vành tai, chỉ nghe giọng anh lí nhí: "Nói dối..."

Diệp Nhược Phi khó hiểu nhìn lên, đi gặp đối tác kiểu gì vậy, say đến đầu óc lú lẫn luôn rồi.

"Bọn họ là một lũ nói dối... Rõ ràng em đang ở bên cạnh anh... Hức... Mà lại bảo... Hức... bảo em đi rồi..." Giang Đình Phong khó khăn nói tiếp.

Nghe thấy câu này, bàn tay đang định vuốt lưng cho anh của Diệp Nhược Phi hơi khựng lại, một lúc sau mới nhẹ nhàng tiếp tục. Hắn nhẹ giọng: "Bọn họ không sai, Thiên Thiên đã chết rồi."

Đúng vậy, đã chết rồi, vào bốn năm trước, vì tai nạn giao thông.

"Nói bậy!!!" Giang Đình Phong bật dậy, hai mắt trừng lớn dữ tợn, bàn tay siết chặt lấy tay hắn, "Cục cưng, em đừng có giỡn! Em đang ở bên anh, bằng xương bằng thịt, không thể nào đã chết được!"

Thấy anh sắp nổi điên, Diệp Nhược Phi ngược lại bình tĩnh đến lạ, mặc dù cánh tay bị nắm rất đau, trái tim cũng đau không kém, nhưng hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, bảo: "Tôi không nói bậy, Thiên Thiên chết rồi, từ bốn nă--"

Câu còn chưa kịp nói hết, trên môi đã cảm thấy đau xót. Giang Đình Phong hôn hắn, mạnh mẽ mà chiếm đoạt, hệt như một dã thú đang đói khát vội vàng cấu xé con mồi trong tay. Môi lưỡi quấn lấy nhau không rời, môi dường như sắp bị anh cắn rớt. Diệp Nhược Phi nhắm mắt ngăn đi dòng lệ, cũng mặc kệ máu cùng nước bọt chảy ra khỏi khóe miệng mình, vòng tay ôm lấy cổ người kia.

Áo sơ mi mỏng manh bị xé rách, ngay cả quần lót cũng bị cởi ra từ khi nào, trên cơ thể trắng nõn gầy yếu là những dấu hôn và vết bầm tím chưa tan từ lần giao hoan trước. Giang Đình Phong không biết nhẹ nhàng là gì, bắt đầu thô bạo cắn mút từ cổ đi xuống, lưu lại từng dấu ấn, cái mới chồng lên cái cũ, khiến thân thể nhỏ bé kia trông thật rách nát, đáng thương.

Diệp Nhược Phi run lên nhè nhẹ, tiếng rên rỉ vì đau bật ra khỏi cổ họng dù đã cố kiềm nén. Hai tay hắn gắt gao bám lấy ga giường, bấu đến độ ngón tay đều trắng bệch cả. Lại nghe thấy lẫn trong tiếng thở dốc của bản thân là tiếng gọi "Thiên Thiên" của người phía trên, tâm hắn càng thêm thít chặt.

Tại sao... Tại sao anh lại cố chấp nhớ tới người kia đến như vậy, cố chấp để bản thân chìm trong u mê không lối thoát.

Tại sao lại không để ý, có một người vẫn luôn vì anh mà âm thầm chờ đợi, chờ đợi tình cảm không thể với tới của anh, chờ đợi anh quay đầu, hắn sẽ luôn ở phía sau mỉm cười chào đón.

Tại sao.....

Giang Đình Phong ôm chặt lấy hắn mà thô bạo ra vào không ngừng, trên miệng vẫn luôn gọi cái tên "Thiên Thiên". Hai tay đặt lên vai anh, hắn bỗng nở nụ cười vô cảm.

Thiên Thiên? Là ai hả? Hắn không phải là Thiên Thiên.

Người kia đã sớm biến mất rồi, còn người đang ở dưới thân anh bây giờ là tôi mà! Rốt cuộc đến khi nào anh mới bằng lòng nhận ra điều đó đây, Giang Đình Phong?

Người đàn ông phía trên ngày càng di chuyển nhanh hơn, giọng nói trầm thấp không ngừng gọi tên kẻ khác. Một cái tên vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ vô cùng.

Những tưởng bản thân đã quen thuộc với điều này, nhưng lúc này đây, nước mắt của hắn lại không nhịn được nữa mà chảy dài xuống ướt nhòe cả khuôn mặt.

"Không phải... Tôi không phải là Thiên Thiên... tôi..."

Còn chưa chờ hắn nghẹn ngào nói xong, môi lần nữa đã bị lấp kín. Lần nào cũng vậy, Giang Đình Phong trong lúc cuồng hoan chẳng bao giờ dịu dàng với hắn.

Đang lúc triền miên, không khí gần như sắp bị anh hút cạn, đầu óc Diệp Nhược Phi đột nhiên trở nên thanh tĩnh. Phải rồi, hắn phải làm rõ mọi chuyện, hắn không muốn tiếp tục sống như thế này nữa.

Giãy khỏi cái hôn cuồng nhiệt của người đàn ông, hắn gạt phăng cánh tay đặt trên hông mình ra, nói: "Giang Đình Phong, tôi là Diệp Nhược Phi!"

Lời vừa ra, động tác trên người hắn của Giang Đình Phong liền khựng lại. Ngước mặt lên nhìn hắn, con ngươi anh ngập tràn mờ mịt: "Cục cưng, em nói gì vậy?"

Cố gắng kiềm lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, ánh mắt hắn kiên định: "Giang Đình Phong, tôi không phải Thiên Thiên, Thiên Thiên đã chết vì tai nạn giao thông hồi bốn năm trước rồi. Tôi là Diệp Nhược Phi, là bạn cùng đại học với anh. Nhớ không?"

Giang Đình Phong ngồi đó ngơ ngác, trong đầu lại là một mớ hỗn độn, từng ký ức về cái ngày kinh khủng nhất ấy dần hiện lên trong tâm trí. Con người ấy, thiếu niên mà anh yêu thương hơn hết thảy mọi thứ trên đời này nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch tái mét, thân thể lạnh ngắt tựa khối băng. Thiếu niên ra đi để lại cho anh cõi lòng tan nát. Giang Đình Phong nhớ rõ sau đó, suốt một thời gian dài bản thân như mất đi mục đích sống, lúc nào cũng tìm đến cái chết để được gặp người yêu, nhưng hiển nhiên đều thất bại. Để rồi một ngày nọ, Diệp Nhược Phi đột nhiên đến bày tỏ. Lúc ấy nhìn hắn, anh chỉ biết một điều, giọng nói ấy, khuôn mặt ấy, dáng người ấy. Là Thiên Thiên đã trở về, Thiên Thiên không bỏ rơi anh.

Nhưng lúc này nhìn lại, người dưới thân bây giờ không phải là Thiên Thiên. Thiên Thiên của anh không có đôi mắt âm u đầy đau khổ như vậy, Thiên Thiên của anh lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ và đáng yêu. Câu nói vừa nãy như một cú tát trời giáng khiến Giang Đình Phong chợt tỉnh ra, bấy lâu nay là bản thân luôn chìm trong hoang tưởng, hoang tưởng người kia lúc nào cũng ở bên cạnh mình, mà không biết rằng bản thân đã vô tình làm tổn thương một người khác nữa.

Anh lặng người, từ từ đứng dậy rời khỏi cơ thể Diệp Nhược Phi, mặc lại quần áo, xoay lưng bỏ lại một câu "xin lỗi" rồi ra ngoài. Hiện giờ ngoài xin lỗi ra, anh chẳng còn biết phải làm gì nữa.

Diệp Nhược Phi cũng ngồi dậy, hắn nhìn cánh cửa dần khép lại, ánh mắt trước khi đi của Giang Đình Phong, nó lạnh lẽo vô cùng, anh nhìn hắn như nhìn một người xa lạ, tựa như ba năm qua sống với nhau hắn chưa từng tồn tại trong lòng anh. Vĩnh viễn chỉ là một kẻ thay thế.

Sao thế này? Dù cho đã dự liệu được kết quả, nhưng sao hắn lại cảm thấy khốn khổ đến vậy?

Giờ phút này, nước mắt chưa kịp khô của hắn lại tuôn rơi, như đê vỡ bờ, lã chã trên khuôn mặt tái nhợt.

Ôm lấy bờ vai trần trụi run rẩy của chính mình, hắn gục mặt, khóc trọn một đêm dài...

Ngày hôm sau, Giang Đình Phong sau khi ra ngoài vào sáng sớm, cứ thế đi đến tận khuya cũng không thấy về nhà.

Tâm trạng Diệp Nhược Phi đã tệ nay càng tệ hơn.

Hắn biết, ngay sau khi Giang Đình Phong nhận ra hắn không phải Thiên Thiên thì cũng đồng nghĩa với việc từ nay về sau hắn sẽ không còn được nhìn thấy ánh mắt cùng nụ cười dịu dàng của anh nữa, không còn nghe thấy thanh âm trầm thấp gọi hắn là "cục cưng" mỗi ngày, cũng không còn bất kì cử chỉ quan tâm hay lo lắng nào nữa.

Cho dù biết thừa những thứ đó vốn không dành cho mình, nhưng đột nhiên mất đi hết thảy, hắn vẫn tiếc nuối lắm.

Diệp Nhược Phi vẫn như mọi ngày ngồi trong căn phòng nhỏ của mình. Lúc trước, vì sợ "Thiên Thiên" sẽ lại đi mất nên Giang Đình Phong đã không xây cửa sổ, vì vậy lúc nào chỗ này cũng âm u tối mịt.

Vậy cũng tốt, ít nhất cho dù có xảy ra chuyện gì, thì cũng không ai biết.

Hắn ngồi trên nền gạch lạnh ngắt, tay cầm một con dao nhỏ lén lấy được từ phòng bếp. Hắn muốn tự sát. Đúng vậy. Bởi vì không thể chịu đựng tiếp nữa.

Mặc dù cục diện hiện tại là do hắn mà ra, thế nhưng ba năm sống dưới thân phận của người khác, bây giờ lại gánh chịu sự lạnh nhạt của người mình yêu, có lẽ hắn cũng nên chết tâm rồi.

Đưa mắt nhìn khắp căn phòng, chỉ có một cái bàn, một cái giường cùng một tủ quần áo, hắn muốn thu hết những hình ảnh quen thuộc này vào lòng, dù gì cũng coi như đã từng là của hắn.

Đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh trên bàn, tầm mắt hắn liền dừng lại, đưa tay cầm lên, đó là bức ảnh hắn và anh chụp chung vào lúc kết thúc năm ba đại học. Lúc này, Thiên Thiên vẫn chưa chết.

Diệp Nhược Phi thoáng cười khổ, hắn nhận ra, trong suốt cuộc đời mình, chỉ có lúc chụp bức ảnh này, hắn mới có thể đường đường chính chính là Diệp Nhược Phi đứng bên cạnh Giang Đình Phong.

Ôm bức ảnh vào lòng tựa như đang ôm lấy báu vật quý giá nhất đời mình, nước mắt hắn lại không tự chủ được chảy dài, men theo gò má tái nhợt rơi thẳng vào tim. Không thể trách hắn yếu đuối, chỉ trách hắn yêu sai người, khiến thâm tâm tổn thương không cách nào chữa được.

Đặt con dao lên cổ tay, những kiến thức về y học ngày trước vẫn còn nhớ rõ. Chỉ một phát một, hắn rạch trúng mạch máu của chính mình.

Mùi tanh nồng bắt đầu lan tràn trong không khí, Diệp Nhược Phi suy yếu tựa vào thành giường, mặc kệ máu chảy đến mức hắn càng ngày càng choáng váng, đôi mắt vẫn nhắm chặt, nhớ lại hết thảy hình ảnh của mình cùng Giang Đình Phong từ trước tới giờ. Những khoảnh khắc tưởng chừng hạnh phúc nhất, cũng là những mũi kim đâm mạnh vào tâm can hắn, đau đớn đến run người.

Tuyệt vọng mà nở nụ cười, đây sẽ là lần cuối cùng hắn nghĩ về anh.

Chờ đến khi chết đi rồi, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế cũng sẽ hành hạ hắn đến khi nào đến mất cảm giác, có lẽ đến lúc đó nước mắt cũng sẽ không bao giờ chảy nữa.

Nếu như bọn họ chưa từng gặp nhau, nếu như Diệp Nhược Phi chưa từng yêu Giang Đình Phong, có phải sẽ không khốn khổ như vậy?

Cho đến tận bây giờ hắn luôn tự hỏi, hắn kiên trì là sai sao? Tưởng rằng được ở bên cạnh Giang Đình Phong, một ngày nào đó, trong ánh mắt của anh ít nhiều sẽ có bóng dáng của hắn, đây cũng là sai lầm sao?

Đối với anh mà nói, sự tồn tại của tôi rốt cuộc là thứ gì? Giang Đình Phong...

Máu trong cơ thể cơ hồ muốn chảy ra hết rồi, cả cái áo sơ mi trắng tinh phút chốc cũng bị nhuộm đỏ. Hắn vẫn nhắm mắt, để cho cơn đau như tê dại truyền đến từ cả cơ thể lẫn linh hồn.

Nhịp thở dần yếu đi, tim không còn vận chuyển máu nổi nữa. Hắn tự chế giễu chính mình, thì ra bản thân cũng có một ngày chọn cách này để kết thúc tất cả.

Thật mệt mỏi, hắn bây giờ không còn muốn nghĩ gì nữa...