Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 7: Đi kinh thành



Diệp Nhược Phi e dè bước vào thư phòng. Nửa đêm lại chạy tới trước cửa làm phiền người ta, hắn cảm thấy thật sự có lỗi.

"Làm phiền rồi, thật ra ta không có ý lang thang ở bên ngoài đâu." Đứng đối diện khuôn mặt không hề có một tí biểu cảm nào của vị vương gia này, hắn rụt rè nói.

Âu Dương Kỳ nhìn hắn, mở miệng: "Ngồi đi."

Diệp Nhược Phi chỉ đành khúm núm đi tới ghế ngồi.

Âu Dương Kỳ trở lại làm việc, cả căn phòng trong phút chốc chìm vào im lặng ngại ngùng.

Diệp Nhược Phi giương mắt đánh giá nơi làm việc của Âu Dương Kỳ, chỉ thấy nơi này thật sự rất rộng, ít nhất phải rộng bằng hai phòng ngủ gộp lại. Bên trong bày trí vô cùng đơn giản, nhưng mà mấy cái đồ linh tinh lại chiếm không ít diện tích. Ví dụ như ngoài chính giữa là bàn làm việc mà Âu Dương Kỳ đang ngồi thì hai bên còn có hai kệ sách siêu lớn, bên trái thì đặt toàn sách cùng với vài cuộn giấy, bên phải lại đặt mấy cái hộp hình thù lớn nhỏ đa dạng không biết đựng cái gì ở trong. Ngay kế bên cửa sổ thì có một cái giá bằng gỗ nhìn cũng hơi giống một cái giá vẽ tranh thời hiện đại.

Hắn thầm sửng sốt, thì ra giá vẽ tranh từ bây giờ đã có rồi ư?

Vậy thì nghĩa là vị vương gia này có lẽ là một người yêu thích nghệ thuật.

Vừa là vương gia vừa là họa sĩ, bình thường thì ở trong phủ hưởng an nhàn, ngắm hoa làm thơ, lúc buồn chán có thể lôi tranh ra vẽ để tiêu khiển. Một cuộc sống thật sự rất rảnh rỗi

Mặc cho trong đầu Diệp Nhược Phi từ nãy đến giờ cứ suy nghĩ toàn thứ chẳng đâu vào đâu, Âu Dương Kỳ lại như kiểu "ngươi không phiền ta, ta cũng không phiền ngươi" mà cắm mặt vào bức tranh trên bàn, mặc kệ hắn tò mò đủ thứ. Cũng chẳng biết vì sao lại đột nhiên gọi hắn vào mà lại chẳng nói năng gì.

Diệp Nhược Phi lại nhìn sâu vào bên trong, thấy có một bức bình phong chắn sau lưng Âu Dương Kỳ, có lẽ đằng sau là nơi y ngủ nghỉ trong trường hợp làm việc quá trễ chăng.

Có cả phòng ngủ trong chỗ làm việc, nếu ở hiện đại thì chính là phòng tổng thống đó.

Hắn là hắn không có ghen tỵ đâu.

Mà ngồi quá lâu cũng sẽ sinh ra nhàm chán, Âu Dương Kỳ thì lại như một cục đá biết thở chẳng nói chẳng rằng. Diệp Nhược Phi quyết định đi về phòng của mình, dù sao nãy giờ cũng buồn ngủ trở lại rồi.

Nhưng mà khi vừa mới đứng lên, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện hệ trọng.

Lúc nãy hình như hắn muốn đi nhà xí thì phải, với lại, cái vị sát thủ kia hình như còn chưa có đi á.

Bây giờ hắn đi ra lỡ bị băm thây thì biết làm sao bây giờ.

Thế là Diệp Nhược Phi lại từ tốn xoay người nhìn vương gia nhà mình, hy vọng y có thể giúp mình trở về phòng.

Mà Âu Dương Kỳ từ nãy tới giờ còn chẳng nhấc mí mắt nhìn hắn lần nào.

Diệp Nhược Phi: "..."

Vương gia đại nhân à, tôi biết anh là cao quý lãnh diễm rồi nhưng mà không cần phải vô tâm như vậy chứ.

Không phải võ công anh cao cường lắm sao, bộ anh không cảm nhận được có người rình mò bên ngoài hả? Anh nỡ nhìn người bị hạ sát trong vương phủ của chính mình hay sao?

Có vẻ như ánh mắt của hắn quá mãnh liệt cho nên Âu Dương Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, mặt đối mặt với hắn.

"Có chuyện gì?" Y hỏi.

Diệp Nhược Phi nuốt nước bọt. Cứ mỗi lần nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Kỳ là hắn lại thấy hơi sờ sợ, như kiểu bị sự lạnh lùng của y uy hiếp. Vì thế, để bảo vệ cho mạng nhỏ của mình, hắn mới trừng mắt, cố gắng để không e dè nữa.

Âu Dương Kỳ nhìn hắn, ánh mắt khó hiểu, dường như thắc mắc tại sao tên này lại có biểu cảm như thể muốn ăn thịt y thế kia.

"Ngươi mệt à?" Y hỏi.

Diệp Nhược Phi lắc đầu, hỏi thẳng: "Vương gia, ngài không phát hiện có người lén lút ở ngoài hay sao?"

"Hửm?" Âu Dương Kỳ khó hiểu. Bên ngoài bây giờ chỉ có ám vệ mà thôi, còn có ai nữa đâu? Lại nói, phủ vương gia mà cũng dám có người lén lút lẻn vào ư?

Diệp Nhược Phi bước tới gần y một chút, nhỏ giọng nói, ý tứ không muốn người bên ngoài nghe: "Lúc nãy trên đường tới đây ta có cảm thấy dường như có ai đó theo dõi ta, phủ của ngài bảo vệ có tốt không vậy?"

Âu Dương Kỳ lại nhìn nhìn lại hắn, trong lòng thầm sáng tỏ. Hóa ra là hắn cảm giác được có ám vệ đi theo phía sau cho nên mới chạy qua đây.

Nhưng mà...

Diệp Nhược Phi nhìn chung không có nội lực, sao có thể nghe thấy tiếng bước chân của người luyện võ?

Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía hắn của Âu Dương Kỳ lại tăng thêm một tia suy ngẫm.

Rốt cuộc ngươi đang giữ bí mật gì.

Mà thấy Âu Dương Kỳ nhìn mình như thế, Diệp Nhược Phi lại bất giác nuốt nước bọt lần nữa.

Hắn ra vẻ đáng thương nói: "Vương gia đại nhân, ngài có thể rũ lòng thương đưa ta trở về phòng được không?"

"Hửm?" Âu Dương Kỳ lại giương lên ánh mắt khó hiểu.

Tại sao khi không lại chạy ra đây rồi bảo y đưa về?

Thấy y như vậy, Diệp Nhược Phi lo lắng nói: "Ta nghĩ có người xấu ở ngoài, ngài giúp ta một chút với được không?"

"Đó không phải người xấu." Âu Dương Kỳ đáp một tiếng, sau đó không quan tâm nữa.

Diệp Nhược Phi: "......"

Được rồi, tuy là hắn nhát gan thật, nhưng nếu y đã nói người kia không phải người xấu thì cũng nên tin tưởng một lần.

Cho nên, trên đường trở về phòng, Diệp Nhược Phi vừa cảnh giác vừa co chân chạy, hoàn toàn không buồn đi nhà xí nữa. Bây giờ hắn sợ đi một mình hơn.

- --oOo---oOo---

Sáng hôm sau, cả ba nhanh chóng lên đường đi Kinh Thành.

Diệp Nhược Phi bởi vì không biết cưỡi ngựa, cộng thêm thân phận đặc biệt mà được ngồi trong xe cùng với hoàng đế, Âu Dương Kỳ thì cùng với thuộc hạ cưỡi ngựa bảo vệ ở bên ngoài.

Bởi vì tối hôm qua không được ngủ đàng hoàng cho nên sáng nay Diệp Nhược Phi rất mệt mỏi, một đường đi lại được ngồi xe ngựa êm ả, chẳng mấy chốc đã không thể chống cự mà thiếp đi.

Âu Dương Mặc ngồi đối diện đọc sách thấy vậy không khỏi bật cười thầm.

Người này, quả nhiên chỉ có vẻ ngoài là giống với Quốc sư mà thôi, chứ bản chất thì vẫn khác xa lắm.

Đoạn đường từ Thanh Dương Thành đến Kinh Thành cũng không tính là quá xa, nhưng vì sợ giữa đường gặp phải phục kích hoàng đế cho nên tốc độ cũng không nhanh lắm, ước chừng đi đến giữa trưa mới đến được cổng Kinh Thành.

Nhanh chóng vào cung, Âu Dương Mặc sắp xếp chỗ ở cho Âu Dương Kỳ cùng Diệp Nhược Phi xong rồi thì mới vội vã vào tẩm cung thay long bào, hôm nay thượng triều đặc biệt trễ hơn mọi lần.

Các quan viên đại thần cũng vô cùng ấm ức, vốn dĩ đã về tới nhà rồi, lại đột nhiên bị gọi ngược vào, thành ra quan phục nặng nề vừa thay ra lại phải mặc vào lần nữa.

Nhưng mà chung quy cũng chẳng có ai dám lên tiếng dị nghị.

Phải biết hoàng thượng trẻ rất nghiêm khắc, bình thường trông dịu dàng thân thiện vậy thôi, chứ ở trên triều thì vô cùng sát phạt. Mọi thứ Âu Dương Mặc nói ra đều ít có ai dám trái lời.

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Bình thân."

"Tạ ơn hoàng thượng!"

Âu Dương Mặc mang một thân long bào màu vàng chói lọi ngự trên long ỷ, sắc mặt lạnh lùng trông có đến tám chín phần giống với đệ đệ nhà mình.

Tỳ tay lên thanh cầm của ghế, hoàng đế bệ hạ phun ra một câu: "Có sự bẩm báo, vô sự bãi triều."

Các quan viên đại thần âm thầm rơi lệ, đáng lẽ đã phải bãi triều từ lâu rồi thưa ngài. Chỉ là do ngài lại nổi hứng thượng triều muộn làm chúng thần phải đứng ở đây vào buổi trưa nắng nóng, bệ hạ lại còn nói như vậy, thật sự rất là ấm ức không biết để đâu cho hết.

Âu Dương Mặc dùng ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng đại điện, mang theo khí tức quả quyết của một minh quân khiến đám quần thần phía dưới lập tức đứng thẳng, trong đầu cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa.

Lễ bộ thượng thư Thẩm đại nhân ôm quyền bước ra khỏi hàng một bước, đứng giữa đại điện cung kính dâng lên tấu chương.

"Bệ hạ, về chuyện của các thương nhân Tây Dương."

Chu công công là thái giám đứng triều bên cạnh hoàng đế, nhanh chân bước xuống nhận lấy tấu chương giao lại cho Âu Dương Mặc.

Âu Dương Mặc lật lật tấu chương, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, nói: "Mấy thương nhân này có vẻ ở trong cung không được an phận lắm thì phải."

Ngữ điệu của y nhìn không ra là tức giận hay thản nhiên, các đại thần cũng không dám lên tiếng. Bình thường việc này phải là do Quốc sư đại nhân đảm nhiệm, mà gần đây Quốc sư đại nhân đang mắc bệnh trong người, thế nên mới giao cho tất cả mọi người cùng suy xét.

"Bẩm hoàng thượng." Thẩm đại nhân hơi cúi người, "Những thương nhân đó suốt ngày đùa bỡn những nữ hầu trong cung, lại còn ăn chơi trụy lạc, chúng thần không biết phải làm sao."

Âu Dương Mặc im lặng nghe, cũng im lặng ghi nhớ những gì Thẩm đại nhân nói, từ từ cân nhắc.

Hắn bảo: "Trẫm biết rồi. Hiện tại trẫm đã tìm được người có thể tạm thời thay thế Quốc sư trong việc này, các khanh không cần phải quản nữa."

Lời vừa ra, cả một đại điện bỗng chốc vang lên nhiều tiếng xì xào.

Một viên quan lên tiếng: "Thần cả gan hỏi bệ hạ, người nọ là ai vậy?"

Âu Dương Mặc cười nhẹ: "Chắc các khanh cũng nghe nói tới Thanh Dương Thành mấy ngày trước có dị tượng xuất hiện rồi chứ? Người nọ nhìn chung có thân phận khá giống Quốc sư của chúng ta."

Nghe vậy, các đại thần lại càng thêm nghị luận sôi nổi, bao nhiêu uất ức vì đứng triều buổi trưa cũng hầu như biến mất, ai ai cũng vô cùng tò mò về vị thần tiên mới xuất hiện kia.

Đúng vậy, trong lòng các đại thần, Quốc sư tồn tại như một vị thần tiên. Cho nên nói, người có thân phận giống Quốc sư không phải cũng là thần tiên đi?

Có những hai thần tiên đến giúp đỡ, Thiên Quốc coi như từ nay không cần phải lo lắng cuộc sống bấp bênh nữa rồi.

Nếu như Diệp Nhược Phi có mặt ở đây lúc này, phỏng chừng sẽ mang một đầu đầy hắc tuyến.

Người cổ đại sao có thể nhiệt tình với chuyện thần tiên tới mức này.