Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế

Chương 9: Thương nhân Tây Dương



Ngày hôm sau, Diệp Nhược Phi bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Phòng mà Âu Dương Mặc sắp xếp cho hắn ở là một nơi khá gần với thư phòng của mình, đi vài bước là tới, cũng là để cho tiện việc bàn chuyện. Nhưng mà người ta thường nói "gần vua như gần hổ", cho nên hắn cũng không dám hành sự lỗ mãng, ngoan ngoãn sinh hoạt một cách nhẹ nhàng không làm phiền ai.

Chỉ là hôm qua hắn thật sự thức rất khuya, sáng nay thình lình bị đánh thức như vậy khiến tâm tình không tốt cho lắm.

Cau mày rửa mặt súc miệng xong, Diệp Nhược Phi mang khuôn mặt khó chịu bước ra khỏi phòng, định bụng đi xem xem là ai đã phá hỏng giấc ngủ của mình.

Bình tĩnh vểnh tai nghe ngóng, hắn phát hiện hình như tiếng ồn đến từ bên thư phòng của hoàng đế trẻ tuổi kia. Bởi vì khoảng cách rất gần, cộng thêm tiếng nói chuyện không tính là nhỏ, Diệp Nhược Phi có thể nghe khá rõ ràng.

Giọng nói không phải của Âu Dương Kỳ hay Âu Dương Mặc, chỉ có thể là người mà hắn chưa gặp lần nào. Mới sáng sớm đã đến cửa phòng hoàng đế náo loạn, mấy người này là chê mệnh quá dài rồi phải không?

Chậc chậc một tiếng lắc đầu, hắn tìm đường đi sang bên đấy.

Mà ở thư phòng, Âu Dương Mặc cùng với Âu Dương Kỳ đang ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương cũng muốn sức đầu mẻ trán với đám người ngoài kia.

Ở ngoài cửa phòng đang đóng chặt bây giờ không ai khác chính là những thương nhân vận chuyển thảo dược kia. Vốn dĩ vẫn biết tính tình bọn họ nóng nảy, nhưng không nghĩ tới mới sáng bảnh mắt đã chạy tới đây la lối um sùm. Cũng không biết là vì cái gì, ngồi nghe nãy giờ, hai người một chữ cũng không hiểu được.

Âu Dương Mặc một tay đỡ trán, một tay xoa xoa huyệt thái dương: "Phải làm sao đây?"

Âu Dương Kỳ cũng có chút đau đầu: "Hay là đến đánh thức Diệp Nhược Phi?"

Âu Dương Mặc hơi do dự, bởi vì bây giờ vẫn còn rất sớm, người bình thường sẽ không có ai chịu thức dậy lúc này.

Mà ở bên ngoài bây giờ có năm sáu người ngoại quốc cao lớn đang đứng, sắc mặt ai nấy đều khó coi hết sức.

"Chết tiệt!" Một tráng hán râu quai nón tức giận giậm mạnh chân, "Bọn nó không chịu mở cửa!"

*Lưu ý: Những chữ in nghiêng được nói bằng tiếng Anh.

"Không biết còn phải đợi đến bao giờ?" Nam nhân trẻ tuổi trông có vẻ gầy yếu nhất trong số đó ngồi bệch trên thềm, tay chống cằm nhìn trời, là người duy nhất không hành động sỗ sàng ở đây.

"Thảo được của chúng ta bị người nước này đánh cướp, thế mà đến bây giờ vẫn không thấy vua nó đền bù!" Tráng hán râu quai nón không kiềm được mà lớn tiếng.

Trong số bọn họ còn có một lão già, lúc này cũng đang vô cùng khó chịu mà đập đập cửa thư phòng, hòng lôi bằng được hoàng đế ra nói chuyện. Những người khác cũng đã đứng đây chửi rủa gần một canh giờ rồi, nha hoàn cùng với và các thái giám cũng chỉ biết yên lặng mà nhìn nhau thôi.

Mấy người này không những mặt mày hung dữ mà thân hình còn rất cao lớn, chẳng ai dám đến gần khuyên ngăn cả.

Với lại, có đến thì cũng không hiểu họ đang nói cái gì.

Ngoài sân ồn ào náo nhiệt bao nhiêu thì trong phòng lại yên lặng ngột ngạt bấy nhiêu.

Âu Dương Kỳ mất kiên nhẫn: "Không thể đuổi người ư? Tiếp tục như vậy thì không kịp chuẩn bị cho buổi chầu mất."

Âu Dương Mặc ngược lại bảo: "Nếu đã đến quấy rầy thì hẳn phải có nguyên do, chỉ là chúng ta không hiểu được họ, chỉ đành thất lễ thôi."

"Hừ." Âu Dương Kỳ nhíu lại lông mày, cúi xuống lật tiếp tấu chương trong tay.

Quả nhiên, không có Quốc sư đại nhân thì những chuyện này chúng ta không thể nào giải quyết được.

Mà bây giờ chỉ mới canh tư, còn quá sớm để đánh thức Diệp Nhược Phi, không thể thất thố với người mà mình cần nhờ vả được.

Cũng không biết thiếu niên ấy có khả năng không nữa. Dù sao thì đối với Quốc sư đã tiếp nhận việc này nhiều lần cùng với một người thình lình xuất hiện thì ai cũng biết nên tin tưởng người nào.

Cứ thế, ầm ĩ một hồi tới gần canh năm.

Mắt thấy sắp tới giờ thượng triều mà đám người bên ngoài vẫn không có ý định lui quân, Âu Dương Mặc thầm cảm thán, sao mà dai thế không biết, cũng không sợ gào rách cổ họng.

Nhưng mà cứ giả vờ rúc trong này mãi cũng không phải cách, hắn đành cùng với Âu Dương Kỳ sắp xếp lại một chút, sau đó thay y phục đàng hoàng rồi mở cửa ra ngoài.

Lúc cửa mở ra, đám người bên ngoài nháy mắt càng kích động hơn.

"A! Ra rồi!" Nam nhân trẻ tuổi gầy yếu hô lên một tiếng, hiển nhiên làm những người còn lại chú ý động tĩnh bên này.

Một gã cao to đầu trọc nhanh chóng tiến đến trước mặt Âu Dương Mặc, dáng vẻ hổ báo đáng sợ, hoàng đế trẻ tuổi thân cao thước tám so với gã còn muốn thấp hơn một cái đầu.

"Xin hỏi các hạ sáng sớm đến tìm trẫm là có chuyện gì?" Âu Dương Mặc mở miệng trước tiên, ngữ khí bình tĩnh mặc dù hắn thừa biết có hỏi thì cũng bằng không.

Quả nhiên, mấy người kia mờ mịt hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là chẳng hiểu gì cả.

Âu Dương Mặc cũng hơi bối rối, bởi vì hắn nghĩ hẳn là đám người này sẽ không để mình lên triều nếu như không giải quyết được vấn đề của họ.

Trong khi hai bên đang xoắn xuýt, bất chợt một giọng nói trong trẻo từ đằng xa vọng tới.

"Hoàng đế bệ hạ."

Nghe thấy tiếng gọi, Âu Dương Mặc kinh hỉ vô cùng, thiếu niên này tới thật đúng lúc.

Hiện trường nhất thời vì sự xuất hiện của Diệp Nhược Phi mà dần yên tĩnh lại. Trong ánh nhìn tò mò của những người ngoại quốc, hắn đi tới bên cạnh Âu Dương Kỳ cùng Âu Dương Mặc, cúi người hành lễ một cái.

"Bên này ồn quá cho nên ta không ngủ được." Diệp Nhược Phi nhìn thoáng qua đám người đằng sau mình, "Có chuyện gì vậy?"

Âu Dương Kỳ nhìn hắn, đem chuyện vừa qua nói rõ ràng một lượt.

"Aaa."

Sau khi nghe xong, Diệp Nhược Phi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.

Xoay người đối mặt với người cao ngang tầm với mình là nam nhân nhỏ gầy nhất, Diệp Nhược Phi nở một nụ cười tiêu chuẩn.

"Xin chào, có thể nói chuyện với tôi không?"

Không chỉ nam nhân nhỏ gầy bị kinh ngạc bởi phát âm như người bản địa của hắn mà những người khác cũng là một bộ dáng há hốc mồm.

Không thể tin được tại nơi này có người có thể hiểu được ngôn ngữ của họ, lại còn là một mỹ thiếu niên nghiêng nước nghiêng thành.

Tráng hán râu quai nón không kiềm được lia ánh nhìn lên người Diệp Nhược Phi, thế nhưng lại bị nam nhân nhỏ gầy véo vào cánh tay một cái.

Nam nhân nhỏ gầy tiếp tục liếc những người đang rục rịch có ý đồ không chính đáng khác bên cạnh, sau đó nhanh chóng bình ổn tâm tình kích động, mỉm cười lại với Diệp Nhược Phi: "Xin chào."

"Ta tên là Diệp Nhược Phi. Không biết quý danh của công tử là gì?." Diệp Nhược Phi ngược lại không quá để ý những cái khác, hắn vừa dẫn nam nhân tới bàn đá trong sân ngồi xuống vừa hỏi.

Âu Dương Mặc nhanh trí sai người đi bưng trà.

"Cứ gọi ta là Kha Mộc." Nam nhân nói.

"Được. Vậy Kha Mộc, các ngươi tới đây làm ồn ào là vì chuyện gì?" Hắn hỏi.

Nói thật chứ nếu không có vụ lùm xùm này thì hẳn là hắn vẫn còn đang ngáy khò khò ở trên giường rồi. Vốn dĩ định đến để trách cứ đám người quá mức ồn ào này, thế nhưng sau khi trông thấy bộ dáng hung dữ của mấy tráng hán, Diệp Nhược Phi không khỏi chùn bước.

"Chuyện là vầy....."

Diệp Nhược Phi cùng với Kha Mộc ngồi nói chuyện với nhau, ngươi một câu ta một câu trao đổi về vấn đề của nhau. Ngoài ý muốn của hắn là Kha Mộc rất dễ nói chuyện, tính tình cũng khá dịu dàng, hiểu chuyện. Sau khi nghe y kể thì hắn cũng hiểu sơ sơ mọi chuyện.

Kha Mộc giống như có thiện cảm với thiếu niên thông thạo ngôn ngữ của y nên nói chuyện rất hăng say, sau khi xong vụ thảo dược còn nói sang những chuyện khác. Đến khi Âu Dương Kỳ và Âu Dương Mặc thượng triều trở về mới chịu nhường lại bàn trống, gọi những người khác rời đi.

Mà Diệp Nhược Phi sau khi tiễn người thì đi tới bái lễ với hai người kia.

"Hoàng thượng, vương gia." Hắn cúi mình.

"Không cần đa lễ." Âu Dương Mặc xua tay, "Mọi chuyện sao rồi?"

Nha hoàn bước tới đổi một bình trà khác, thầm cảm khái vị công tử mới tới này thật sự lợi hại quá, tuy không biết đã nói với nam nhân kia điều gì thế nhưng có thể giải quyết đám người khó nhằn đó thì thật sự rất đáng phục.

Cả ba ngồi xuống bàn đá, Diệp Nhược Phi chủ động rót trà cho hai người, nói: "Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là người ta muốn đòi nợ của bệ hạ mà thôi."

"Đòi nợ?" Âu Dương Mặc khó hiểu, "Trẫm làm gì có nợ bọn họ."

Diệp Nhược Phi nói: "Xe thảo dược của họ bị thổ phỉ tấn công, cướp bóc mất sạch. Mà số thảo dược trân quý đó lại phải chuyển đến đây, tổn thất không nhỏ khiến bọn họ lỗ vốn làm ăn, cho nên tất nhiên phải đến tìm bệ hạ đòi tiền bồi thường. Mà có lẽ bệ hạ để bọn họ chờ quá lâu nên mới tức giận đến vậy."

Nghe thấy thế, Âu Dương Mặc mới vỡ lẽ: "Thì ra là vậy."

Âu Dương Kỳ lên tiếng thắc mắc: "Trước giờ chúng ta chỉ biết thảo dược đó rất trân quý, nhưng không biết giá trị cao như thế nào, làm sao biết mà bồi thường được?"

"Về vấn đề này vương gia không cần phải lo." Diệp Nhược Phi nói, "Cứ việc tìm Quốc sư đại nhân là được."

Gì chứ mấy cái tiền bạc này, hắn dám chắc không có bất kỳ ai rành hơn Thiên Thiên, dù sao cũng là sinh viên bước ra từ Đại học kinh tế mà.

"Quốc sư đại nhân hiện đang mang bệnh, có ổn không?" Âu Dương Mặc lại hỏi.

Diệp Nhược Phi cười đáp: "Không sao. Hôm qua ta có tình cờ ghé qua thăm ngài ấy, trông bệnh không nặng lắm đâu, đại khái trong hôm nay sẽ khỏi thôi."

Đối với xem bệnh cho bệnh nhân thời phong kiến thế này, bất cứ sinh viên trường Y nào hẳn cũng phải biết chút ít. Cho nên hắn mới chắc chắn mà nói như thế, với lại hôm trước thấy sắc mặt của Thiên Thiên cũng không tới mức quá xanh xao, hẳn chỉ là cảm mạo thường thôi.

"Được, vậy lát nữa trẫm sẽ đến đó nhờ y." Âu Dương Mặc nói.

Diệp Nhược Phi gật đầu, lại nhìn sắc trời bắt đầu có nắng gắt, hắn bèn đứng dậy: "Không còn việc gì nữa, xin phép bệ hạ cho ta cáo lui trước."

"Chờ một chút." Âu Dương Mặc đột nhiên gọi.

Hắn quay lại, ánh mắt thắc mắc nhìn hoàng đế.

Âu Dương Mặc nói: "Khanh giúp trẫm như vậy, trẫm nên lấy gì cảm tạ đây?"

Thì ra là vì chuyện đó ư?

Vị này coi bộ cũng có trách nhiệm quá nhỉ.

Diệp Nhược Phi im lặng suy tư, xem xem bản thân hiện tại muốn cái gì nhất. Tuy rằng đồ trong hoàng cung lấy đại một thứ đều có giá trị cả, nhưng mà bây giờ hắn đang ăn nhờ ở đậu nhà của Âu Dương Kỳ vương gia rồi, giàu đến thế thì hắn cũng không cần tiền làm gì.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nhớ đến ý định lúc trước của mình, hắn bèn vui vẻ nói với hoàng đế trẻ.

"Nếu bệ hạ không ngại, có thể đặc xá cho ta quyền tự do ra vào dược phòng được không?"

Âu Dương Kỳ có chút ngạc nhiên: "Khanh biết y thuật?"

Diệp Nhược Phi ngượng ngùng gãi đầu: "Chỉ là có hứng thú với thảo dược thôi, cũng hiểu biết một chút."

Âu Dương Mặc hài lòng gật đầu: "Biết y thuật cũng tốt, dù sao trong cung cũng khá ít thái y. Trẫm sẽ truyền lệnh xuống, khanh yên tâm."

Diệp Nhược Phi mỉm cười gật gật đầu, một lần nữa nói cáo từ với hai người rồi trở về phòng.

"Hoàng huynh." Âu Dương Kỳ đợi sau khi hắn đi khuất thì mới lên tiếng.

"Sao vậy?" Âu Dương Mặc nhàn nhã nhấp một ngụm trà, "... Ngọt thế."

Nha hoàn đứng một bên hơi khó xử: "Bẩm bệ hạ, Diệp công tử có vẻ thích ngọt cho nên..."

Âu Dương Mặc vẫy tay ý bảo không sao, lại nhìn Âu Dương Kỳ: "Đệ có chuyện gì không tiện nói lúc nãy à?"

Âu Dương Kỳ gật đầu, nói: "Huynh có thấy có vẻ hắn ta hiểu rất rõ về Quốc sư hay không?"

"Có sao đâu, dù sao cũng là từ một nơi đến." Âu Dương Mặc không để ý, lại uống thêm một ngụm.

Âu Dương Kỳ trầm mặc không nói, nhưng trong lòng lại xoắn xuýt không rõ.

Hai người giống nhau đến vậy, sẽ không có quan hệ gì chứ?