Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 98: Ly hôn (3)



Editor: Qingluanpei

Chương 98 Ly hôn ( 3)

Nguyễn Kiến Quốc không nói gì nhưng nụ cười trên mặt đã thể hiện ý nghĩ của ông.

"......" Nguyễn Kiều Kiều, thật 囧 mà.

"Vậy mua thêm mấy bông. Con không thiếu tiền, mỗi ngày cài một bông." Đỗ Thanh lại chọn thêm mấy bông, cười nói, đặt Nguyễn Kiều Kiều ở trước gương để tự cô nhìn.

Nguyễn Kiều Kiều cài một bông hoa màu vàng to, bông hoa kia cài ở trên đuôi ngựa của cô, cô vừa động bông hoa kia cũng lay động theo, trông cũng khá xinh đẹp.

Nguyễn Kiều Kiều che khuôn mặt nhỏ âm thầm rên rỉ, cảm thấy bản thân đã bị thẩm mỹ của niên đại này đồng hóa rồi.

"Thím ba, cái này bao nhiêu tiền thế ạ?" Nguyễn Thỉ ghé vào tủ kính hỏi, nghiêm túc chọn bông hoa khác.

"2 mao rưỡi, 5 mao 2 đóa."

1 cân thịt cũng mới có 1 khối tiền, 1 bông hoa như thế đã muốn 2 mao rưỡi, thật ra cũng hơi đắt. Nhưng Nguyễn Thỉ lại không cảm thấy gì, cậu lấy tiền trong túi ra, đưa 5 tờ cho Đỗ Thanh: "Thím ba, cháu muốn mua cho em gái."

"A...." Đỗ Thanh ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Thỉ Tử thật là anh trai tốt, không giống mấy thằng nhóc nhà thím, có mấy mao tiền cũng chỉ nghĩ muốn mua gì ăn, chưa từng nghĩ muốn mua đồ cho em gái."

Nguyễn Thỉ chưa từng được khen như vậy, khuôn mặt nhỏ đẹp trai ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Em gái xinh, cài hoa rất đẹp."

Đỗ Thanh lại ha ha cười to, Nguyễn Lâm thị bên cạnh cũng lắc đầu cười nhưng cũng không ngăn Nguyễn Thỉ lại, để cho cậu trả tiền mua. Nguyễn Thỉ cầm một bông hoa màu đỏ, một bông màu xanh lá hưng phấn chạy đến chỗ Nguyễn Kiều Kiều: "Cho em này, anh mua cho em đấy."

Nguyễn Kiều Kiều ngắm bông hoa trên đầu mình, cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, bây giờ nhìn thấy bông hoa Nguyễn Thỉ mua, khóe miệng giật giật, chẳng lẽ đàn ông đều cảm thấy đỏ phối với xanh lá là đẹp nhất sao?

Cô nhận lấy bông màu đỏ, sau đó từ chối bông màu xanh: "Kiều Kiều muốn cái này và cái này, không muốn màu xanh đâu."

"Được, vậy chúng ta không lấy màu xanh nữa." Nguyễn Thỉ cũng không bận tâm, xoay người đi trả bông màu xanh lại.

"Kiều Kiều còn muốn mua cái gì, anh trai mua cho em." Cậu có 1 khối 5 mao 8, bây giờ tiêu hết 5 mao, vẫn còn hơn 1 khối đó! Nguyễn Thỉ vỗ vỗ ngực nói, cảm thấy bản thân hào khí ngút trời.

Nguyễn Kiều Kiều bị cậu chọc cười, không chút bủn xỉn mà thơm cậu một cái: "Cảm ơn anh trai, Kiều Kiều không cần nữa." Lại sợ Nguyễn Thỉ không muốn, bỏ thêm một câu: "Lần sau lại mua tiếp."

"Được!" Được em gái thơm một cái, Nguyễn Thỉ sung sướng vô cùng, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đi tới bên cạnh Nguyễn Lâm thị đang chọn vải.

Chờ Nguyễn Lâm thị mua vải xong, lại mua thêm ít bánh quy và kẹo, mọi người mới cảm thấy mỹ mãn quay trở về.

Trên đường trở về, Nguyễn Lâm thị nhìn Nguyễn Kiều Kiều đang dùng đôi chân ngắn nhỏ nỗ lực đi bộ, quay sang hỏi Nguyễn Kiến Quốc: "Con còn bao nhiêu tiền, nhà mình cũng mua một chiếc xe cá hoa vàng đi."

Xe cá hoa vàng chính là xe ba bánh.

Trong khoảng thời gian này luôn mượn xe của ông Hai, người ta có khi không ngại, nhưng nhà mình lại mượn nhiều, rốt cuộc cũng không tốt lắm. Tốt nhất là tự mình mua sẽ tiện hơn nhiều.

Nguyễn Kiến Quốc còn chưa trả lời, Nguyễn Lâm thị đã nói tiếp: "Nếu không đủ tiền, mẹ cho thêm."

Nguyễn Kiến Quốc bất lực nhìn bà, cũng khó trách Liễu Chiêu Đệ ghen ghét, nhìn dáng vẻ này của mẹ mà xem, thiên vị tới tận trời rồi.

"Mẹ, tiền của mẹ thì mẹ cứ giữ lấy đi, con kiếm được tiền mà." Mấy năm Nguyễn Kiến Quốc làm việc trong xưởng, Thư Khiết cũng có tiền riêng của mình, thật đúng là không thiếu tiền. Cho dù xây xong nhà lầu vẫn đủ tiền để ông lên phía bắc tìm bà.