Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 114



“ Hồng Tô, từ giờ trở đi ngươi là tiểu thư của ta, ta sẽ giả bộ làm nha hoàn ngươi. Như vậy sẽ giấu được tai mắt ”

“ Như vậy ổn chứ ạ? ”

“ Yên tâm đi, nhớ làm cho tốt, chúng ta không thể bị lộ. Tham gia hôn lễ xong chúng ta sẽ rời đi ”

Lúc Sở An Nhan cùng Hồng Tô ngồi xuống ăn cơm, người ghép bàn cùng nàng đã ăn xong, hiện tại chỗ khá rộng.

“ Tiểu nhị, thật sự không có chỗ nào khác sao? ”

“ Thật sự không còn, gần đây người tới quá nhiều, không bằng nhị vị khách quan thử ghép bàn cùng người khác? Bên phía hai vị cô nương kia vậy còn trống ”. Tiểu nhị duỗi tay chỉ vào chỗ Sở An Nhan.

Lúc này hai người đang chăm chú ăn, không phát hiện ra động tĩnh này.

“ Công tử, nếu không chúng ta đổi khách điếm? ”. Diệp Nam xoay người đi tới bên cạch hắc y nhân ăn mặc giản dị. Tuy người nọ ăn mặc giản dị, nhưng cả người toát ra khia chất cao ngạo, khiến lòng người sinh ra sợ hãi.

“ Thôi, cứ như vậy đi, lát nữa còn có chuyện quan trọng ”

“ Được rồi nhị vị khách quan, ta tới chỗ hai vị tiểu thư hỏi một tiếng! ”. Tiểu nhị vốn dĩ cho rằng hai người này sẽ không ở đây, lại không nghĩ rằng vị chủ nhân kia lại dễ nói chuyện như vậy.

Lăng Giang lạnh nhạt ừ một tiếng, có chút không kiên nhẫn.

Hắn lạnh nhạt quét mắt nhìn khách điếm một chút, nhấc chân đi về hướng tiểu nhị kia vừa đi.

Tiểu nhị lễ phép hỏi hai người, Sở An Nhan cũng biết người ta làm ăn buôn bán không dễ dàng. Vì thế rất vui vẻ để người khác ngồi vào đây. Dù sao các nàng sắp ăn xong rồi, lát nữa sẽ rời đi.

Sở An Nhan tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm, tận đến khi chóp mũi truyền đến mùi hương mát lạnh, mùi hương kia đã khắc sâu vào xương cốt Sở An Nhan. Ngẩn ra vài giây, Sở An Nhan mới hoảng loạn ngẩng đầu lên.

Là hắn sao?

Trước mặt là một nam tử tướng mạo khôi ngô, nhưng không phải Lăng Giang. Sở An Nhan lại nhìn chung quanh, vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc.

Chắc là trùng hợp, bản thân quá mức mẫn cảm rồi.

Sở An Nhan đè xuống cảm xúc mất mát, tốc độ ăn càng nhanh hơn trước. Nàng để ý, người trước mặt này đang dùng khăn lau sạch sẽ bàn ghế. Nàng cứ ngồi ở đây, khéo khi lại ảnh hưởng tới người ta.

Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Sở An Nhan vỗ tay Hồng Tô, ý bảo ăn nhanh chút.

Trong miệng Sở An Nhan vẫn còn cơm chưa nhai xomg, lúc ngẩng đầu lên giống như một con chuột hamster.

Tầm mắt xoay vòng, trong giây lát bị người đang tiến vào dọa ngây người.

Lăng…. Lăng Giang.

Sở An Nhan không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được hắn, vội vàng tránh tầm mắt. Lại không nghĩ tới bản thâm đột nhiên nuốt cơm nên bị sặc….

Khụ khụ khụ…. Khụ khụ….

“ Không có việc gì chứ, An An? ”. Hồng Tô bởi vì sốt ruột, buột miệng thốt ra cách xưng hô hay gọi, vội vàng giúp nàng vỗ lưng.

Tai Lăng Giang rất thính, nhìn thấy thân ảnh người nọ quen quen, cách xưng hô của người nọ khiến hắn kích động chạy tới.

“ An…. ”

Bàn tay Lăng Giang dừng lại giữa không trung, dung mạo người trước mặt không phải Sở An Nhan.

Hắn lại si ngốc, vừa rồi chỉ vì nhìn thấy thân hình tương tự liền đuổi theo.

“ Công tử, ngài đã trở lại, tới nơi này ngồi ”

Diệp Nam chú ý tới sự thất thố của Lăng Giang, vội vàng đưa bậc thang cho Lăng Giang, giảm bớt sự xấu hổ.

Lăng Giang rũ mắt, không mặn không nhạt ừ một tiếng, ngước mắt lên đã khôi phục thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh ngày xưa.

Hồng Tô ở nhìn thấy Lăng Giang cũng rất kinh ngạc, miệng hơi mở đã bị Sở An Nhan ho một tiếng mà lấy lại tinh thần, “ Không có việc gì chứ? ”

Sở An Nhan xua tay, hiện tại nàng lhông dám nói chuyện, ban đầu nàng chỉ định đứng từ xa nhìn Lăng Giang, không nghĩ tới sẽ chạm mặt gần như vậy. Cho nên giọng nàng căn bản không thay đổi. Tên Lăng Giang này, nghe xong chắc chắn sẽ sinh nghi. Đến lúc đó nói không chừng sẽ hành chết nàng. Rốt cuộc lúc trước nàng khiến Lăng Giang tổn thương như vậy.

Hiện tại Lăng Giang chắc hận nàng lắm, bởi vì ở hắn nghĩ ngay từ ban đầu nàng vì sắc đẹp mà lợi dụng hắn.

May mà hiện tại Lăng Giang chưa có hành động gì.

Hồng Tô đứng dậy lại vừa vặn chặn hơn nửa khuôn mặt Sở An Nhan, muốn dẫn nàng rời đi.

Sở An Nhan không biết ma xui quỷ khiến lại nhìn trộm Lăng Giang, không nghĩ rằng vừa vặn chạm mắt với hắn.

Trong lòng Sở An Nhan nhảy dựng, nhưng nghĩ tới chuyện bản thân đang dịch dung nên lớn mật chút, đi theo Hồng Tô.

“ Chậm đã, vị cô nương này ngươi không sao chứ? ”

Lăng Giang khó được lúc chủ động mở miệng gọi người khác, chỉ đơn giản là đôi mắt kia cực kỳ giống với lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sở An Nhan khóc.

Sở An Nhan lại vội vàng xua tay, cũng không nói chuyện.

“ Sao cô nương không nói lời nào? ”. Lăng Giang hơi híp mắt, đáy mắt giống như có thể nhìn thấu hết mọi thứ.

Hơn nữa phục sức các nàng khá giống người Sở quốc, không nên trùng hợp như vậy.

“ Ngại quá vị công tử này, nha hoàn nhà ta do bị bệnh nên không thể nói chuyện được nữa, vừa rồi nàng chỉ bị sặc, không có trở ngại gì ”

Hồng Tô thay đổi giọng nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đánh tan một chút nghi ngờ của Lăng Giang.

“ Công tử còn vấn đề nào không? Nếu không còn, vậy ta dẫn nha hoàn đi nghỉ ngơi ”

Hồng Tô chỉ khách sáo hỏi, căn bản không quan tâm Lăng Giang còn chuyện gì hay không, dẫn Sở An Nhan lên lầu.

Trở lại phòng, Sở An Nhan vẫn hãi hùng khiếp vía.

Vừa rồi thiếu chút nữa bị lộ.

Dựa vào tích cách đa nghi của Lăng Giang, Sở An Nhan vẫn không dám mở miệng nói chuyện, mà tìm giấy cùng bút trao đổi với Hồng Tô.

Bảo nàng chú ý đừng để lộ, sắm vai cho tốt.

Thật rảnh, hôm sau là đại hôn của Lăng Giang, hiện tại hắn còn mò ra đây. Rõ ràng nàng chưa hề nói với Đường Trạch rằng nàng sẽ đến. Hơn nữa bọn họ chắc sẽ không nói cho Lăng Giang.

Vậy vấn để nằm ở Lăng Giang, khoảng thời gian này nàng vẫn nên ở phòng cho an toàn.

Bởi vì không đủ phòng, cho nên Hồng Tô ở cùng phòng với Sở An Nhan. Nhưng cũng may gian phòng này khá rộng.

Lăng Giang hình như thay đổi rất nhiều, so trước kia càng thêm trầm ổn thành thục, ngay cả giọng nói cũng từ tính hơn trước.

Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn lại càng thêm khó tiếp xúc, khí chất trên người phảng phất như bước ra từ địa ngục.

Dọc đường Sở An Nhan nghe không ít tin đồn về Lăng Giang, nói hắn sát phạt quyết đoán, trời sinh thích hợp làm đế vương. Cũng có người nói hắn trầm mê nữ sắc.

Sở An Nhan mở cửa sổ, muốn hít thở mấy hơi.

Cửa sổ bên này có thể nhìn thấy hậu viện, hậu viện không ồn ào như tiền viện, trông cũng không tệ lắm.

Tầm mắt xuất hiện mấy người quần áo đồ lòe loẹt, Sở An Nhan nhận là phục sức của người Mãn Nguyệt.

Dù sao cũng là đại hôn của công chúa Mãn Nguyệt, người Mãn Nguyệt xuất hiện ở đây là vô cùng bình thường. Sở An Nhan không để ý nhiều, chỉ đột nhiên nhìn thấy nữ tử áo lam.