Sau Khi Xuyên Sách, Trùm Phản Diện Yêu Tôi

Chương 7



Hành động của Trần Tế Xuyên rất nhanh, anh cho Giang Thiên Minh đi tàu bay giấy [*], đồng thời đá hết kẻ thân tín nằm cùng của ông ta ra khỏi bàn cờ. Dùng thế sét đánh khiến tập đoàn Giang thị thay máu trong một đêm, trở thành tập đoàn Trần thị.

[*] Đi tàu bay giấy là bên ngoài thì tâng bốc, bên trong thì bài xích, làm cho mất thực quyền.

Trên mạng là một mảnh xôn xao, sau đó có người xưng là vạch trần, nói Trần Tế Xuyên đã âm thầm ẩn nấp nhiều năm, chỉ chờ đến hôm nay. Lại bóc việc anh có rất nhiều sản nghiệp, ở khắp trong và ngoài nước, ngay cả công ty trí tuệ nhân tạo Khoa học Kỹ thuật Thâm Châu trị giá cả trăm tỷ, anh cũng chiếm cổ phần tuyệt đối.

So sánh với những tài sản ròng này, tập đoàn Giang thị có vẻ hơi khó coi.

Những tính toán kia của Giang Thiên Minh cũng sụp đổ hoàn toàn, người thừa kế trong lòng ông ta là Giang Thần cũng thất bại thảm hại trong trận đấu này.

Bên ngoài gió tanh mưa máu, nhưng trong nhà lại là cảnh yên bình.

Sáu giờ tối mỗi ngày, Trần Tế Xuyên đều tan làm đúng giờ về nhà ăn cơm tối, nếu là trước kia tôi cũng không dám nghĩ tới chuyện này.

“Cốc cốc cốc —”

“Nên bôi thuốc rồi.” Trần Tế Xuyên cầm hộp thuốc đứng ở cửa, giọng nói trầm thấp.

Bình thường đều là thím Lưu bôi thuốc cho tôi, nhưng hôm nay trong nhà thím ấy có việc nên xin nghỉ.

Vết thương nằm ở sau lưng, bôi thuốc phải cởi áo.

Trai đơn gái chiếc, cái này xấu hổ lắm.

Tôi ấp úng: “Tối, tối tay khỏi bôi đi… Ngày mai em bảo thím Lưu bôi sau.”

“Ngày mai ngày mốt thím Lưu cũng xin nghỉ.”

“Hả? Rõ ràng thím ấy chỉ xin nghỉ hôm nay thôi…” Tôi không tin.

“Anh cho thím ấy nghỉ.”

“Nghỉ đông bù.” Anh hờ hững nói.

Nghỉ đông bù? Em mà thèm tin anh á.

“Bôi thuốc trễ sẽ nhiễm trùng.” Lại dùng lời tôi nói trước kia để dọa tôi.

“Còn có thể để lại sẹo.”

Vẻ mặt anh chân thành thản nhiên, ngược lại khiến tôi có vẻ õng ẹo.

Tôi dời chân, anh nghiêng người đi vào, ra hiệu cho tôi ngồi trên ghế bên bàn trang điểm.

Áo ngủ tơ lụa được cởi một nửa, ánh mắt nóng rực phía sau như thực thể, khiến người ta không dám xem nhẹ.

Trần Tế Xuyên ở gần, hơi thở ra giống như lông vũ rơi trên làn da tôi, nhột đến mức khiến người ta run lên, trên cánh tay lập tức nổi một lớp da gà.

Khuôn mặt tôi nóng lên, tai cũng nóng, tay nắm chặt váy.

Anh ấy vô cùng lịch sự, cách bôi nhẹ nhàng, gần như không chạm vào da của tôi.

Nhận ra anh dừng động tác lại, tôi xoay người nhìn.

Không chờ tôi phản ứng, một nụ hôn ấm áp rơi trên đầu vai tôi.

Tôi quay phắt lại, va vào đôi mắt đen nhánh.

Anh không nói chuyện, yên lặng nhìn tôi, trong đôi mắt tĩnh mịch chứa đựng dục vọng đè nén.

“Anh…”

Anh giữ cằm tôi, không nói lời nào mà phủ người hôn lên.

Hóc môn nam tính như che trời lấp đất, bao bọc chặt lấy tôi. Tôi giãy giụa, đưa tay đẩy bả vai anh, anh dùng một tay chặn tay tôi lại, giữ ở sau gáy.

Không khí tươi mới bị cướp mất, tôi sắp thở không nổi: “Dừng…”

Anh hoàn toàn bất động, trong lúc say mê đã ôm tôi ngồi lên chân.

Tôi cuống lên, cắn môi dưới của anh một cái, Trần Tế Xuyên mới tỉnh táo lại.

“Sao vậy…” Giọng nói hơi tủi thân.

“Có phải anh thích Lục Bối Bối không?” Tôi đưa tay che bờ môi tiến tới của anh.

Việc này phải nói cho rõ, tôi không cần một người đàn ông trong lòng có ánh trăng sáng đâu.

Anh kéo tay tôi xuống, trầm giọng nói: “Lục Bối Bối?”

Giống như không nhớ được đây là ai, anh suy nghĩ rất lâu mới nói: “Anh đâu có quen biết cô ta.”

“Chỉ gặp qua mấy lần lúc về nhà cũ thôi.”

Hả? Sao khác với tình tiết trong sách viết vậy.

“Anh thật sự không thích cô ta chút nào à?” Tôi nâng mặt anh lên hỏi.

“Ừm.”

“Vậy anh thích ai?”

“...” Anh nhìn môi tôi chằm chằm, yết hầu hoạt động.

“Ai?” Tôi cách xa anh một chút.

Anh ôm eo tôi, rút ngắn khoảng cách, mặt hơi đỏ lên: “Em.”

Nói xong còn có chút ngượng ngùng.

Tôi phát hiện ra tôi sai rồi, anh không phải là thư sinh yếu đuối.

Ánh mắt đó cuồn cuộn sóng, giống như hồ ly tinh mê hoặc lòng người.

Tôi không nhịn được mà mắc câu.

Lòng ngứa ngáy khó nhịn, ôm lấy cổ anh, hôn một cái vào môi: “Ngoan quá.”

Hành động này khiến đôi mắt anh càng tĩnh mịch, tay áp vào sau đầu tôi, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn này.

Anh liên tục kiềm chế mà kéo áo ngủ tôi lên, đặt nụ hôn lên trán tôi, nói câu ngủ ngon rồi vội vàng rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng hoảng hốt của anh, che lấy khuôn mặt nóng hổi, nhẹ nhàng cười thành tiếng.

*

Sau khi vết thương tốt lên, tôi tiếp tục quay phim.

Trần Tế Xuyên đã lái xe đến đoàn phim đưa đón tôi mấy lần.

Nhà sản xuất ân cần hỏi tôi có muốn đổi nữ chính không.

Lục Bối Bối ở bên cạnh cắn môi không nói một lời.

Đây chính là hiện thực.

Sau khi có quyền thế, tất cả tài nguyên đều sẽ hướng về phía bạn.

“Không cần đâu.”

Trước đó đã quay được gần hai phần ba, tôi lười quay lại, hơn nữa càng diễn nhân vật nữ phụ tôi càng đồng cảm với nhân vật này.

Nam chính trong phim trên đường vào Kinh đã gặp chuyện ngoài ý muốn, mạng sống như treo trên sợi tóc, được hồ yêu, cũng là nữ phụ cứu. Nữ phụ vừa gặp đã yêu nam chính, không tiếc dùng linh lực cứu sống nam chính, đồng thời dùng thuật quyến rũ khiến nam chính yêu nàng. Nữ chính trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng tìm được nam chính, nam chính khôi phục ký ức, cắt đứt với nữ phụ. Lúc này nữ phụ đã giết người, bị quan phủ treo thưởng truy nã, nam chính hợp tác với quan phủ, bắt chết nữ phụ đã hết linh lực, trừ hại cho dân. Cuối cùng nam chính thi đậu Trạng nguyên, kết thành lương duyên với nữ chính.

Nữ phụ mãnh liệt thâm tình, bỏ ra tất cả, cuối cùng lại không có được kết cục yên lành.

Tôi tưởng sau khi phim ra rạp, tôi sẽ bị chửi thương tích đầy mình, nhưng không ngờ nhân vật nữ phụ này lại nổi tiếng.

Các anti fan công kích tôi trong những ngày qua lại bắt đầu xin lỗi tôi.

Chút lịch sử đen tối trước kia cũng đột nhiên biến mất, cho dù là ai nhắc đến cũng sẽ có đám người giúp đỡ giải thích. Người hâm mộ còn có thể đặc biệt biên tập video nói móc nói khịa lúc nguyên chủ ra mắt, phối thêm phụ đề và âm thanh kỳ quái. Một đám dân mạng điên cuồng chia sẻ, cái gì mà thật là cáu kỉnh, chưa bao giờ giở trò, nhanh mồm nhanh miệng, thiết lập đại tiểu thư được duy trì chặt chẽ.

Đúng là khác người.

Thông báo kịch bản như che trời lấp đất, tôi không có hứng thú, bảo chị Hoa từ chối cho tôi.

Tôi không có ham muốn làm minh tinh gì cả, chỉ muốn làm người nhàn rỗi phú quý thôi.

Trần Tế Xuyên cho tôi một tấm thẻ đen, để tôi quẹt cho tiện.

Anh đã nói như vậy rồi, tôi mà còn chậm trễ nữa thì kỳ lắm.

Mua nhà, mua túi là hết một ngày.

Tôi nhận ra thời gian ở lại thế giới này có thể không còn nhiều nữa, ở trong vườn hoa chăm sóc hoa cỏ, gieo vài hạt mầm hoa hướng dương.

Mây đen tụ tập ở chân trời, mưa gió nổi lên.

Tôi hỏi hệ thống: “Bây giờ chỉ số hắc hóa của Trần Tế Xuyên là bao nhiêu?”

Hệ thống: “Đã xuống đến 10 rồi.”

“Ký chủ, không ngừng cố gắng nhé, chẳng mấy chốc là cô có thể về nhà rồi.”

“Mấy ngày nay tâm trạng của nhân vật phản diện thay đổi nhiều, cô chú ý một chút.”

Nhân vật phản diện?

Nghe được cụm từ này, tôi trầm tư thật lâu.

“Tao rất tò mò, bọn mi định nghĩa nhân vật phản diện như thế nào?”

“Ký chủ, nhân vật phủ có lực phá hoại làm ảnh hưởng đến tiến trình câu chuyện của nam nữ chính đều được gọi là nhân vật phản diện.”

“Không công bằng, không công bằng chút nào! Trần Tế Xuyên không phải là nhân vật phụ cũng không phải là phản diện gì cả, anh ấy là nhân vật chính của chính anh ấy!”

Trong lòng tôi, Trần Tế Xuyên hoàn toàn không phải là nhân vật phản diện gì cả.

Trông anh ấy tàn nhẫn nhưng thực tế lại là người mềm lòng.

“Xin lỗi ký chủ, chúng tôi không có cách nào thay đổi thiết lập nhân vật trong sách.”

“Nếu như muốn thay đổi thì sao?”

“Đó là làm trái ý trời, cô và nhân vật phản diện đều sẽ bị phản phệ.”

Hệ thống nhắc nhở: “Còn nữa, tốt nhất là cô đừng sinh ra gút mắc tình cảm gì với nhân vật phản diện. Nếu không…”

“Nếu không thì sẽ thế nào?”

“Tiền thưởng mười triệu tệ sẽ quay về không.”

“Cô và nhân vật phản diện rất có khả năng đều sẽ bị xóa bỏ.”

Tôi kinh hãi: “Trần Tế Xuyên cũng sẽ bị xóa bỏ ư? Anh ấy không phải là nhân vật trong sách sao?”

“Nhân vật không có cách nào khống chế được, đạo trời sẽ không giữ lại.”

“Cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô nhất định phải quay về thế giới cũ.”

Tôi im lặng rất lâu rồi nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ rời đi.”