Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 46



“Mệt không?” Xuyên qua ánh trắng yếu ớt, Từ Kha cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ bé của người trong ngực, mắt tràn đầy tia máu.

Thể lực cô vẫn luôn không được tốt, khi cô còn là méo Xiêm thì anh đã biết, công việc bây giờ lại làm đến trễ như vậy, hẳn là cô sớm đã mệt mỏi lắm rồi.

Nguyễn Nặc không dám giấu giếm cái gì khi ở trước mặt anh, khẽ gật đầu một cái, mắt lim dim để mặc anh bế mình về khách sạn.

Con mèo ngốc lần này đã có kinh nghiệm rồi, không nghĩ đến việc giải thích gì cả, Từ Kha đứng trong thang máy, vừa cúi đầu là có thể thấy khuôn mặt nhỏ điềm tĩnh khi ngủ say như mèo con của cô, cánh môi màu hồng phấn là nơi mềm mại nhất, khiến anh không nhịn được mà muốn tàn phá một phen. Nhưng khi ánh mắt chạm đến một vòng màu xanh nhạt dưới vành mắt kia thì lại không đành lòng nữa.

Hôm nay người đi theo bên cạnh Nguyễn Nặc đã báo cáo tình hình lại cho anh, những thứ nên xử lý thì đã được xử lý ổn thỏa rồi, vốn dĩ là nể mặt Từ Lẫm nên anh mới đối xử tương đối khách khí với Ôn Nhã, xem ra bây giờ không cần nữa rồi

Sau khi Từ Kha bế Nguyễn Nặc trở về phòng khách sạn thì phát hiện cô đã ngủ say từ lâu, vì vậy dứt khoát ôm cô ngồi trên ghế sô pha luôn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của cô, giọng nói trầm thấp lại mang theo chút cám dỗ: “Nếu còn không đứng lên tự mình đi tắm thì anh có thể làm giúp.” Ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Không tính phí.”

Nguyễn Nặc lập tức hé mắt ra, đôi mắt mông lung, mơ màng nhìn anh, cánh môi màu hồng phấn hơi mím lại, khi nói chuyện còn mang theo chút âm mũi: “Để em tự làm đi.”

Dứt lời cô ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng đẩy ngực anh ra, ngước mắt liếc nhìn cái khẩu trang anh đang đeo, đưa tay tháo ra giúp anh, khoảng cách giữa mặt anh và Nguyễn Nặc gần sát nhau, không thể không nói khuôn mặt của người đàn ông trước mặt này thật là hoàn mỹ, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng không tìm thấy được khuyết điểm, hơn nữa lại còn có gia thế của anh, chẳng trách lại có lớp lớp những người phụ nữ liên tục không ngớt muốn bám lên người anh đến vậy.

Từ Kha vốn dĩ chưa từng có ý nghĩ muốn ức hiếp cô vào lúc này, nhưng cho dù là một ánh mắt vô ý của con mèo ngốc này cũng sẽ khiến anh thất thần, cúi đầu xuống hung hãn hôn lên môi cô.

“Ưm.” Nguyễn Nặc vô lực nắm lấy bả vai anh, nhưng anh không nóng bỏng như trước kia nữa, mà chỉ là dán môi lên môi của cô, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

“Đi tắm nhanh rồi còn ngủ.” Từ Kha ẩn nhẫn nói.

Nguyễn Nặc vội vàng gật đầu một cái, nhảy xuống từ trên người anh, đi đến tủ quần áo lấy quần áo rồi chạy vào trong phòng tắm.

Buổi tối khi đóng phim thì thói quen của mèo lại đến, cô muốn ôm Từ Kha, vì không để cho người khác phát hiện ra sự khác lạ của cô nên cũng may là cô đã chuẩn bị một cái gối ôm khi cô nằm ngủ, như vậy thì mới có thể che giấu sự lúng túng lúc đó của cô.

Aiz, cuộc sống không có Từ Kha thật là khó khăn.

Ngâm mình trong làn nước ấm áp, toàn thân Nguyễn Nặc cũng dần ấm lên, hôm nay là lần đầu tiên cô quay phim với thời gian dài như vậy, dù rất mệt mỏi, nhưng đây là công việc cô yêu thích, có khổ hơn nữa thì cũng có lòng tin có thể chịu đựng mà bước tiếp.

Nguyễn Nặc chỉ chừa lại nửa cái đầu ở bên ngoài, ngay cả chóp mũi cũng ngụp trong nước, từ từ thở ra bong bóng.

Khi không khí trong phổi dần dần cạn kiệt thì trong đầu Nguyễn Nặc lại hiện ra hình ảnh của bác sĩ Lục, lần này cô chịu đựng cơn khó chịu khi thiếu dưỡng khí, nhắm mắt lại cố gắng hồi tưởng những hình ảnh có liên quan đến bác sĩ Lục.

Đáng tiếc là trong đầu vẫn trống rỗng như cũ, dường như đoạn ký ức này chỉ xuất hiện vào những lúc tính mạng cô đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.

Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên, rời khỏi làn nước, lầm bầm lầu bầu: “Cũng không thể chỉ vì một đoạn ký ức vụn vặt mà ngay cả tính mạng mình cũng không để ý được.”

Ngay sau đó cô rời khỏi bồn tắm, mặc áo choàng vào, vệ sinh cá nhân xong rồi mới rời khỏi phòng tắm, khi cô vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm thì mới phát hiện Từ Kha đã sớm tắm xong, đang ngồi sấy tóc rồi. Hóa ra phòng trong khách sạn này có hai phòng tắm.

Từ Kha nhìn thấy mái tóc vẫn còn nhỏ nước của Nguyễn Nặc, vẫy vẫy tay ý bảo cô đến đây.

Nguyễn Nặc nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh, để mặc anh sấy tóc cho mình, tay không tự chủ được mà kéo kéo quần áo của anh, dùng nó để ức chế xúc động muốn ôm anh.

Nhìn ngón tay thon dài của cô đang kéo vạt áo mình, ý cười bên khóe miệng Từ Kha càng sâu hơn: “Mèo ngốc gần đây càng ngày càng dính người.”

Nghe thấy anh nói bên tai mình như vậy, ngay cả lỗ tai Nguyễn Nặc cũng đỏ ửng lên, đây rõ ràng chính là con mèo Xiêm La dính người, cô vô tội bị ảnh hưởng, câu nói “Em không có.” kia đang định ra khỏi miệng thì môi đã bị anh chặn lại rồi.

“Ngủ ngon.”

Từ Kha tắt máy sấy trong tay, để qua một bên, bế cô lên, nhẹ nhàng đặt trên giường.

Nguyễn Nặc quả thật là rất mệt mỏi, đang định chui vào trong chăn để ngủ nhưng cô còn chưa kịp làm ra động tác gì thì đã bị Từ Kha kéo vào bên cạnh, tựa đầu trên đùi anh.

“Làm sao vậy?” Nguyễn Nặc mơ mơ màng màng nói, tối mai mới có cảnh quay của cô nên bây giờ muốn đi ngủ trễ một chút nữa được.

“Em quên thoa kem dưỡng da mặt rồi.” Nói xong anh anh cầm lấy lọ toner và lotion ở trên tủ đầu giường, từ từ đổ vào lòng bàn tay mình, sau đó lại nhẹ nhàng chấm chấm lên mặt Nguyễn Nặc.

Cảm giác được trên mặt mình có chất lỏng dinh dính, Nguyễn Nặc nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy Từ Kha đang nghiêm túc thoa lotion và toner cho cô.

“Sau khi em tẩy trang thì da có hơi ửng đỏ.” Từ Kha giải thích. Ngày thường cô không cần trang điểm, da lại rất mềm mại, những loại mỹ phẩm kia gây rất gây hại cho da, chú ý một chút cũng tốt.

“Ừm.” Nguyễn Nặc gật đầu một cái, nhìn đôi mắt chuyên chú của anh, trong lòng có hơi do dự xem có nên nói cho anh biết là toner và lotion không được trộn lẫn với nhau hay không.

Thấy dáng vẻ do dự của Nguyễn Nặc, Từ Kha hỏi: “Muốn nói gì thì cứ nói đi.”

Nguyễn Nặc cắn cắn môi, bị anh phát hiện rồi, dùng ngón tay mở đôi môi đang khép chặt của cô, cuối cùng cô cũng không nhịn được nói thẳng: “Từ Kha, toner và lotion không được trộn chung với nhau, phải thoa toner lên trước rồi mới tới lotion.”

Nguyễn Nặc có thể thấy rõ động tác của Từ Kha ngừng lại, sau đó ngồi dậy, nhận lấy toner và lotion trong tay anh, bôi lên trước mặt anh một lần theo cách dùng thông thường.

Sau khoảng thời gian lúng túng ngắn ngủi, ngược lại Từ Kha nghiêm túc nhìn những mỹ phẩm dưỡng da của cô, trong lòng âm thầm ghi nhớ thứ tự và những điểm quan trọng.

“Nói chung là chỉ có vậy thôi.” Sau khi Nguyễn Nặc thoa mỹ phẩm dưỡng da xong thì dừng động tác trong tay lại, leo lên giường ngồi xuống bên cạnh anh, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức cách đó không xa, giả vờ không vui nói: “Cũng đã giờ này rồi mà còn chưa đi ngủ, ngày mai anh còn phải đi làm nữa đó.”

Từ Kha nghe thấy cô dùng giọng điệu của nữ chủ nhân để nói chuyện vô cùng lọt tai, cúi đầu nhẹ nhàng chạm lên môi cô một cái, rời khỏi rất nhanh, hai tay ôm lấy cô, để cô nằm xuống giường, sau đó nằm ngửa xuống bên cạnh cô, tay lần mò công tắc bên cạnh, tắt đèn bên trong phòng, mọi thứ xung quanh đều chìm vào bóng đêm.

“Ngủ ngon.”

Nguyễn Nặc an tĩnh vùi vào trong ngực anh, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau khi thức dậy, Từ Kha ở bên cạnh đã dậy đi làm rồi, Nguyễn Nặc trở mình, đưa tay với lấy điện thoại di động ở tủ đầu giường.

Sau khi mở máy lên thì phát hiện cuộc gọi nhỡ từ Từ Duy Du, vì vậy cô đã gọi lại.

“Duy Du, xin lỗi, bây giờ em mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của chị.” Khi Nguyễn Nặc nói chuyện thì mang theo chút áy náy.

“Cũng không có chuyện gì cả.” Từ Duy Du nói với vẻ bình thản, nhẹ nhàng: “Có người chụp được ảnh Từ Kha đang bế người khác, cũng đã bán cho tòa soạn rồi. Nói là em tìm kim chủ, được bao nuôi rồi.”

Ngược lại Nguyễn Nặc rất tức giận. Cô vẫn luôn nghĩ rằng mình không có tên tuổi nên sẽ không bị người khác chú ý đến, ở nơi công cộng cũng sẽ không đắc tội với ai cả, không ngờ hóa ra là cô đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

“Em xin lỗi.” Nguyễn Nặc nhanh chóng kiểm tra. Một khi những hình ảnh kia bị lộ ra ngoài thì người khác sẽ phát hiện ra quan hệ của cô và Từ Kha. Cô không sợ những lời nói phỉ báng bịa đặt kia, mà là lo lắng sẽ gây ảnh hưởng đến Từ Kha. Tổng giám đốc của tập đoàn Quân Việt và một minh tinh tuyến mười tám không có thân phận, cũng chẳng có hậu thuẫn.

“Em không cần phải xin lỗi bất kỳ ai cả.” Từ Duy Du nói: “Thật ra thì buổi sáng chị cũng đã nói với Từ Kha rồi, công bố hay là giấu diếm thì đều do em quyết định. Nguyễn Nặc, em đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, với tư cách là bà chủ của em thì chị hy vọng tốt hơn hết là em nên giấu giếm chuyện tình cảm của mình. Dĩ nhiên, Từ Kha lại càng muốn tuyên bố quan hệ của hai người với công chúng bên ngoài.”

“Vậy nếu như mọi người biết quan hệ giữa em và Từ Kha thì có gây ra ảnh hưởng gì tới anh ấy không?” Cuối cùng Nguyễn Nặc cũng hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Đương nhiên là có rồi.” Từ Duy Du cười nói: “Đến lúc đó những người phụ nữ có ý đồ muốn gả vào nhà họ Từ kia sẽ giảm xuống đáng kể, sẽ khiến nó nhẹ nhõm hơn nhiều.”

Nguyễn Nặc bật cười. Vốn dĩ nhà họ Từ có căn cơ vững chắc, hơn nữa với năng lực quản lý của Từ Kha thì sao cô lại nghĩ rằng chỉ với một nhân vật nhỏ bé như mình sẽ gây ra ảnh hưởng cho anh được cơ chứ.

“Duy Du, công bố đi, em nghĩ anh ấy cũng nhất định muốn công bố quan hệ của hai chúng em.” Như vậy thì khi cô xuất hiện trong tầm mắt của công chúng cũng sẽ đóng con dấu thuộc về Từ Kha, đây chính là mong muốn của anh.

“Được.” Dường như Từ Duy Du cũng đã sớm đoán ra được câu trả lời của Nguyễn Nặc, trực tiếp nói ra kế hoạch tiếp theo: “Chị sẽ bảo Từ Kha thông báo về quan hệ của hai người tin tức ở trên tài khoản xã hội. Nếu như có người hỏi em thì cũng đừng trả lời gì cả...”

Nguyễn Nặc nghiêm túc ghi nhớ lời nói của Từ Duy Du. Chờ sau khi cô cúp điện thoại thì hít một hơi thật sâu, dường như làm vậy thì sẽ giúp cô có thêm động lực, không cần sợ hãi những chuyện phải đối mặt sắp tới nữa.

Sau khi Từ Duy Du cúp điện thoại thì bất đắc dĩ tìm số của Từ Kha, nói với vẻ khinh bỉ: “Thật là tiện nghi cho người đạo diễn vở kịch này đó.”

Nguyễn Nặc thức dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi lại trở về giường ngồi, khi lấy điện thoại di động mở lên để xem Weibo thì bị dọa cho sợ hết hồn.

Chỉ mới có mười mấy phút ngắn ngủi mà cô bỗng nhiên đã lên hot search rồi, thậm chí còn đứng ở vị trí thứ nhất nữa.

Cô mở hot search này ra, phát hiện hot nhất là bài đăng mới nhất trên tài khoản cá nhân Weibo của Từ Kha.

Nội dung chỉ có bốn chữ ngắn ngủi: “Cô ấy rất thích.” Có kèm theo hình ảnh là lắc chân trên chân của cô.

Mà ở phía dưới bài đăng Weibo này của anh còn có một bài đăng khác trên Weibo cũng rất hot, đến từ tài khoản chính thức của công ty giải trí Châm Duyệt, nội dung là bức ảnh chân dung của cô mà Từ Duy Du đã sắp xếp người chụp trước đây, trong đó những tấm hình đó còn có một bức là chụp cận lắc chân trên chân cô.

Thông báo chính thức quá rõ ràng như vậy khiến mặt Nguyễn Nặc có chút nóng lên. Cô đi đến ngồi trên ghế sô pha, mở Weibo của Từ Kha ra rồi đọc những bình luận bên dưới bài đăng kia.

Netizen 1: “Hu hu hu, nam thần đã thông báo chính thức, tôi thất tình rồi, cầu mong sự an ủi.”

Netizen 2: “Anh đã thông báo chính thức rồi, vậy chắc hẳn em trai cũng không còn lâu nữa đâu, chồng à, bao giờ chúng ta cũng công khai tình yêu đây? @Từ Lẫm.”

Netizen 3: “Hóa ra là nam thần thích loại nhan sắc như vậy à, chờ tôi đi một chuyến đến bệnh viện thì lập tức sẽ có một khuôn mặt thuần khiết như thế kia rồi.”

Nguyễn Nặc có chút kinh ngạc, không ngờ Từ Kha không phải người trong giới giải trí, vậy mà Weibo của anh trong nháy mắt đã có nhiều người tương tác như vậy rồi, trong những bình luận đó có không ít người nói cô không xứng với Từ Kha, nhưng khi Nguyễn Nặc nhìn thấy những dòng bình luận này thì trong lòng cũng chẳng có chút gợn sóng nào cả.

Chỉ cần trong lòng cô biết Từ Kha cần mỗi mình cô là đủ rồi.