Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 58



Nghe thấy vậy thì Nguyễn Nặc nhìn anh với vẻ tràn ngập vẻ khiếp sợ, đầu ngón tay không tự chủ được mà sờ lên môi mình, hình như là có hơi sưng.

Ôi, cũng quá giày vò người ta rồi.

Từ Kha hài lòng nhìn biểu hiện của cô, cái dáng vẻ oan ức này của cô càng khiến cho anh động lòng. Nếu như không phải đang ở nơi công cộng thì anh đã sớm không nhịn được mà đòi hôn cô rồi.

Tề Khiết Nhạc kéo Trịnh Hạ đi ra xa, nhưng tầm mắt vẫn nhìn lên người trên hai người kia, cô ta vốn là một người phụ nữ từng trải, bây giờ nhìn người cũng thông suốt hơn đôi chút, rõ ràng cô ta thấy ánh mắt lúc Từ Kha nhìn người phụ nữ kia, đáy mắt không che giấu được tình yêu.

Tại sao mọi nỗ lực của cô ta không có tác dụng, mà ngược lại người phụ nữ kia lại có thể chiếm được anh.

Khi cô ta vẫn đang đắm chìm trong thế giới của bản thân thì bỗng nhiên cảm giác được ngang hông có người không nặng không nhẹ nhéo một cái.

Trịnh Hạ ở bên cạnh nhìn cô ta bằng ánh mắt âm trầm: “Em đang nhìn đi đâu vậy?”

Tề Khiết Nhạc lập tức nhìn lên người anh ta, ngón trỏ vẽ vẽ trong lòng bàn tay anh ta, toàn bộ cơ thể mềm mại dựa vào cánh tay anh ta mới miễn cưỡng đứng vững được, cười mỉa nói: “Anh nói xem, em còn có thể nhìn cái gì?”

Trịnh Hạ đâu thể chống đỡ được chiêu này của Tề Khiết Nhạc, ném bỏ cái ý niệm kia đi ngay lập tức, cười ha ha một tiếng: “Đương nhiên là nhìn anh rồi.”

Người phụ nữ này tự cho là mình thông minh, nhưng kết quả còn chẳng phải là bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay rồi sao.

Trong ngực ôm mỹ nhân, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không ngừng liếc nhìn về phía Nguyễn Nặc ở bên kia.

Nếu như không phải là người phụ nữ của Từ Kha thì tốt biết bao. Nhưng rất nhanh anh ta đã nhận được ảnh cáo, Từ Kha liếc mắt qua khiến anh ta không dám nhìn lung tung nữa. Anh ta chưa từng nhìn thấy Từ Kha làm chuyện gì vì phụ nữ cả, nhưng lại hiểu rất rõ thủ đoạn của anh.

Anh ta không cho rằng cái vỏ bọc quan hệ họ hàng này có thể bảo vệ được anh ta, chỉ có thể chờ mong ngày nào đó cô bị Từ Kha ruồng bỏ thì anh ta mới tiện ra tay.

Nguyễn Nặc yên lặng đợi bên cạnh Từ Kha, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía hai con yêu quái kia, theo như cô dự đoán thì hôm nay Từ Lẫm sẽ không đến chỗ này, đây là một tin tức tốt, nếu không có mục tiêu thì hai con yêu quái này cũng sẽ không tùy tiện đả thương người khác.

Nhưng mà cô rất tò mò, tại sao hai con yêu quái này lại phải tấn công Từ Lẫm, trong truyện tranh chưa nói đến, mà mặc dù Từ Kha là nhân vật phản diện, nhưng tuyệt đối sẽ không cấu kết với yêu quái, vì vậy người phái yêu quái tới đây không thể nào là anh được.

Bây giờ cũng chỉ có thể ngồi im theo dõi trước thôi.

“Muốn uống rượu không?” Từ Kha quay qua nhìn Nguyễn Nặc đang đi vào cõi thần tiên, dắt cô đi tới chỗ tháp rượu vang.

Nguyễn Nặc có chút do dự, dù sao thì chỗ này cũng không an toàn, hơn nữa ban nãy nhìn thái độ của Cố Tranh với bọn họ cũng không mấy thân thiện: “Em không muốn uống, lỡ như say rượu rồi làm càn ở đây thì cũng coi như là anh mất hết thể diện rồi.”

Cô vẫn còn nhớ rõ lần trước uống say đã cởi cả áo ngủ của Từ Kha ra.

Nghĩ đến đây, mặt Nguyễn Nặc vừa mới hết đỏ đã lại bắt đầu ửng đỏ lên. Bắt đầu đỏ từ lỗ tai rồi dần lan ra.

Từ Kha thấy cô kháng cự như vậy, lại phát hiện cô đỏ mặt, anh hơi trầm tư rồi lập tức liên tưởng đến ngày hôm đó cô uống rượu mạnh.

Chậc, con mèo ngốc này còn muốn tiếp tục cởi quần áo của anh sao.

Giơ tay lên xoa xoa đầu cô, kiểu tóc hơi rối này đã làm cho cô tăng thêm mấy phần dáng vẻ lười biếng, lại kết hợp với đôi mắt khép hờ đáng thương của cô, làm cho Từ Kha phải nhắm hai mắt để bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới mở ra rồi bỏ tay trên đầu cô ra.

Thấy vẻ mặt cô dần trở nên không biết làm sao thì Từ Kha mới bình tĩnh cầm một ly trên tháp rượu vang, vừa mới quay người lại thì đã nhìn thấy Cố Tranh đang cầm một ly rượu đi qua.

Tuy Cố Tranh có hơi khựng lại một lát, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn giữ nguyên, thong thả đi tới bên cạnh Từ Kha, liếc mắt ra hiệu cho người phục vụ chuẩn bị đưa rượu bên cạnh rời khỏi đây.

Nguyễn Nặc đã hiểu tại sao ban đầu Từ Kha lại chủ động cầm ly rượu lên, anh làm như vậy chính là không nể cho Cố Tranh mặt mũi. Chỉ là từ khi cô biết Cố Tranh cố ý hù dọa mình thì đã hoàn toàn không có hảo cảm với bà ta.

Nhưng đáy lòng cô lại mơ hồ có cảm giác sai sai, không phải Cố Tranh biết cô là người có thể biến thành mèo sao, vậy thì tại sao bà ta lại đi theo hướng dọa người như vậy chứ.

“Cảm ơn tổng giám đốc Từ đã nể mặt đến tiệc sinh nhật của dì.” Cố Tranh lễ độ mà hời hợt cười một tiếng.

Từ Kha làm một động tác nâng ly rượu lên, bà ta còn chưa kịp cụng ly thì đã tự mình uống một ngụm nhỏ: “Không có gì.”

Cố Tranh đang chịu đựng sự không vui trong lòng định tiếp tục trả lời, bỗng nhiên ở sảnh tiệc bên kia lại xôn xao lên, các khách mời đều hết ầm lên rồi chạy qua bên này.

Khi mọi người chạy trốn thì cũng chẳng quan tâm gì đến lễ nghi nữa, đều chen lấn nhau để chạy qua bên này, thậm chí còn có người va vào bà ta một cái, cũng may là đứng vững được, không bị ngã xuống.

Bỗng nhiên Nguyễn Nặc được Từ Kha kéo về đằng sau, cơ thể nhỏ bé hoàn toàn được thân hình cao lớn của anh che chắn.

Chân mày cô cau lại, không đúng, tại sao hai con yêu quái kia vẫn tiếp tục gây chuyện chứ, rõ ràng là Từ Lẫm không ở đây mà. Bây giờ chỉ trông chờ người của sở nghiên cứu có thể mau chóng tới đây thôi.

Cô nắm chặt lấy cánh tay Từ Kha, len lén ló nửa cái đầu ra từ sau lưng anh nhìn về phía trước, hai người mặc lễ phục màu hồng nhạt thùy mị kia đã biến thành hai con yêu quái mặt mũi đáng sợ.

Giờ phút này bọn chúng đang quan sát khắp nơi, hình như đang tìm mục tiêu nào đó, bởi vì bọn chúng đang đứng ở hướng đi ra cửa nên khách mời ở đây cũng chỉ có thể chạy trốn vào bên trong.

Cửa sau của nhà hàng không biết đã bị khóa lại từ lúc nào, tất cả mọi người lao đều đến đây nhưng lại bị chặn lại hết.

Từ Kha cũng không dẫn Nguyễn Nặc chạy linh tinh, mà hướng đến mục tiêu là căn phòng ban nãy Cố Tranh đã dẫn bọn họ đi vào, vừa vào thì phát hiện Từ Duy Du cũng đang đứng ở bên trong, ở đó cũng có mấy người khách mời không biết tên đang đứng cùng nữa.

“Gọi điện thoại báo cho sở nghiên cứu đi.” Một người khách mời trong số đó gấp gáp lấy điện thoại di động trong túi ra, bởi vì toàn thân anh ta đang run rẩy nên lại làm rơi điện thoại xuống đất mấy lần.

“Tôi đã gọi rồi.” Từ Duy Du trấn định nói với mọi người trong phòng.

Đây giống như là một viên thuốc an thần, nhưng bọn họ có chống đỡ được tới khi người của sở nghiên cứu tới hay không thì còn là một vấn đề.

Căn phòng này tương đối vắng vẻ, hơn nữa không cùng phương hướng với phía sau nhà hàng nên không có nhiều người đi vào đây.

Nguyễn Nặc nhìn xung quanh một vòng, phát hiện người nên xuất hiện ở đây nhất là Cố Tranh thì lại không có ở đây.

Chuyện này vốn dĩ chỉ là một tình tiết truyện của Từ Lẫm, tại sao bây giờ bọn họ tới đây thì lại biến thành như vậy? Rõ ràng là cô đã gọi điện thoại cho sở nghiên cứu lâu như vậy, tại sao đối phương vẫn không cử người tới?

Bỗng nhiên cánh cửa đang đóng lại bị đập vỡ, vậy mà vẫn bị yêu quái tìm tới đây.

Nguyễn Nặc vẫn còn chưa thấy rõ hình dáng chúng thì đã bị Từ Kha che mắt lại ngay lập tức: “Đừng nhìn.”

“Nhưng mà...” Nguyễn Nặc vẫn còn chưa nói hết câu thì đã cảm giác được tay kia của anh đang tháo cà vạt xuống, nhanh chóng buộc lên mắt cô.

Bên cạnh là đám người đang hét chói tai, còn có cả tiếng đanh nhau vang lên nữa.

“Ngoan, đứng đây chờ anh.” Từ Kha dẫn cô đến bên cạnh Từ Duy Du, Từ Duy Du hiểu ý đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Nguyễn Nặc có thể nghe được âm thanh đánh nhau càng ngày càng gần đến chỗ cô, nhưng cũng không lâu lắm thì đã được kéo dãn khoảng cách, cô cảm giác được Từ Duy Du đang kéo tay cô đi ra ngoài: “Duy Du, anh ấy đi đâu vậy.”

“Yên tâm đi, nó không có việc gì đâu.” Từ Duy Du nhàn nhạt nói, cô được bảo vệ quá tốt, cho đến bây giờ vẫn chưa từng được nhìn thấy mặt u ám khi đánh nhau của người đàn ông của mình.

Nguyễn Nặc được chị ấy dẫn đi ra khỏi phòng, bên ngoài vẫn còn những tiếng hét chói tai, nhưng vẫn còn cách vị trí của các cô một đoạn, bỗng nhiên Từ Duy Du dừng bước: “Tại sao bà lại ở đây?”

“Tôi đã từng nói là sau khi tiệc kết thúc thì chúng ta sẽ nói về chuyện kia mà, cô quên rồi sao?” Giọng nói của Cố Tranh truyền đến ngay trước mặt.

Nguyễn Nặc khẽ run lên, cô có thể nghe ra được trong giọng nói của Cố Tranh hoàn toàn không mang theo sự sợ hãi.

“Không cần phải nói chuyện nữa.” Từ Duy Du lạnh lùng nói, vung tay lên hất văng điện thoại di động của bà ta qua bên kia, sau đó kéo tay Nguyễn Nặc chạy ra bên ngoài.

Đột nhiên cửa bị mở ra, những tiếng bước chân chỉnh tề vang lên.

Nguyễn Nặc vẫn nhớ âm thanh này, cuối cùng thì người của sở nghiên cứu cũng đến rồi.

Hai người từ chạy nhanh rồi chuyển sang đi bộ, cho đến khi đứng trước cửa nhà hàng rồi mới dừng lại. Nguyễn Nặc thở hồng hộc, nhưng vẫn vội vàng nói: “Từ Kha vẫn còn chưa ra.”

“Nó sẽ không có chuyện gì đâu.”

Từ Duy Du tháo cà vạt che mắt Nguyễn Nặc xuống, khi đang chuẩn bị vứt đi thì lại bị Nguyễn Nặc đưa tay ra cầm lấy: “Hay là giữ lại đi.”

Cái cà vạt này là cô thắt cho anh lúc buổi chiều, không ngờ đến buổi tối cô lại bị cái cà vạt này che đi cặp mắt.

Rất nhanh, các khách mời đã đồng loạt trào ra, người nào khi chạy ra được thì cũng vỗ ngực, vui mừng vì mình đã nhặt được cái mạng về.

Nguyễn Nặc vẫn luôn chăm chú nhìn vào cửa, cô muốn nhìn thấy người kia đi ra.

Ngay sau đó một vài vị khách bị thương nhẹ được đưa ra ngoài, trực tiếp đưa đến bệnh viện, nhưng Từ Kha vẫn chưa đi ra.

Tay cô nắm chặt lại, mặt không đổi sắc đứng đợi, thời gian trôi qua từng chút một, tâm tình cô cũng theo đó mà trở nên căng thẳng.

Cho dù nhân vật phản diện có lợi hại hơn đi chăng nữa thì rốt cuộc anh cũng là người mà, kết quả đọ sức của người và yêu thì người đều kém hơn mấy phần.

Trong lúc vô thức, nước mắt của cô đã làm mờ đi tầm nhìn.

Không biết đã qua bao lâu, một đám nhân viên nghiên cứu mặc đồng phục màu trắng vây quanh một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi ra.

Nguyễn Nặc liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông đứng ở giữa đó, cô còn chưa kịp đi đến thì anh đã đi về phía cô trước rồi ôm lấy cô vào trong ngực.

Giọng nói âm trầm: “Đừng khóc.”

Anh đúng thật là chẳng hiểu phụ nữ gì cả, Nguyễn Nặc thầm nói, nghe được lời này của anh thì nước mắt của cô lại càng chảy xuống không ngừng, tất cả đều rơi lên áo của anh.

Từ Kha bế ngang cô lên, đi vào trong xe, sau đó để cô ngồi trên đùi mình, nhìn thấy cô khóc đến nỗi không thở được thì anh đã vô cùng đau lòng rồi, còn đau hơn cả lúc lo lắng cho cô khi nãy.

Đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt thấm đẫm lên, sau đó cúi đầu hôn cô.

Nguyên Nhi có chút hít thở không thông, qua quýt đẩy anh ra: “Anh đúng là đồ xấu xa.” Ban nãy cô nơm nớp lo sợ vì anh, cho rằng anh không thể đi ra được, kết quả là anh còn có tâm tư đi hôn nữa.

Nghe thấy cô mắng vậy, thế mà Từ Kha lại cười lên: “Đang bồi thường cho em đó.” Anh lấy mấy cái khăn giấy ra, giúp cô lau sạch nước mắt trên mặt, đôi mắt cô hồng hồng, mũi cũng đỏ ửng lên. Ánh mắt anh tối sầm lại, khẽ hôn lướt qua lên mắt và mũi của cô.

Thật ra thì anh có thể ra ngoài sớm hơn một chút, nhưng bởi vì một vài chuyện làm trì hoãn thời gian.

Cố Tranh ở đây đã sớm không phải là Cố Tranh nữa rồi.