Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 14: Thích Màu Hồng?



Edit: Dli - MF21

Wattpad: MF21_2110

🌷🌷🌷

_________

Mới đi nhà trẻ nửa ngày, nhiệm vụ 'tra tấn nam chính x100' đã hoàn thành hơn nửa. Cố Đường cũng không biết sao lại như thế, bạn nhỏ Cố Khải Niên cứ tức giận mãi. Mà Cố tiểu thiếu gia vừa tức giận, giá trị sinh mệnh của cậu liền tăng.

Cố Đường: "......"

Ừm, tuy không phải lắm nhưng mà xin lỗi nha hahaha!

Cố Đường vừa vuốt ve thanh máu nhỏ của mình vừa trấn an Cố tiểu thiếu gia: "Em trai, chúng ta không tức giận nha, tức giận không cao được đâu".

Vừa dứt lời, thanh máu nhỏ lại tăng một đoạn lớn.

Cố Đường: "!!!!"

Cố tiểu thiếu gia đúng là sinh mệnh của cậu mà! Nếu không phải tránh vận mệnh pháo hôi sau nay bị nam chính dìm chết thì cậu rất muốn vĩnh viễn bên cạnh Cố tiểu thiếu gia. Tương thân tương ái, mãi mãi không lìa xa.

"Đường Đường, hoa này tặng cho cậu!" Tưởng Y Y đưa hoa hồng nhỏ vừa học làm được trong tiết thủ công cho Cố Đường, "Đường Đường cho tớ kẹo, tớ tặng Đường Đường hoa, về sau chúng ta là bạn tốt nha!"

Cố Đường nhận lấy hoa: "Được!"

Tình hữu nghị giữa những đứa trẻ chính là vừa đơn thuần vừa chân thành như thế.

Trước kia Cố Đường ở bệnh viện rất thích chơi cùng mấy đứa nhỏ khoa nhi, bây giờ cậu cũng thành 'bản mini', càng như cá gặp nước. Có lẽ do sức mạnh của những viên kẹo, sau khi phân phát hết kẹo trong túi, cậu đã được các bạn trong lớp hoa hướng dương số 1 vô cùng yêu mến. Không chỉ nhận được hoa của Tưởng Y Y mà còn nhận được đủ loại hoa màu sắc khác nhau của những bạn khác, nháy mắt ôm một bó to.

Cố Đường: ayyda, này là phiền não khi quá được hoan nghênh nè.

Tưởng Nghị Văn làm hoa sinh động như thật, được cô giáo khen ngợi, bé cầm hoa của mình ngượng ngùng đi đến trước mặt Cố Đường: "Tớ, Tớ cũng tặng cho cậu..."

"Cậu làm đẹp ghê, cảm ơn nha!"

Cố Đường có đôi mắt màu hổ phách tròn tròn, lúc không cười nhìn cái gì cũng như một đôi mắt mèo tò mò mọi thứ, linh động lại đáng yêu, cười lên thì cong thành hai mảnh trăng khuyết xinh đẹp, cực kỳ ngọt, cực kỳ khiến người yêu thích.

Tưởng Nghị Văn đỏ mặt nhét hoa nhỏ trong tay mình vào tay Cố Đường. Vẻ mặt mong chờ mà nhìn đối phương. Vừa nãy trong tiết thủ công, Cố Đường cũng học theo cô giáo làm một đóa hoa hồng màu hồng nhạt, còn tô màu vàng nhạt lên nhụy hoa. Bé tặng hoa cho Đường Đường, Đường Đường sẽ tặng lại hoa của mình cho bé sao?

Trong ánh mắt mong chờ của Tưởng Nghị Văn, Cố Đường cầm bông hoa tự làm của mình, chạy tới bên cạnh Cố Khải Niên. Cả lớp chỉ có một người không làm hoa là Cố tiểu thiếu gia. Trong tiết, Cố Khải Niên chán chết ngồi bên cạnh cửa sổ, không làm thủ công, cũng không nói lời nào, không hợp với các bạn nhỏ khác. Cô giáo cũng mơ hồ biết đứa nhỏ có chút tự kỷ, không miễn cưỡng hắn.

Cố Đường hưng phấn đưa hoa của mình đến trước mặt Cố Khải Niên: "Niên Niên, tặng cho cậu nè!"

Kiếm nhiều giá trị sinh mệnh từ Cố tiểu thiếu gia như vậy cũng cần phải đáp lễ một cái chứ!

Cố Khải Niên nhàm chán đến mức sắp ngủ gật luôn rồi. Nhà trẻ còn chán hơn so với tưởng tượng của hắn, bé sữa nhỏ cũng không dính hắn như ở nhà, lại còn chạy đi tụ họp với mấy đứa nhỏ khác....

Cố tiểu thiếu gia đang hối hận vì quyết định của mình thì bỗng có một đóa hoa trước mặt. Cánh hoa phấn nộn, nhụy hoa vàng vàng, trên thân là hai chiếc lá... Còn mang theo mùi sữa độc nhất của Cố Đường.

Hắn thấy hoa thì hơi nhíu mày, màu hồng nhạt.... Hơi ghét chút. Nhưng mà này là hoa bé sữa nhỏ tự tay làm, trên đó còn vương chút hơi của đối phương... Cố Khải Niên chỉ rối rắm một giây, tự phụ "Ừm" một tiếng như lơ đãng nhận lấy hoa, sau đó bỏ vào trong túi áo mình.

Thấy đối phương nhận lấy hoa, Cố Đường rất vui vẻ, cười tủm tỉm ngồi bên cạnh Cố tiểu thiếu gia, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn, nóu đóa hoa kia khó làm như nào, nói mình không cẩn thận làm màu nước dính hết lên tay.

Nhìn một màn này, Tưởng Nghị Văn sụy sụp hạ bả vai. Cố Đường chỉ làm một bông, cho Cố Khải Niên rồi sẽ không cho mình nữa.

Tưởng Y Y ngồi xổm một bên yên lặng ăn dưa, nhìn hai bạn nhỏ bên cạnh cửa sổ, lại nhìn anh trai mình, bừng tỉnh đại ngộ.

Tưởng Y Y: hóa ra anh mình chính là nam phụ trong truyền thuyết!

Vì đảm bảo đám trẻ có thể khỏe mạnh lớn lên, nhà trẻ có bố trí ngủ trưa cho chúng. Sau lưng nhà trẻ là tập đoàn Cố thị tài chính hùng hậu, phòng nghỉ trưa của bọn nhỏ trang hoàng rất ấm áp, mỗi người một giường, ở trên treo đủ kiểu màn, có cái chủ đề mộng ảo, có chủ đề hoạt hình các thứ nữa.

Các bạn nhỏ sẽ được lựa chọn giường theo sở thích của mình. Cố Đường không thích mấy phim hoạy hình anh hùng, siêu nhân cho lắm, cậu thích mấy thứ nhìn đẹp đẽ hơn nên cậu chọn cái giường có chủ đề sao trời. Cố Khải Niên chọn rất nhanh, ngắm cũng không thèm ngắm, mắt nhìn thẳng trực tiếp đi đến chiếc giường bên cạnh giường Cố Đường, ngồi xuống. Cái giường kia treo màn che màu hồng phấn, giao hòa với đóa hoa hồng nhạt trước túi ngực của Cố tiểu thiếu gia.

Cố Đường nhìn Cố tiểu thiếu gia ngồi giữa một màu hồng baby công chúa, khiếp sợ hỏi hệ thống: "Mày thấy không? Đây là thật hả?"

[Thấy thấy! Thật sự không nghĩ tới luôn đó!]

"Đúng đấy, không ngờ..."

Không ngờ nam chính của bọn họ, Cố lão đại tương lai oai phong một cõi —— thế mà lại thích màu hồng phấn!!!

Cố Khải Niên cảm nhận được ánh mắt quái dị của Cố Đường nhìn về phía mình: "...."

Đứa nhỏ này có phải hiểu nhầm gì đấy không....

Các bạn nhỏ lục đục lựa chọn giường cho mình, Tưởng Y Y chọn giường Hello Kitty, Tưởng Nghị Văn chọn Doraemon xanh xanh mập mập, giường hai anh em ngay cạnh nhau, cách hai người Cố Đường ba, năm cái giường.

Lúc này, tên mập khi dễ Tưởng Y Y lúc trước đi tới, đạp chân giường Tưởng Nghị Văn: "Cút xuống, quỷ nghèo, giường này là của tao."

Tưởng Nghị Văn cắn môi, không để ý đến hắn. Thứ nhất, đây là giường bé chọn trước, thứ hai, bé không yên tâm để Triệu Khang ngủ cạnh em gái mình.

Tên mập Triệu Khang này ở nhà là hoàng đế nhỏ, người trong nhà đều cung phụng nó, chưa từng có ai dám xem nhẹ nó, thấy Tưởng Nghị Văn vẫn không nhúc nhích, lập tức đánh một cái vào đầu đối phương: "Đừng để tao nói lại lần hai."

Triệu Khang lớn lên to béo, to hơn những đứa nhỏ cùng tuổi không ít. Tưởng Y Y có chút sợ hãi Triệu Khang, kéo tay anh trai: "Hay là chúng ta đổi chỗ ngủ đi?"

Tưởng Nghị Văn lo đối phương sẽ làm em gái bị thương, tuy tức giận nhưng cũng chỉ nhắm mắt cho qua.

Tên mập đắc ý nhảy lên giường. Nó nghiện nhập vai hoàng đế, không biết xem phim truyền hình gì, Triệu Khang đứng trên giường, lớn tiếng ồn ào: "Ta là hoàng đế! Ta muốn tuyển phi!"

Cố Đường ở nhà trẻ nửa ngày, buồn ngủ muốn chết, vốn định ôm gối chuẩn bị ngủ lại bị tiếng gào này làm tỉnh.

"Làm gì đấy? Thằng ku này biết chơi quá nhỉ....."

Cố Đường dụi mắt ngồi dậy, miệng nói thầm một câu.

Nào ngờ cậu vừa dứt lời liền thấy tên mập giơ tay chỉ về phía Cố tiểu thiếu gia trên giường.

Triệu Khang: "Chính là Cậu! Cậu đẹp nhất, làm phi tử của tôi!"

Tên này quả thật mắt không tệ, Cố tiểu thiếu gia đương nhiên là đẹp. Cố Khải Niên làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như tranh vẽ, môi mỏng hồng đến mức như đánh son, toàn thân tựa tác phẩm nghệ thuật điêu khắc từ bạch ngọc.

Nhưng.....

"Niên Niên là nam mà."

Cố Đường nói có sách mách có chứng, "Không làm phi tử cho cậu được đâu, cậu tự tắm rửa đi ngủ đi."

Không cần cảm ơn, là đang giúp mày đấy. Dám để Cố lão đại tương lai làm phi tử cho mày, có tin là một thân mỡ của mày không đủ cho hắn đánh không?

Hiển nhiên, tên mập cũng không nhận được ý của Cố Đường.

Triệu Khang chưa bao giờ bị người khác từ chối, vừa nghe Cố Đường nói thế, lập tức nhìn về phía cậu: "Rất tốt, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."

Cố Đường: "???"

"Tôi quyết định, cậu cũng là phi tử của tôi, trưa nay cậu thị tẩm!" Tên mập xoa xoa cái eo không tồn tại của mình, ngẩng đầu nói.

Cố Đường: "......"

Quả thật nên quản mấy đứa trẻ con xem phim truyền hình mà!

Triệu Khang thấy Cố Đường bất động, nhảy từ trên giường xuống, định đi kéo cậu đi.

Cố Đường rụt về phía sau.

Ui, đừng có lại đây mà!!!

Nhưng mà tên mập còn chưa chạy đến mép giường cậu đã bị cô giáo nhéo gáy.

"Triệu Khang, con không ngủ mà chạy loạn làm gì?"

Tên mập dù có to nhưng cũng chỉ có thể ra vẻ ta đây với bạn cũng lứa, đối mặt với người trưởng thành thì có giương nanh múa vuốt cũng vô dụng, bị cô giáo xách đến phòng học cách vách 'xám hối'.

Kẻ làm loạn vừa đi, phòng ngủ trưa cũng an tĩnh lại.

Hai anh em Tưởng Nghị Văn và Tưởng Y Y cũng trở lại giường kia đi ngủ.

Cố Đường ngáp một cái, đang định nằm xuống thì thấy Cố tiểu thiếu gia cúi đầu lướt lướt đồng hồ thông minh.

Cố Đường kinh ngạc: "Là cậu mách hả?"

Cố tiểu thiếu gia ngước mắt, đối mắt sâu thẳm nhìn cậu: "Sao?"

Không phải, Cố lão đại tương lai thế mà lại dùng biện pháp mách lẻo để giải quyết vấn đề. Cố Đường càng nghĩ càng cảm thấy mới mẻ.

Cố Khải Niên cảm nhận được ánh mắt ngập tràn tò mò của đối phương, chậm rãi nói: "Có biện pháp giải quyết đơn giản thì việc gì phải tự tìm phiền phức?"

Đúng nhỉ.

Nếu đánh một trận với tên mập chắc chắn không có lợi. Có thể tận dùng tài nguyên sẵn có, như là báo cô giáo mới là thông minh nhất.

Cố Đường gật gật đầu, tỏ vẻ học được rồi.

Nghĩ đến vừa nãy tên mập muốn thị tẩm Cố tiểu thiếu gia, Cố Đường vẫn cảm thấy rất hài hước. Này chắc có thể trở thành một trong một trăm sự kiện hài hước nhất thời thơ ấu của Cố lão đại.

Cố Đường tròng mắt xoay chuyển, tìm đường chết mà vỗ vỗ đệm giường bên cạnh: "Niên Niên, có muốn ngủ cùng nhau không?"

Cậu chỉ là muốn trêu Cố tiểu thiếu gia chút thôi. Vốn tưởng Cố tiểu thiếu gia không bỏ được chiếc giường hồng phấn kia, nào ngờ giây tiếp theo, Cố Khải Niên không chút do dự đi sang đó.

Cố Đường: "?"

Giường của nhà trẻ đều là giường đơn, hai người ngủ ít nhiều cũng hơi chật. Tuy cả hai đầu không mập, vai kề vai nằm xuống vẫn có thể ngủ nhưng ở nhà Cố Đường ngủ giường lớn đã quen, tay chân không dang ra rất khó chịu.

"Thế mà cậu sang thật à?"

Cố Đường khó hiểu chớp chớp mắt. Rõ ràng ở nhà rất ghét bỏ ngủ chung với cậu mà!

Cố tiểu thiếu gia không trả lời, chỉ nằm bên cạnh cậu, thở phào một hơi thật dài, an tĩnh nhắm mắt lại: "Ngủ."

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khải Niên: Giường trông như thế nào không quan trọng, quan trọng là ngủ gần Đường Đường, càng gần càng tốt.