Sau Khi Xuyên Thành Vợ Cũ Của Bá Tổng Thì Tôi Nổi Như Cồn

Chương 7



Quả thực là đã giao hẹn không tùy tiện nói chuyện ly hôn cho người khác biết, thế nhưng Kỳ Lạc không phải là “người khác”.

Y là bạn thuở nhỏ của Phó Cửu Cửu, từ nhỏ đến lớn đều bảo vệ cậu, là bạn thân nhất của cậu.

Ngoài ra, gia đình hai bên còn thân thiết như người một nhà.

Ngay cả trong thế giới cũ, khi Phó Cửu Cửu phải tăng ca không có thời gian chăm sóc Phó Tiểu Bát, toàn là mẹ của Kỳ Lạc giúp cậu trông nom.

Cậu nghĩ là không nên giấu diếm Kỳ Lạc.

Huống chi là bây giờ cậu đã chuyển về nhà sống, lấy quan hệ hai nhà của bọn họ, căn bản là chuyện này không có cách nào che giấu.

Cậu không cảm thấy mình có lỗi, song khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Quận, trong lòng cậu không khỏi dâng lên một cảm giác chột dạ khó hiểu.

Cậu muốn giải thích đôi câu.

Nhưng sự chột dạ ngắn ngủi này nhanh chóng bị Lâm Quận phá vỡ.

Anh nặng nề chất vấn Phó Cửu Cửu: “Mới có một ngày thôi, Phó Tiểu Cửu, em đã nóng vội cho tình cũ biết mình độc thân rồi sao?”

Sắc mặt của Phó Cửu Cửu trở nên lạnh lùng, mắt hạnh mở to, đôi môi hồng phấn mím lại thành một đường, trước kia đáng yêu bao nhiêu thì bây giờ giận dữ bấy nhiêu: “Anh nói bậy bạ gì đó?”

Cậu vẫn luôn xem Kỳ Lạc như anh trai ruột của mình, Kỳ Lạc vẫn luôn che chở cho cậu, chưa từng làm ra chuyện gì vượt quá nguyên tắc.

Lâm Quận có thể chỉ trích cậu nhưng anh không nên xúc phạm Kỳ Lạc, càng không nên xúc phạm đến mối quan hệ trong sáng giữa bọn họ.

“Giả vờ, em cứ giả vờ với anh đi, Phó Cửu Cửu.” Lâm Quận nói: “Em không nhớ cậu ta đã từng theo đuổi em sao?”

Sắc mặt Phó Cửu Cửu tái nhợt, đột nhiên nhìn về phía Kỳ Lạc.

Kỳ Lạc tức điên lên, y giơ cao nắm đấm, Phó Cửu Cửu muốn ngăn lại cũng đã muộn.

Nắm đấm nọ mang theo gió, như thể dùng hết sức lực toàn thân, nhắm thẳng vào người Lâm Quận.

“Mẹ nó anh nói cái quái gì đấy, bao nhiêu năm rồi, sao anh không nhắc đến hồi bọn tôi còn quấn tã nằm chung một cái nôi đi?”

Lâm Quận nhanh chóng giơ tay lên đỡ, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần nên nắm đấm kia vẫn nện vào bả vai anh không chút thương tiếc.

Bộp một tiếng, da thịt va chạm vào nhau vang lên âm thanh trầm đục, thân hình của Lâm Quận lảo đảo.

Kỳ Lạc không ngờ mình có thể ra tay dễ dàng như vậy.

Một quyền nện xuống, đỉnh nắm đấm hơi tê liệt vì va chạm, đồng thời y cũng hơi ngẩn ra.

Phó Cửu Cửu nhân cơ hội chen vào giữa hai người.

“Đàn anh muốn đánh trả sao?” Cậu ngước mắt nhìn Lâm Quận, con ngươi màu hổ phách lóe lên sự lạnh lùng: “Vậy anh đánh em trước đi, không tốn nhiều sức của anh đâu.”

Lâm Quận cụp mắt nhìn cậu, cảm thấy xa lạ.

Dáng người cậu cao gầy, thẳng tắp như một cây trúc xanh không thể bị uốn cong, từ trong ra ngoài đều toát ra một lực uy hiếp mạnh mẽ.

Cực kỳ không cân xứng với vành tai trắng nõn khảm đá quý kia.

Phó Cửu Cửu thích làm nũng, thích khóc, thích vô cớ gây sự, thích chiến tranh lạnh, thích đâm vào tim anh bằng những chuyện vặt vãnh… những chuyện này cũng là lực.

Nhưng nó hoàn toàn khác với lực mà cậu đang phát ra bây giờ.

Lâm Quận mím chặt môi, đôi mắt như đầm lầy quấn quanh cậu, dường như có thể nuốt chửng người khác.

Ánh mắt kia đâm vào Phó Cửu Cửu tựa như dao nhọn chĩa vào lưng, song cậu vẫn kiên trì cho đến khi Lâm Quận thả lỏng nắm đấm.

Cậu lại nhìn về phía Kỳ Lạc, lạnh giọng hỏi: “Cậu cũng vậy, còn muốn đánh nữa sao?”

Kỳ Lạc hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

Thành thật mà nói thì chuyện này có thể trách y sao? Còn không phải là do Lâm Quận mỏ hỗn à?

Y thật sự rất uất ức.

Đó là khi bọn họ còn là học sinh năm nhất trung học, Phó Cửu Cửu đến Hải Ngôn.

Mặc dù cả hai không còn học chung trường nữa nhưng những ngày được nghỉ vẫn sẽ đi chơi cùng nhau.

Nhưng sau này, thời gian của Phó Cửu Cửu càng ngày càng ít, bởi vì cậu bắt đầu điên cuồng theo đuổi một đàn anh.

Vì anh mà học quần vợt, vì anh mà vẽ tranh, vì anh mà dậy sớm để xếp hàng mua bữa sáng, thậm chí còn vì anh mà có thể từ bỏ danh dự của mình…

Từ nhỏ Phó Cửu Cửu đã xinh đẹp, trắng trẻo đáng yêu, hồi đi học còn bị vài đứa nhóc không ra gì bắt nạt.

Ngược lại, từ nhỏ Kỳ Lạc đã cao lớn vạm vỡ, nắm đấm rất cứng rắn, cho nên y vẫn luôn bảo vệ cậu.

Không biết vì sao mà sự che chở này lại trở thành thói quen.

Sau khi biết được chuyện này, y đã liên lạc với các bạn học khác đang học ở Hải Ngôn để tìm hiểu về Lâm Quận.

Thăm dò xong mới biết, sở dĩ Phó Cửu Cửu đợi đến học kỳ sau mới bắt đầu tấn công là bởi vì ánh trăng sáng – thanh mai trúc mã của Lâm Quận phải theo gia đình định cư ở nước ngoài.

Người nọ đi rồi, cả trường nhốn nháo một trận, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Quận, song lại có rất ít người dám thật sự ra tay.

Lâm Quận đẹp trai vô cùng, vậy nên vẻ lạnh lùng giữa hai đầu lông mày của anh tạo cho người ta cảm giác cực kỳ khó tiếp cận.

Những người khác tặng bữa sáng, gửi quà, đưa thư tình…

Chỉ dám lặng lẽ đặt vào chỗ ngồi của anh.

Còn Phó Cửu Cửu không giống như vậy, Phó Cửu Cửu mặt dày lớn gan, cậu nhất định phải chờ Lâm Quận cho bằng được, sau đó tự tay đưa hộp cơm cho anh.

Lúc đầu, Lâm Quận còn chẳng thèm liếc mắt một cái.

Phó Cửu Cửu cũng không nhụt chí, cậu giữ chặt vạt áo của người nọ, ánh mắt trong veo vừa tha thiết vừa thẹn thùng.

Giọng nói ngọt ngào và mềm mại đến tan chảy: “Đàn anh không muốn cũng không sao, nhưng anh chờ em đi rồi mới vứt có được không?”

Sau đó cũng mặc kệ đối phương có bằng lòng hay không, cậu đỏ mặt mím môi, liều mạng nhét hộp cơm vào lòng anh.

Lâm Quận sợ đồ ăn bị đổ ra nên đành phải giơ tay nhận lấy.

Phó Cửu Cửu nhân lúc người nọ giơ hai tay nhận lấy hộp cơm mà ôm chặt lấy thắt lưng của đối phương…

Bởi vì có quá nhiều thủ đoạn quấn lấy người ta cộng với da mặt dày, Phó Cửu Cửu nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong trường.

Kỳ Lạc biết được thì đau đầu vô cùng, y tự nhiên không cảm thấy Phó Cửu Cửu xứng với bất kỳ ai, nói khó nghe hơn chính là y cảm thấy không có ai xứng với Phó Cửu Cửu.

Y giận Phó Cửu Cửu biết rõ người ta đã có người trong lòng rồi mà còn đâm đầu vào như vậy, cũng đau lòng chuyện cậu trở thành trò cười trong trường.

Sau đó, Kỳ Lạc khuyên Phó Cửu Cửu: “Người đó có gì tốt cơ chứ? Giống như một tảng băng vậy, nếu cậu thích con trai thì tôi với cậu trở thành một cặp là được, tôi sẽ che chở cho cậu cả đời.”

Tất nhiên là Phó Cửu Cửu không muốn, bởi vì cậu đã bị Lâm Quân bỏ bùa mê thuốc lú rồi.

Tài mạo, nhân phẩm lẫn gia cảnh của Lâm Quận đều hiếm có khó tìm, sao có thể so sánh với người khác?

Ngay cả Kỳ Lạc cũng không được.

Kỳ Lạc thấy mình không khuyên được cậu thì cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Nhưng không hiểu sao Lâm Quận lại biết được chuyện này, lúc Lâm Quận biết được thì anh và Phó Cửu Cửu đã đến với nhau rồi.

Phó Cửu Cửu vừa yêu kiều vừa mềm mại, Lâm Quận bị cậu làm cho tan chảy mà không hề báo trước.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Phó Cửu Cửu ở bên ngoài biệt thự nhà họ Lâm, rụt người âm thầm chờ đợi anh giống như một chú gà con.

Lâm Quận bảo tài xế dừng xe, anh thong thả đi đến trước mặt Phó Cửu Cửu, rất thẳng thắn hỏi cậu: “Em thật sự thích anh sao?”

Đương nhiên là Phó Cửu Cửu rất thích anh, nhất thời gật đầu như gà mổ thóc.

“Thích anh chỗ nào?” Lâm Quận hỏi.

“Chỗ nào cũng thích.” Phó Cửu Cửu không chút do dự, hai mắt lấp lánh như sao, khát khao mong đợi tựa như người khát lâu ngày gặp được nguồn nước cứu mạng.

Lâm Quận cúi đầu nhìn anh, đôi mắt tối tăm và sâu thẳm như đá vỏ chai.

Giống như khẳng định chuyện gì đó, anh nói: “Vậy sau này em thuộc về anh.”

Ngày hôm đó, niềm vui của Phó Cửu Cửu bay lên tận trời xanh, cả thế giới đều biến thành màu sắc của một cây kẹo mút, ngọt ngào đến phát ngấy.

Lâm Quận biết Kỳ Lạc và Phó Cửu Cửu thân thiết như anh em, tuy rằng anh lạnh nhạt nhưng vẫn sẽ đi cùng Phó Cửu Cửu đến gặp y, học cách thích nghi với hình thức chung sống của bọn họ.

Nhưng sau khi biết lần “tỏ tình” kia của y đối với Phó Cửu Cửu, thái độ của anh lập tức thay đổi hoàn toàn, cực kỳ phản đối chuyện Phó Cửu Cửu ở một mình với y.

Qua dăm ba câu, Phó Cửu Cửu đã hiểu rõ ngọn ngành chuyện này.

Cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại có chút xúc động khó tả.

Hóa ra ánh trăng có thể hái đến tay thật sao?

Chỉ là rốt cuộc cậu vẫn không thể thoát khỏi số phận ly hôn.

Hơn nữa, những lời này của Kỳ Lạc không thể tính là một lời tỏ tình, bất quá chỉ là do y đã quen che chở cho cậu thôi.

Hơn ai hết, Phó Cửu Cửu hiểu rõ nắm đấm của Kỳ Lạc có bao nhiêu lực, vậy nên cậu vươn tay chạm nhẹ vào cánh tay của Lâm Quận, hỏi: “Đau không?”

Môi mỏng của Lâm Quận mím lại thành một đường, một lúc sau mới lạnh giọng nói: “Đau.”

Phó Cửu Cửu do dự đưa tay ấn vào chỗ bị đánh, cẩn thận xoa xoa: “Đỡ hơn chưa?”

Đầu ngón tay Phó Cửu Cửu mềm mại, nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, xuyên qua lớp vải mỏng mà chạm vào làn da nóng bỏng của Lâm Quận, quen thuộc và có phần gây nghiện.

Lâm Quận dừng một chút rồi mới bảo: “Đỡ hơn chút.”

Lộ Tây Dã dựa vào khung cửa xem cuộc vui.

Thành tích của Lâm Quận trong môn quần vợt gần bằng với thành tích của một vận động viên chuyên nghiệp.

Sức mạnh cánh tay và sự linh hoạt của cơ thể anh cao hơn người bình thường rất nhiều, nếu anh muốn thì anh đã có thể tránh được đòn này một cách dễ dàng.

Anh không né tránh là do anh không muốn mà thôi.

Hắn không khỏi âm thầm mắng vài câu “đồ ngốc”.

Trên phương diện hành động thì hắn lưu loát hơn, khá là có kinh nghiệm mà tiến đến ôm vai Kỳ Lạc vẫn còn đang hờn dỗi: “Người anh em này, ngại quá, đi thôi, tôi mời cậu một chén tạ lỗi.”

Kỳ Lạc thích chiến đấu với Lâm Quận, nhưng với Lộ Tây Dã thì không.

Lộ Tây Dã không chỉ là đối tác bên FY của Lâm Quận mà còn là người nắm quyền cả gia tộc họ Lộ.

Hắn tuy còn trẻ nhưng lại chín chắn và từng trải, khiêm tốn không hề kiêu căng hay bốc đồng, tùy tiện khoác vai Kỳ Lạc khiến cho y không thể từ chối lời mời của hắn.

Lộ Tây Dã đưa Kỳ Lạc ra ngoài.

Phó Cửu Cửu hỏi Lâm Quận ăn cơm chưa, đoạn cậu cho người vào dọn dẹp, sau đó gọi món một lần nữa.

Trong lúc chờ món ăn được bưng lên, cậu mới có thời gian nhìn anh kỹ càng.

Lâm Quận mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, thắt cà vạt cùng màu, trên cà vạt có in những chấm bi trắng giống như bánh kem xốp, làm nổi bật lên vẻ chững chạc của anh.

Phó Cửu Cửu nhớ đến chuyện anh nhờ mình tìm cà vạt thì nói: “Cà vạt này cũng đẹp lắm.”

Lâm Quận nghe vậy mỉm cười: “Vậy à?”

Lông mày của Lâm Quận rất thẳng, hốc mắt rất sâu, lông mi lông mi dày và dài như kẻ mắt tự nhiên, khiến cho đôi mắt trở nên sâu thẳm khó nắm bắt.

Hơn nữa, sống mũi của anh còn rất cao, bởi vì quá cao nên những lúc không cười sẽ tạo cho người ta cảm giác khó gần.

Nhưng lúc cười lên lại khác.

Chỉ cần anh hơi mỉm cười một chút, trên má sẽ hiện ra hai cái lúm đồng tiền.

Cả người lập tức trở nên trẻ trung ngọt ngào, tựa như một sinh viên đại học sinh động với những vì sao ẩn trong mắt.

Bị nụ cười kia hấp dẫn, Phó Cửu Cửu không khỏi có chút sững sờ, khẽ gật đầu nói: “Ừm.”

Lâm Quận thu lại nụ cười, lạnh lùng bảo: “Nhưng không đẹp bằng cái kia.”

Anh nhìn Phó Cửu Cửu, như thể đang hy vọng Phó Cửu Cửu sẽ nói gì đó về chiếc cà vạt kia, hoặc là bày tỏ sự đồng tình nào đó đối với nhận xét của anh.

Phó Cửu Cửu biết theo lẽ phải, cậu cong mắt: “Chủ yếu là do đàn anh đẹp trai, anh có tròng bao tải lên người cũng sẽ đẹp.”

Lâm Quận không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Phó Cửu Cửu.

Bây giờ Phó Cửu Cửu đang cười, tựa như dịu dàng hơn một chút, bản chất cũng ấm áp mềm mại.

Nếu Phó Cửu Cửu mặc bao tải thì sao? Phó Cửu Cửu trắng như vậy…

Lông mi của Lâm Quận bất thình lình chớp vài cái, ánh mắt trở nên nóng rực.

Ánh mắt đó khiến cho nụ cười trên mặt Phó Cửu Cửu ngờ vực ngưng lại, cậu chột dạ nhìn quần áo của mình, hình như có chỗ nào sơ hở đâu.

Cậu hắng giọng một cái, lại hỏi anh: “Còn đau không?”

“Đau.” Lâm Quận nói xong thì đứng dậy đóng cửa sổ, suy nghĩ một lúc lại giơ tay kéo rèm.

Sau đó anh tháo cà vạt ra, giơ tay cởi nút áo sơ mi.

Anh hơi ngẩng đầu lên, ngón tay di chuyển rất nhanh, chiếc nhẫn màu xám bạc trên ngón áp út của anh lóe lên trong mắt Phó Cửu Cửu.

Anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới đó.

Sững sờ một lát, một mảnh ngực nhỏ săn chắc đầy đặn của Lâm Quận lập tức phản chiếu vào mắt Phó Cửu Cửu.

Căng lên, cường tráng, chứa đựng sức mạnh…

Phó Cửu Cửu đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt như bị lửa đốt, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Căn phòng bị bịt kín, trong lòng Phó Cửu Cửu rối bời, nhất thời không biết nên lập tức chạy trốn hay là tiến lên ngăn cản động tác của anh.

Giọng của cậu căng thẳng đến độ run rẩy, không khỏi nói lắp bắp: “Đàn… đàn… đàn anh…”