Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 109



Mình quá thảm rồi!

Học bá đại nhân âm thầm kêu khổ, vội vàng nói với Thẩm Đồng: "Đồng Đồng, tệp tài liệu này em không nên vào, mau ra đây.."

Đáng tiếc hắn nói chậm một bước.

Thẩm Đồng đã tò mò đi vào cánh cửa bên trái, ngay giây sau lập tức ngẩn cả người.

Không chỉ có thảm, mà còn thảm muốn chết. Thẩm Đồng đi vào thư mục nặng nhất trong tệp tài liệu này, tên tệp SM tập đặc biệt. Vừa đi vào đã nhìn thấy một thiếu niên thanh tú trắng nõn quỳ gối trong một cái lồng sắt, bị ba bốn đại hán vây quay, thô bạo mạnh mẽ luân phiên X.

Thiếu niên đeo kẹp ngực kim loại và khố trinh tiết dành cho nam, hai tay bị sợi dây lần lượt buộc vào hai đầu lồng sắt, trên cổ còn đeo xích chó. Không chỉ không dãy dụa được, mà ngay cả nói cũng vì tính khí trong miệng mà không nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ và kêu đau mơ hồ. Kinh khủng hơn là tiểu huyệt bên dưới còn đồng thời thừa nhận hai cây cự vật tới từ hai người đàn ông khác, không chút thương tiếc nào mà ra vào nhanh chóng, khiến cho thiếu niên không thể khống chế mà run rẩy.

Thẩm Đồng hoàn toàn sợ điếng người.

Trước khi xuyên qua, vì cậu tuổi nhỏ, lại bị người nhà quản giáo quá nghiêm, trên phương diện tình yêu hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Tuy sau khi xuyên qua gặp được Hàn Doanh, những chuyện trên giường vẫn rất bị động, đừng nói tới mấy loại đạo cụ đủ hình đủ dạng này, hoàn toàn không biết. Mà cho dù là Hàn Doanh thật hay sau khi chuyển thế đều không nỡ sử dụng bất kỳ đạo cụ nào lên người tâm can bảo bối, cùng lắm chỉ là đặt thân thể dưới thân làm cả đêm, hoặc dùng ngôn ngữ đùa giỡn một phen.

Vẫn là câu nói kia, trẻ con bị sủng ái vĩnh viễn cũng sẽ không học được cách lớn lên. Tuy Thẩm Đồng đã xuyên qua nhiều thế giới, nhưng từ đầu tới cuối đều được Hàn Doanh phủng trong lòng bàn tay. Vậy nên cho tới bây giờ vẫn duy trì sự hồn nhiên và nhu thuận đến không có hiện pháp. Hình ảnh trước mắt đối với cậu có thể nói là chấn động nhất từ trước tới giờ, toàn bộ suy nghĩ đều loạn thành một đoàn. Thậm chí còn bị loại tình ái đột phá giới hạn này dọa tới giật mình, đợi sau khi ý thức trở về đại não thì ngay lập tức rời khỏi nơi này, tốc độ sánh ngang với chạy nước rút 100m/s.

Nhưng càng vội thì lại càng dễ mắc sai lầm. Thẩm Đồng không tìm được cửa chính, ngược lại còn hoảng hốt chạy loạn tiến vào một cái cửa nhỏ khác. Hình ảnh chỗ này bình thường hơn chút ít, là một người đàn ông trung niên và một bé gái xinh đẹp, nhưng mà lại dùng tới rất nhiều những đạo cụ chưa từng thấy, khiến cho cô bé liên tục hét chói tai.

Thẩm Đồng gần như muốn hóa thân thành con thỏ, thõng đôi tai dài xuống mà phát run, hận không thể tìm được hang nhỏ của mình mà trốn vào. Lúc này cuối cùng cũng tìm đúng, thuận lợi chạy tới gian phòng chính, bước chân sau khi ra ngoài vẫn không hề ngừng lại, giống như phía sau lưng đang có mãnh thú đuổi theo cậu vậy.

Cố Thiên Qua bên kia đợi hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời của nhóc con, gấp muốn hỏng, luôn miệng gọi: "Đồng Đồng, Đồng Đồng?"

Ấn tượng của Thẩm Đồng với Cố Thiên Qua đã rầm một cái rơi thẳng xuống đáy.

Anh ta vậy mà lại có loại sở thích này, lại còn không cố kỵ nam nữ. Tuyệt đối là một tên cực kỳ biến thái, cuộc sống cá nhân chắc chắn cũng vô cùng hỗn loạn!

Thế là Cố Thiên Qua còn chưa nghe được lời đáp, đã thấy bảng thông tin nhân vật một lần nữa chủ động bật ra. Nhưng độ thiện cảm của thú cưng màn hình đối với chủ nhân lại bị trừ thêm 30 điểm, thành -35 điểm, còn kèm theo một câu ghi chú: Nhắc nhở thân thiện, độ thiện cảm của thú cưng màn hình đối với chủ nhân thấp hơn -50 điểm, thú cưng màn hình sẽ tự động gỡ cài đặt, tự lựa chọn chủ nhân khác.

Xong, nhóc con kia nhìn thấy rồi. Trong lòng Cố Thiên Qua lộp bộp một tiếng rơi thẳng xuống đảy vực. Cái này không phải là đối phương bị nội dung video dọa khóc, mà là tới lượt Cố Thiên Qua khóc rồi.

Học bá đại nhân da mặt dày lại không hề cảm thấy lúng túng, chỉ muốn nghĩ cách làm thay đổi ấn tượng về hắn trong lòng Thẩm Đồng, "Đồng Đồng, em nghe anh nói, đống video kia không phải của anh, mấy hôm trước bạn nối khố của anh gửi tới, thậm chí anh còn chưa kịp xem.."

Lời Cố Thiên Qua nói quả đúng sự thật, đáng tiếc là những lời này trong tình huống nay đến ngay bản thân hắn cũng thấy không dám tin, giọng điều không nhịn được ngày càng gấp gáp, "Sự thật thật sự không phải như em nghĩ đâu, em còn nhỏ nên chắc không biết rõ. Ở xã hội loài người trong máy tính của mỗi người đàn ông đều có rất nhiều loại video kiểu như này, cũng không phải một mình anh. Đàn ông nào không có loại video này mới là không bình thường.."

Nguyên nhân Phùng Văn Long gửi đống này cũng chính là như thế. Là anh em tốt chơi với nhau tư nhỏ, anh em nhà mình ngay cả cọng lông cũng không có, thật sự quá không khoa học. Thế nên Phùng Văn Long tự coi là hùng hồn chìa ra bàn tay hữu nghĩ, chọn lọc những phần kinh điển nhất của từng loại khẩu vị, toàn bộ đều gửi qua.

Thẩm Đồng lại vì lời giải thích của Cố Thiên Qua mà càng thêm khinh bỉ hắn. Lừa ai vậy! Ngay cả tên tệp cũng để là thiết lập cá nhân rồi, nhất định là chỉ có một mình anh mới biến thái bất thường vậy!

Cố Thiên Qua thật sự oan uổng, cái tệp tài liệu là do Phùng Văn Long đặt tên, lúc trước hắn nhận xong không đổi lại. Thẩm Đồng vẫn còn đang không ngừng liều mạng chạy về phía trước, cho tới khi cách đống tài liệu kinh tởm kia xa thật xa mới dừng lại thở dốc..

Sau đó rất tự nhiên mà lạc đường.

Hai chân vừa nhức vừa mỏi, Thầm Đồng đứng trên một con đường giống hành lang, có chút mờ mịt nhìn bốn phía, hoàn toàn không biết bản thân đang ở đâu. Cánh cửa dọc đường không dám tiếp tục tùy tiện đi vào, hành lang dưới chân càng đi càng tối. Ngẩng đầu nhìn về phía cuối, nhìn qua chắc là giơ thay không thấy nổi năm ngón, lập tức muốn lùi về, lại phát hiện con đường lúc trước cũng bị bao phủ bởi một màu đen, khiến cho cậu không hiểu sao bắt đầu thấy sợ hãi.

Cố Thiên Qua vẫn đang nôn nóng ở bên ngoài máy tính gọi tên Thẩm Đồng, không hề ngừng lại. Mà Thẩm Đồng vốn hứng thú bừng bừng, tính hiếu kỳ chạy đi dò xét cũng đã sớm không còn tâm trạng gì cả, mặt đã trắng bệch, lại còn sợ tối. Cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Em lạc đường rồi.."

Giọng nói mềm nhũn có chút nghẹn ngào, mang theo bất lực và tủi thân, Cố Thiên Qua nghe được mà trong lòng đau nhói, lập tức hỏi: "Đồng Đồng ngoan, nói cho anh biết em đang ở đâu, bên cạnh em là cái gì?"

Thẩm Đồng quay đầu nhìn về cánh cửa bên cạnh, nhưng chỉ thấy trống rỗng, "Em không biết, trên cửa không có chữ.."

Cố Thiên Qua phỏng đoán, sợ là nhóc con kia đã chui vào khu vực ẩn của hệ thống rồi, lập tức nói: "Đồng Đồng, trước tiên em đi thẳng tới cuối, ra khỏi tệp tài liệu này, sau đó nói cho anh biết cái đầu tiên em thấy là cái gì.."

"Nhưng phía trước tối quá," Thẩm Đồng sụt sịt cái mũi nhỏ, theo bản năng nhỏ giọng nói: ".. Em không dám đi."

Cố Thiên Qua mơ hồ nghe được tiếng nức nở, lập tức càng thêm đau lòng, hận không thể tiến ngay vào trong máy tính an ủi cậu, một bên nhanh chóng dùng chuột mở hệ thống ra, một bên cố gắng nhỏ nhẹ nói: "Đồng Đồng đừng sợ, ngoan ngoan ở đó không đi đâu, đợi anh tới tìm em."

Bất an và sợ hãi của Thẩm Đồng không hiểu sao bị những lời này làm tiêu tán không ít, nghe lời đứng tại chỗ chờ đợi. May mà tốc độ của Cố Thiên Qua nhanh, lướt qua một đống tài liệu, cuối cùng cũng mở được phần tài liệu đang nhốt Thẩm Đồng bên trong.

Một giây sau, Thẩm Đồng phát hiện bóng tối trước mắt hoàn toàn biến mất, sững sờ ngẩng đầu nhỏ lên.

Mà Cố Thiên Qua vừa mở file tài liệu ra thì thấy nhóc con kia đang như con mèo nhỏ bị người vứt bỏ, ôm đầu gối ngồi chổm hổm trong góc, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa chọc người đau. Có lẽ là chờ đợi sợ hãi trong bóng tối, một khắc nhóc con kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn, đôi mắt to rõ ràng sáng ngời. Ánh sáng rực rỡ và thần thái toát ra bên trong xinh đẹp khiến hắn vừa áy náy vừa rung động.

Đáng tiếc là rất nhanh đã biết mất.

Nhóc tí hon hừ một tiếng quay đầu, nện cái chân ngắn nhảy từ cửa sổ trở lại màn hình, sau đó không nói một lời, dựa lưng vào khung màn hình quay lưng về phía Cố Thiên Qua ngồi xuống, chỉ ném lại cho hắn cái đầu nhỏ.

Cố Thiên Qua hướng về phía cái đầu nhỏ kia tiếp tục giải thích: "Đống video kia thật sự không phải của anh, Đồng Đồng tin anh được không? Bây giờ anh lập tức xóa bọn nó.."

Cái đầu nhỏ khẽ giật giật, nhưng vẫn không lên tiếng.

Ngay cả búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu cũng theo đó động đậy, khiến cho Cố Thiên Qua sinh ra xúc động muốn sờ sờ. Học bá đại nhân thở dài, một bên nhìn chằm chằm búi tóc, một bên dùng bộ não tự coi là thông minh moi móc ruột gan tìm từ để dỗ người.

Nhưng từ còn chưa tìm được, nhóc tí hon trong màn hình đột nhiên nghiêng về phía trước. Giờ ngay cả cái gáy cũng không cho hắn nhìn, chỉ vứt lại cho hắn một cái mông.

Đầu tiên Cố Thiên Qua sửng sốt, sau đó không khỏi sinh ra lo lắng nồng đậm, sợ đối phương xảy ra chuyện, nhanh chóng di chuột qua, động tác vô cùng nhẹ nhàng đỡ lấy vai nhóc tí hon, lật cậu nửa vòng.

Lúc này mới phát hiện cậu đã ngủ thiếp đi rồi.

Thú cưng màn hình Ấu Linh kỳ quả thật giống như trẻ con loài người, nói ngủ là ngủ, giống như bây giờ, dùng tư thế áp mặt úp sấp trên đất, chổng mông là ngủ. Gương mặt núng nính thịt vì bị đè mà có chút hồng, miếng nhỏ khẽ cong lên, còn giống như là mệt mỏi mà phát ra tiếng khò khò nho nhỏ.

Cố Thiên Qua lại một lần nữa bị manh muốn chết, mãi sau mới nhớ mở ra bảng thống tin, tại phần Ngủ lựa chọn một cái chăn mềm nhẹ, cẩn thận đắp lên cho nhóc tí hon. Đối phương cũng không bị đánh thức, chỉ theo bản năng dùng bàn tay nhỏ nắm lấy một góc chăn, tiếp tục ngủ. Ban đêm ngày càng khuya, Cố Thiên Qua dời ánh mắt khỏi nhóc tí hon đang ngủ kia, lại nghiên cứu số hiệu một hồi mới tắt máy. Đồng thời mở ra chương trình Tinh linh nhỏ đã cài đặt trên điện thoại ra.

Trong quá trình đăng nhập không hiểu sao cảm thấy vô cùng khẩn trương, sợ tên nhóc kia biến mất. May mà sau khi đăng nhập thành công, bóng dáng của đối phương dần dần hiện lên chính giữa màn hình điện thoại, hơn nữa vấn nắm chặt góc chăn ngủ đến thơm ngọt.

Độ phân giải của điện thoại cao hơn máy tính, vì vậy nhóc tí hon ở trên điện thoại thoạt nhìn càng đáng yên hơn, khiến cho Cố Thiên Qua không nhịn được vươn ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng đụng vào búi tóc trước đó đã muốn chạm.

Nhẹ nhàng đặt di động bên gối, Cố Thiên Qua cảm giác trong lòng mình giống như có thêm một cọng lông xù lay động theo gió, cọ qua trái tim, khiến người ta tâm viên ý mãn.

Tối nay học bá đại nhân và Thẩm Đồng đều ngủ rất say sưa. Chỉ là lúc hửng sáng thì lại mơ một giấc mộng, trong một mơ thấy một nhóc tí hon xinh đẹp cao 5-6cm thở hồng hồng đứng ở trên mũi hắn, gương mặt bánh bao đáng yêu đỏ bừng mắng hắn là đại biến thái không biết liêm sỉ. Mãi cho tới khi Cố Thiên Qua đi học Thẩm Đồng vẫn chưa tỉnh.

Thế là Cố Thiên Qua không nhịn được tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại, do dự xem có nên đánh thức nhóc con kia dậy ăn bữa sáng hay không. May mà học bá có đặc quyền, chỉ cần thành tích tốt, thì đừng nói là sờ cá*, cho dù sờ cá heo thầy giáo cũng sẽ mở một mắt, nhắm một mắt. (摸鱼 (mō yú) Sờ cá - Lười biếng, không làm việc)

Thời điểm tiết học đầu tiên kết thúc, cuối cùng Cố Thiên Qua cũng đợi được nhóc tí hon trong màn hình tỉnh ngủ. Chỉ lên đầu tiên cậu giật giật cơ thể, duỗi cái lưng mỏi, sau đó ôm chăn chậm chạp ngồi dậy, mơ mơ màng màng dùng tay nhỏ xoa mắt.

Cố Thiên Qua mở bảng Cho ăn lên, chọn một cốc sữa bò ấm đưa tới trước mặt cậu. Vì không tiện nói chuyện mà chỉ có thể viết chữ: "Đồng Đồng, nhiệt độ vừa phải, uống chút sữa trước đi."

Tên nhóc kia không thấy được khung chat trò chuyện, chỉ theo bản năng giật giật cái mũi nhỏ vì mùi sữa, hai mắt nhắm nghiền nhận lấy cốc sữa. Có lẽ vì ngủ lâu quá nên khát nước, rất nhanh đã ừng ực uống sạch sẽ, trên miệng còn sót lại một vòng ria mép trắng sữa.

"Uống nữa không?"

Nhóc tí hon cuối cùng cũng mở mắt, có chút mơ hồ gật đầu theo bản năng, thế là Cố Thiên Qua lại đưa tới một cốc nữa.

Sau khi uống xong cốc sữa này, nhóc tí hon lập tức cảm thấy có chút no, ôm bụng nhỏ đánh cái nấc sữa, tinh thần cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Ngay sau đó không nhịn được nhăn lông mày lại, tiếp tục tức giận mà ngày hôm qua đột nhiên ngủ mà quên mất. Chẳng qua vẻ mặt nghiêm túc cùng với gương mặt bánh bao không ăn nhập chút nào, ngược lại càng khiến cho gương mặt nhỏ nhắn càng thêm đáng yêu. Khiến cho Cố Thiên Qua không khỏi ghé qua, gần như áp sát vào màn hình trên điện thoại di động, hận không thể hôn một cái lên tên nhóc đáng yêu muốn chết kia.

Si hán Cố Thiên Qua hoàn toàn chú ý tới dáng vẻ của mình đối với Thẩm Đồng dọa người như thế nào.

Trong mắt Thẩm Đồng chỉ cảm thấy gương mặt không lồ bên ngoài màn hình đột nhiên nhích tới gần thoạt nhìn quá kinh khủng, có một loại lỗi giác như bị nuốt trọn, muốn lui về sau nhưng lại không thể lui được.

Cố Thiên Qua chỉ thấy bảng thông tin giới thiệu nhân vật lại nhảy ra ngoài, lập tức có dự cảm xấu, quả nhiên nhìn thấy nhắc nhở mới nhất về độ thiện cảm: 'Độ thiện cảm của thú cưng màn hình với chủ nhân trừ 2, hiện tại là -37'.

Trong nháy mắt học bá đại nhân cảm thấy vô cùng ưu thương. Càng ưu thương hơn vẫn còn ở phía sau, hắn phát hiện ở trong dòng 'Người hoặc vật đáng ghét' vốn là không rõ, nhưng giờ lại xuất hiện một cái tên, mà nghiễm nhiên là tên của hắn, còn theo đó mà có một cái dấu ngoặc nhỏ, trong ngoặc viết bốn chữ nhỏ: Không biết liêm sỉ.

Cố Thiên Qua cảm giác trái tim pha lê của mình sắp vỡ thành vụn rồi.

Mà lúc này Thẩm Đồng mới phát hiện vụ trí của mình đã đổi từ máy tính thành điện thoại di động, hai bên trái phải dễ dàng đã thấy vách. Lập tức đứng dậy đi về phía bên trái cách cậu gần nhất, đi thẳng tới đường biên giới.

Tiếp tục đi về phía trước, cố gắng phá vỡ màn chắn, nhưng giây sau lại phát hiện mình không có trọng lực mà vượt qua tấm chắn, tầm mắt quay cuồng, đầu óc cũng có cảm giác ứ máu và mất trọng lực. Đợi đến khi lên tới chỗ cao nhất, cả người liền bị treo ngược, rất thú vị.

Thế là cậu thấy mới lạ đi lại xung quanh, đi hết cái nơi không lớn này. Cố Thiên Qua sợ cậu té ngã cũng rất khẩn trương, tầm mắt nhìn chằm chằm vào cậu không dám rời đi.

Thẩm Đồng đi mệt cuối cùng dừng lại, Cố Thiên Qua gửi ra một câu chat, ngay lập tức một hình lập phương bay tới trước mặt: "Đồng Đồng có đói bụng không, muốn ăn cơm không?"

Thẩm Đồng vẫn chưa tiêu hóa hết sữa lắc đầu, tiện tay quăng cái khối lập phương trò chuyện kia đi. Một giây sau lại có cái mới bay đến: "Vậy có chán không, muốn chơi game không?"

Nhớ tới hình ảnh người có thể rơi vào thế giới trò chơi kỳ lạ trong máy tính, Thẩm Đồng không nhịn được đồng ý. Trong điện thoại Cố Thiên Qua tuy không có cài đặt game lớn, nhưng có mấy trò chơi vui vẻ giải trí nhỏ. Lớp ngữ văn này đúng lúc giáo viên ngữ văn đổi thành tiết tự học, lập tức mở ra một game hot nhất, chơi cùng cậu.

Sự thật chứng minh, nhóc con kia chính là một cái auto game lợi hại nhất. Cũng không biết cậu làm như thế nào, Cố Thiên Qua không cần động tay đã thấy trò chơi tự khởi động, một đường vượt ải, ngay cả màn chơi khó nhất cũng qua được. Chỉ trong nháy mắt điểm đã gần đạt tới kỷ lục người chơi cao điểm nhất thế giới.

Đáng tiếc điện thoại thông minh tốn pin, thời gian một tiết học, lương pin đã xuống còn 25% rồi. Đúng lúc đó, Thẩm Đồng cảm giác bản thân ngày càng suy yếu, khí lực toàn thân dường như cũng theo lượng pin mà chậm rãi biến mất.

Thời điểm còn thiếu một chút nữa là có thể phá vỡ kỷ lục thế giới, Cố Thiên Qua đột nhiên thấy trò chơi hiện ra chữ Dừng lại. Mà sắc mặt nhóc tí hon trong màn hình cũng tái nhợt, cắn môi, cơ thể nhỏ lung lay một cái, giống như đứng cũng không vững, lúc nào cũng có thể ngã xuống.