Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 42: Ai bảo trẫm thích ngươi như thế



Edit: Rykyu

Beta: Yuyu + Dii

Hắn hôn nhẹ lên khóe môi Diệp Thư rồi ngồi thẳng dậy, nói bâng quơ: “Ai bảo trẫm thích ngươi như thế, chờ ngươi tí cũng không sao.”

__________________

Gương mặt người kia vẫn còn mang nét ngây ngô, trông trẻ hơn Tấn Vọng, ở đuôi mắt có một nốt ruồi son, nhưng không làm cậu ta trở nên nữ tính.

Gần đây Diệp Thư đọc rất nhiều sách về khôn quân, nên vừa liếc mắt đã nhận ra đây là nốt ruồi đặc trưng của khôn quân.

Đáng lẽ y nên biết từ lâu là thiết lập của thế giới này khác xa với trong sách. 

Giống như trước đó mỹ nhân được dâng lên cho Tấn Vọng bị đổi thành khôn quân, vậy thì giờ, hồng nhan tri kỷ được giới thiệu cho hắn cũng phải là khôn quân. 

Diệp Thư cười lạnh trong lòng.

Còn biết thay đổi theo từng thiết lập nữa à.

Đoàn người rời khỏi Ngự thư phòng, Tấn Vọng đang nói chuyện thì chợt ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Diệp Thư.

Hình như Tấn Vọng cũng không ngờ Diệp Thư sẽ đến tìm mình, trong mắt hắn chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó khẽ cười với Diệp Thư đang ở phía xa xa.

Vẻ mặt Diệp Thư lạnh tanh, y dứt khoát buông màn che của long liễn xuống, cản trở ánh mắt của Tấn Vọng.

Tấn Vọng: “………….”

Trẫm lại làm sai cái gì???

“……….Bệ hạ đang nhìn gì vậy?” Hộ Quốc công đang nói chuyện với Tấn Vọng, chợt thấy hắn ngẩn người nên nghiêng đầu hỏi.

Tấn Vọng suy tư trong chốc lát rồi khẽ nói: “Chờ chút.”

Hắn nói xong thì bỏ lại người ta trước cửa Ngự thư phòng, nhanh chân bước về phía long liễn.

Nội thị rối rít quỳ xuống hành lễ, Tấn Vọng không quan tâm tới họ, hắn dứt khoát vén màn che của long liễn lên.

Hộ Quốc công: “???”

Bên trong long liễn, Diệp Thư nhích sang một bên, quay đầu không để ý tới hắn: “Hừ.”

“……….”

Tấn Vọng bình tĩnh ngồi xuống cạnh Diệp Thư, nắm lấy tay đối phương: “Chờ bên ngoài bao lâu rồi, sao không vào?”

Đêm qua vừa có một trận tuyết, không khí bên ngoài lạnh như băng, trong long liễn lại không đặt lò sưởi, tất nhiên là không ấm bằng trong phòng.

Giờ Diệp Thư mới nhận ra ngón tay mình đã đông cứng do lạnh.

Tấn Vọng nhét tay y vào trong lớp quần áo trước ngực, đầu ngón tay Diệp Thư khẽ giật, cuối cùng vẫn luyến tiếc nguồn nhiệt nên không rút ra.

Diệp Thư vội dời mắt đi, lạnh lùng nói: “Bệ hạ bàn luận với người ta bao lâu thì thần cũng chờ bấy lâu.”

Y cố ý nhấn mạnh hai chữ “Bàn luận”.

Tròng mắt Tấn Vọng khẽ chuyển động, hắn giơ tay kéo người vào lòng: “Chẳng trách cơ thể ngươi lại lạnh như thế.”

Diệp Thư nhíu mày đẩy hắn ra: “Tránh ra…..”

Tấn Vọng không chịu buông tay, còn ghé sát lại rồi đè Diệp Thư dựa vào thành ghế, đôi mắt tuấn mỹ lộ ra ý cười: “Tức giận à?” 

“…” Diệp Thư nghiêng đầu không trả lời.

Tấn Vọng nhân cơ hội hôn lên má y một cái: “Đừng tức giận, là trẫm không tốt.”

Giọng hắn rất nhỏ, da mặt Diệp Thư căng cứng, y gượng gạo nói: “Không tức giận, tại sao ta phải tức giận chứ.” 

“Đúng vậy, tại sao nhỉ…” Tấn Vọng mỉm cười nhìn y, chóp mũi hắn thân thiết cọ lên gò má lạnh như băng của Diệp Thư, “Để trẫm đoán thử, có phải do hôm nay trẫm đã đồng ý ở cùng ngươi, nhưng sau đó lại bỏ mặc không quan tâm đến ngươi nữa?”

Diệp Thư nhanh chóng trả lời: “Tất nhiên là không phải!”

Tấn Vọng không hề ngạc nhiên, khẽ nói tiếp: “Rõ ràng đồng ý ở cùng ngươi, nhưng rồi lại bỏ ngươi lại tẩm cung, tới đây gặp khôn quân khác. Là vậy đúng không?”

Diệp Thư im lặng.

Thật ra ngay khi Tấn Vọng trèo lên long liễn thì y đã bớt giận rồi.

Có cái gì đáng giận đâu, trên đời này nhiều khôn quân như vậy, Tấn Vọng là hoàng đế, không lẽ bắt hắn phải tránh xa các khôn quân khác sao? 

Từ khi nào mà y lại trở nên vô lý như thế.

Tấn Vọng vẫn không để ý, hắn kiên nhẫn giải thích: “Trước đó trẫm không hề biết Tiêu Hoán sẽ theo phụ thân tiến cung.”

Hắn ủ tay Diệp Thư trong ngực mình thật kĩ, dịu dàng nói: “Cậu ta vẫn còn nhỏ, vừa mới phân hóa gần đây. Lúc nhìn thấy Tiêu Hoán trẫm mới biết thì ra cậu ta là khôn quân.” 

Vẻ mặt Tấn Vọng vừa chân thành lại nghiêm túc, khiến Diệp Thư thấy hơi ngượng ngùng: “Ta không có……”

“Không sao, đáng lẽ trẫm nên giải thích với ngươi trước.” Tấn Vọng nhìn Diệp Thư chăm chú, bỗng nhiên mỉm cười: “Nhưng thấy A Thư để ý tới ta như vậy, ta rất vui.”

Tai Diệp Thư hơi nóng lên, y vội lảng sang chuyện khác: “Hộ Quốc công vẫn đang chờ bên kia, bệ hạ không nên vứt họ ở đấy đâu.”

“Chuyện này có gì mà không nên.” Tấn Vọng nói, “Trẫm đã nói phải thể hiện thật tốt, tất nhiên không thể để ngươi tức giận rồi.”

“Nhưng nói đến…” Tấn Vọng dừng một lát rồi nói tiếp: “Thật ra Tiêu Hoán phân hóa thành khôn quân khiến trẫm yên tâm hơn, ai bảo lúc trước cậu ta cứ quấn quýt lấy ngươi, lần này Tiêu Hoán sẽ không thể cướp ngươi đi nữa.”

Diệp Thư hơi giật mình: “Bọn ta…….. Trước đây bọn ta có quen nhau sao?”

“Ngươi không nhớ à?” Tấn Vọng không nghi ngờ gì, hắn giải thích, “Khi trẫm vẫn còn là hoàng tử, đã nhận lệnh đến phía nam để xử lý nạn lũ lụt, trên đường đi có ghé qua đất phong của Tiêu Nguyên Phi, còn ở lại đó hết nửa tháng. Lúc ấy ngươi đã đề nghị kết bạn với ông ấy, nói việc này sẽ có lợi cho việc tranh ngôi vị sau này.” 

Diệp Thư không có ký ức về chuyện này. 

Nhưng đây thật sự là phong cách làm việc của nguyên chủ.

Diệp Thư gật đầu nói: “Ừ, ta nhớ ra rồi.”

Tấn Vọng cũng không hỏi nhiều, hắn giơ tay cầm lấy tóc mai của Diệp Thư rồi thân thiết vuốt nhẹ nó: “Muốn làm gì tiếp đây? Quay về tẩm cung nghỉ ngơi, hay đến vũ đàixem kịch với trẫm?” 

Hôm nay Hộ Quốc công và công tử dẫn theo đoàn kịch tiến cung, chắc chắn bọn họ phải xem hết kịch mới chịu rời đi, dù Diệp Thư muốn quay về thì Tấn Vọng cũng không thể theo y được. 

Để Tấn Vọng xem kịch với một tên khôn quân khác, còn y lại trở về tẩm cung rồi đi ngủ.

Nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ.

Diệp Thư quyết đoán trả lời: “Xem kịch.”

Hai người vô tư trò chuyện với nhau trong long liễn, bầu không khí bên ngoài lại tràn ngập lúng túng.

Màn che bằng lụa màu đen treo bên ngoài long liễn là kiểu bán trong suốt, dù không thể nhìn rõ khuôn mặt của người ngồi bên trong, nhưng từ bên ngoài vẫn có thể lờ mờ thấy được đường nét của bóng.

Cha con Hộ Quốc công bị bỏ lại ngoài cửa Ngự thư phòng, chỉ đành trơ mắt nhìn bệ hạ nhà mình bước lên long liễn, sau đó ôm người vốn đang ngồi ngay ngắn bên trong vào lòng. Khoảng cách giữa hai người dần ngắn lại, hình như là đang……

Khụ, phi lễ chớ nhìn.

Gương mặt già nua của Hộ Quốc công không chịu được nữa, đành ho nhẹ một tiếng, dời mắt đi.

Thiếu niên bên người ông lại nhìn long liễn với vẻ mặt tiếc thương: “Người ngồi bên trong chính là Hoàng phi mà bệ hạ mới nạp sao? Trời lạnh như thế, sao lại để người ta chờ bên ngoài Ngự thư phòng, còn ở trước mặt người ngoài…Thật sự rất đáng thương.”

Hộ Quốc công: “Hoán nhi, chuyện của bệ hạ, chúng ta không được phép phán xét.”

“Con chỉ hơi kinh ngạc thôi. Hôm nay gặp bệ hạ, con thấy dáng vẻ và cách nói chuyện của bệ hạ không hề khác lúc trước, con còn tưởng tin đồn trên phố là giả, ai ngờ là thật.” Tiêu Hoán mỉa mai nói: “Nếu biết có ngày hôm nay, hắn đâu cần xử tử Diệp Thư ca ca.”

“Hoán nhi!” Hộ Quốc công vội nhìn bốn phía, nghiêm mặt khẽ nói, “Những lời cha nói trước khi đi, con quên sạch rồi sao?”

“Không quên.” Tiêu Hoán cố ý nói, “Diệp Thư ca ca đã bị xử tử do mưu nghịch, không được nhắc đến tên y, tất nhiên là con nhớ chứ.” 

“Con còn ——“

Hộ Quốc công chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên có người vén màn che của long liễn lên, Tấn Vọng đỡ Diệp Thư bước xuống.

Trong nháy mắt khi cha con họ thấy mặt Diệp Thư, cả hai đều sững sờ.

Diệp Thư hành lễ với hai người: “Ra mắt Hộ Quốc công, Tiêu công tử.”

Tiêu Hoán trả lễ.

Cậu hơi ngẩng đầu quan sát Diệp Thư.

Dáng vẻ người này nho nhã yếu ớt, phong thái giống hệt người trong trí nhớ của cậu ta. Cơ thể y gầy yếu, dù được bao trong chiếc áo lông cáo nhưng trông vẫn mỏng manh. Khuôn mặt bị đông cứng đến trắng bệch, môi đỏ hồng, dễ nhận thấy là vừa bị “bắt nạt” xong. 

Trước khi tới đây, Tiêu Hoán có nghe đồn, Hoàng phi bên cạnh bệ hạ có vẻ ngoài giống Diệp Thư như đúc. Tiêu Hoán vẫn không tin trên đời này tồn tại hai người giống hệt nhau, nên trước kia còn dè bỉu tin này, mãi cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy.

Đáng tiếc là dù giống đến thế nào thì cũng chỉ là một vật thay thế.

Từ khi Diệp Thư lộ mặt ở quốc yến, có không íttin đồn bắt đầu lan truyền trên phố.

Có người nói, sau khi bị Diệp Thư phản bội, tính cách của bệ hạ trở nên hung ác nhẫn tâm, cố ý tìm người có dáng vẻ giống với Diệp Thư, rồi thường xuyên “lên giường” với người đó để làm nhục, nhằm xả mối hận trong lòng.

Tin đồn này vừa nổi lên trong kinh đô đã bị bệ hạ dập ngay. Nhưng do đất phong của Hộ Quốc công ở quá xa, không thể kiểm soát được, nên nó vẫn bị truyền ra ngoài.

Thật đáng thương.

Tiêu Hoán nghĩ thầm trong lòng, cậu ta nhìn Diệp Thư đầy cảm thông.

Diệp Thư: “???”

Vũ đài được dựng ở hậu cung, nội thị đã hướng dẫn người của gánh hát chuẩn bị xong nơi biểu diễn. Mọi người vừa ngồi xuống, màn che trên đài đã được kéo ra.

Hộ Quốc công đã tốn sức sắp xếp đoàn kịch này cho Tấn Vọng, dù Diệp Thư không hiểu gì về thể loại ca múa hí khúc cũng phải xem say sưa.

Nhưng mấy người khác thì không tập trung cho lắm.

Hộ Quốc công là võ tướng, hơn nữa đoàn kịch này còn do ông tự chuẩn bị, nên đã xem đến chán rồi. Tiêu Hoán giống cha mình, cũng không hứng thú với thứ này. Về phần Tấn Vọng…

Người nào đó càng nghĩ càng cảm thấy dáng vẻ hoàng phi nhỏ khi giận dỗi hắn cực kì đáng yêu, hắn vốn không thể dời sự chú ý khỏi người Diệp Thư, nếu không phải có người ngoài ở đây và lo sợ hoàng phi nhỏ sẽ tức giận, hắn suýt nữa đã không nhịn được mà ôm y vào lòng rồi hôn một cái. 

Tấn Vọng dựa vào ghế ngồi, một tay ôm eo Diệp Thư, thỉnh thoảng lại đòi ăn hoa quả mà đối phương vừa mới bóc xong. Đầu lưỡi hắn cố ý đảo qua đầu ngón tay Diệp Thư, khiến tai y đỏ ửng lên.   

Sắp sinh con rồi mà vẫn dễ xấu hổ như vậy.

Thật đáng yêu. 

Diệp Thư càng xấu hổ, hắn càng muốn bắt nạt y.

Bàn tay Tấn Vọng từ từ hướng xuống hông Diệp Thư rồi lướt qua những nơi mà đối phương ít khi chạm tới.

Ngón tay Diệp Thư run lên, khiến hoa quả trong tay rớt xuống mâm đựng, khẽ phát ra tiếng.

Thính giác của người tập võ vô cùng tốt, cha con Hộ Quốc công vô thức quay đầu lại.

Diệp Thư không dám đối mặt với bọn họ, nhưng đầu sỏ gây chuyện vẫn coi như không có việc gì, thản nhiên nhấp ngụm trà.

Thật ra Tấn Vọng chỉ sờ nhẹ thôi, hắn không hề làm gì quá đáng.

Nhưng bọn họ đã không “thân thiết” với nhau nhiều ngày rồi, không nghĩ đến thì còn ổn, nếu nhớ tới sẽ khó chịu cả người.

Nếm thử một lần đã biết vị, sau khi trải qua cảm giác sung sướng và phóng đãng thì càng khó kiềm chế hơn xưa.

Tai Diệp Thư hơi đỏ, y cũng không còn lòng dạ nào mà xem kịch tiếp.

Cẩu hoàng đế, tự dưnglại đi “ve vãn” là sao?

Trong mắt Tiêu Hoán, dáng vẻ này của hai người lại mang một ý nghĩa khác.

Không ngờ ngay cả lúc xem kịch bệ hạ cũng không buông tha cho Hoàng phi, thản nhiên ức hiếp người ta trước mặt nhiều người như vậy, có khác gì đồ chơi không?

Thật đáng thương.

Muốn không đồng cảm cũng khó.

Xem xong kịch, Tấn Vọng lại bày tiệc chiêu đãi cha con Hộ Quốc công, lúc tiệc tàn, sắc trời đã tối đen.

“Thật sự là không muốn về tẩm cung với trẫm à?” Trên long liễn, Tấn Vọng khẽ nói, “Hay là trẫm đến Vĩnh Thọ Cung với ngươi cũng được.”

Diệp Thư: “Không muốn.”

Tấn Vọng ghé sát vào người y: “A Thư……”

“Không được.” Diệp Thư đâu dễ dụ, thái độ rất quyết đoán.

Tấn Vọng không thể lay động được y, không khuyên nữa, chỉ thở dài: “Trong các triều đại, chắc chỉ có trẫm là bị phi tần nhốt ngoài cửa, hà…”

Diệp Thư nhắm mắt không trả lời, long liễn chợt dừng lại, đã đến Vĩnh Thọ Cung rồi.

Cả hai đều không lên tiếng.

Trong nháy mắt khi nghe thấy nội thị thông báo đã tới Vĩnh Thọ Cung, Diệp Thư cũng hiểu rõ cảm giác của bản thân.

Y….. Không muốn hồi cung một mình.

Y muốn Tấn Vọng ở lại với mình.

Không chỉ hôm nay, mỗi ngày ở Vĩnh Thọ Cung, y đều muốn ở gần người này.

Nhưng y không thể.

Gần đây y quá ỷ lại vào Tấn Vọng, việc này không ổn.

Vốn đến Vĩnh Thọ Cung là để từ bỏ thói quen này, vất vả cố gắng nhiều ngày như vậy, giờ mà chịu thua là mất hết.

Diệp Thư mím môi, từ từ đứng lên: ”Ta đi xuống…..”

Tấn Vọng bỗng nhiên kéo y lại.

Diệp Thư bất cẩn bị kéo về chỗ cũ, sau đó cả người bị bao vây trong hơi thở của đối phương.

Tấn Vọng đè y xuống ghế dựa mềm mại, hai người đối diện nhau, Diệp Thư thấy rõ ảnh ngược của bản thân trong mắt đối phương.

Tấn Vọng nhìn y chăm chú, khẽ nói: “A Thư, ngươi còn bắt ta chờ bao lâu nữa?”

“Ngươi từng nói ngươi yêu trẫm, quả nhiên là giả.” Hai người cách nhau khoảng một tấc vuông, ngón tay Tấn Vọng lướt qua gò má Diệp Thư, “Miệng toàn lời nói dối, đúng là nhóc lừa đảo.”

(*đơn vị đo chiều dài, 1 tấc = 10 phân, 10 tấc = 1 thướcTQ.)

Cả người Diệp Thư cứng lại, tim đập nhanh hơn.

“Đừng căng thẳng, trẫm không trách ngươi.”

“Trẫm đồng ý cho ngươi thời gian suy nghĩ, ngẫm rõ tình cảm trong lòng mình là gì, mặc dù….” Tấn Vọng khẽ cười, lắc đầu nói: “Không, không có gì.”

Hắn hôn nhẹ lên khóe môi Diệp Thư rồi ngồi thẳng dậy, nói bâng quơ: “Ai bảo trẫm thích ngươi như thế, chờ ngươi tí cũng không sao.”

Tim Diệp Thư thoáng run rẩy.

Ai bảo trẫm thích ngươi như thế.

Lần đầu tiên Tấn Vọng nói mấy câu này với y.

Mãi đến khi long liễn đi xa, Diệp Thư đứng trong gió lạnh được một lúc, đầu óc hỗn loạn mới dần hồi phục lại năng lực tư duy.

Vừa nãy Tấn Vọng nói…..Thích mình.

Thật ra không khó để nhận ra chuyện này, nếu không thích thì với mấy tội mà y phạm phải, Tấn Vọng đã giết y từ lâu.

Nhưng nhận ra và tự nói ra mang đến hai loại cảm giác khác nhau. 

Diệp Thư hít thở thật sâu, mãi mới khiến nhịp tim vốn đang đập nhanh trở lại bình thường.

Diệp Thư xoay người bước về phía tẩm cung, mắt y chợt lia tới một bóng đen thấp thoáng sau góc tường.

Trông có hơi quen mắt.

Vừa khéo lúc này không có thủ vệ canh ngoài Vĩnh Thọ Cung, sau góc tường là ngõ hẻm tối tăm, Diệp Thư đuổi theo, nhìn thấy một người mặc quần áo đi đêm đang chờ trong hẻm.

Là Tiêu Hoán vốn phải rời cung rồi.

Diệp Thư: “……..”

Diệp Thư hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”

“Cẩu hoàng đế đối xử với ngươi như vậy, Hoàng phi có muốn rời khỏi nơi này không?” Tiêu Hoán quét mắt nhìn bốn phía, nói như đúng rồi: “Ta có thể dẫn ngươi chạy trốn.”