Sau Khi Xuyên Thư Gặp Vai Ác Cố Chấp, Tôi Làm Cá Mặn

Chương 16: Tiên quân trở về



Editor: Tiêu

Beta: Kem

Note: Cách xưng hô của các nhân vật trong phần vẫn còn ở thế giới ma pháp Tiêu để theo cách xưng hô hiện đại, sau khi trở về Tiên giới thì sẽ để theo cách xưng hô cổ đại nhưng cách gọi của những người xung quanh với Tống Trạch Duyên vẫn là hiện đại (Tống Trạch Duyên được Tiêu để là 'cậu ta')

Trong khoảnh khắc thế giới vỡ nát, ý thức của Yến Cảnh Hành trở về thân thể. Lúc y mở mắt, đồng liêu đáng yêu của y đang không chớp mắt mà nhìn y.

Cảnh Hành tiên quân luôn mang ý xấu, y cười như không cười, mở miệng: "Sao vậy, tôi rất đẹp?"

Phàn U Dật gật đầu theo bản năng, sau đó phát hiện có chút không ổn, vội nói: "Không có ý xúc phạm, chỉ là khen ngợi."

Yến Cảnh Hành gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Ngạn, ánh mắt bất thiện này khiến Thái tử điện hạ run lên.

Thái tử điện hạ oan oan ức ức mà chui vào lòng Tống Trạch Duyên: "Lại làm sao vậy."

Yến Cảnh Hành nói: "Bản thể của cậu là Chu Tước, có thể đốt sạch hết thảy tà ác trên thế gian, sát khí trên người Tống Trạch Duyên dày đặc, hai người các cậu là thể chất hấp dẫn lẫn nhau."

Tống Trạch Duyên sững người, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng an ủn Chủ Ngạn.

Yến Cảnh Hành tiếp tục nói: "Đây là âm mưu của người nào đó ở Thần giới, bởi vì sát khí trên người Tống Trạch Duyên là sát khí của thần thượng cổ. Cậu ta nhất định thường xuyên cảm thấy cả người đau đớn."

Tống Trạch Duyên gật đầu.

Yến Cảnh Hành duỗi tay lấy một sợi lửa của Chu Ngạn, lại lấy một sợi sát khí trên người Tống Trạch Duyên ra, vừa chạm liền cháy.

Sau khi cháy cũng chẳng còn gì ——cho dù là lửa hay sát khí.

Yến Cảnh Hành híp mắt: "Ồ, lưỡng bại câu thương*."

*Lưỡng bại câu thương: thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì

Yến Cảnh Hành: "Đồ ngốc, biết chưa?"

Chu Ngạn nghĩ mà sợ, nhưng không rời khỏi vòng tay Tống Trạch Duyên dù chỉ nửa bước, cậu biết Tống Trạch Duyên rất nhạy cảm, cậu ôm chặt eo Tống Trạch Duyên: "Trạch Duyên đừng sợ, ba em rất lợi hại, sẽ giải quyết được vấn đề của chúng ta."

Yến Cảnh Hành bất đắc dĩ: "Này, nhóc con, ba cậu giờ còn đang tìm cậu đấy."

Phàn U Dật bỗng mở miệng: "Có lẽ điện hạ nên nói rõ ràng với Tống tiên sinh."

Ba người khác đều sững sờ.

Chu Ngạn kéo Tống Trạch Duyên ra ngoài nói chuyện.

Yến Cảnh Hành mỉm cười nhìn Phàn U Dật: "Tiểu tiên quân, sống rất rõ ràng nha."

Phàn U Dật mím môi, thẹn thùng mà nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Yến Cảnh Hành cũng không nói gì tiếp, lấy nước trái cây đã chuẩn bị sẵn ra uống, còn lễ phép mà hỏi Phàn U Dật: "Uống không?". Truyện Xuyên Không

Phàn U Dật lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của tiên quân."

Yến Cảnh Hành cũng không nói gì.

Hai người trầm mặc.

Phàn U Dật nhìn gương mặt xinh đẹp của Yến Cảnh Hành, nhất thời thất thần.

Yến Cảnh Hành chú ý tới điểm này, cũng không nói ra, ý cười chân thật hơn vài phần.

Tống Trạch Duyên không có gì để lưu luyến ở thế giới này, cậu ta nguyện ý đi cùng Chu Ngạn. Cậu ta hi vọng Chu Ngạn sẽ không làm mình thất vọng.

Mấy người cuối cùng cũng trở về Tiên giới.

Tống Trạch Duyên đứng trước mặt Tiên Đế, không biết phải làm sao, căn thẳng đến mức tai đỏ bừng: "Bái, bái kiến Thiên Đế đại nhân."

Chu Ngạn véo mạnh vào eo Tống Trạch Duyên một cái: "Gọi sai rồi!"

Tống Trạch Duyên không hiểu ra sao.

Chu Ngạn dạy cậu ta: "Bái kiến phụ thân."

Khuôn mặt Tống Trạch Duyên đỏ bừng: "Kh- không thích hợp."

Thiên Đế:.... Nhóc con coi ta là vật trang trí à?

Tóm lại, Yến Cảnh Hành và Phàn U Dật đều hoàn thành nhiệm vụ, việc còn lại thì nhờ Thiên Đế đại nhân giải quyết.

Mà hai người vốn không liên quan đến nhau là Cảnh Hành tiên quân và U Dật tiên quân cũng tách ra.

Yến Cảnh Hành híp đôi mắt đào hoa, tạm biệt Phàn U Dật: "Tiên quân, có duyên gặp lại."

Phàn U Dật nhìn Yến Cảnh Hành: "Tạm biệt."

Yến Cảnh Hành cười tươi.

Qua khoảng 5 ngày.

Phàn U Dật lấy hết can đảm đi tới động phủ của Yến Cảnh Hành.

Tiên phủ của Cảnh Hành tiên quân được trang trí rực rỡ, đẹp hơn nhiều động phủ chỉ có hai màu đen trắng của hắn.

Hắn đứng ở dưới chuông gió tiên phủ của Yến Cảnh Hành, chờ người thông truyền gọi hắn vào.

Không nghĩ tới Yến Cảnh Hành lại ra.

Cảnh Hành tiên quân cười: "Sao vậy, tiểu tiên quân nhớ ta sao?"

Phàn U Dật mím môi, nhỏ giọng nói: "Ta tới đưa chút đồ ăn ngon cho tiên quân."

Độ cong trên môi Yến Cảnh Hành hơi giảm: "A, cần gì khách khí như thế, làm phiền U Dật tiên quân rồi."

Phàn U Dật hơi xấu hổ: "Không phiền."

Yến Cảnh Hành nhìn Phàn U Dật chăm chú: "Tiên quân còn có chuyện gì nữa không?"

Phàn U Dật ngơ ngác nhìn Yến Cảnh Hành: "Không, không có."

Yến Cảnh Hành tỏ vẻ thất vọng, nhìn về phía Phàn U Dật: "Ta còn tưởng tiên quân là tới kết nối tình cảm với ta chứ...Xem ra là tự ta đa tình."

Phàn U Dật vội nói: "Nếu không phải muốn kết nối cảm tình với tiên quân thì sao ta lại đưa đồ ăn tiên quân thích tới chứ?"

Yến Cảnh Hành giật mình: "Ngươi biết ta thích ăn cái gì?"

Phàn U Dật nói chi tiết: "Tiên quân thích ăn vải, thích uống nước chanh, đặc biệt là nước chanh ướp lạnh, trong các loại trái cây còn lại thì thích dâu tây nhất."

Yến Cảnh Hành cười: "Biết rất rõ nha... Sao ngươi biết?"

Tai Phàn U Dật đỏ ửng, nghiêng đầu đi: "Ta... ta quan sát."

Yến Cảnh Hành thi pháp, làm Phàn U Dật đối diện hai mắt mình: "Vẫn luôn nhìn sao?"

Phàn U Dật khựng lại, thành thật nói: "Vẫn luôn nhìn."

Yến Cảnh Hành cười tươi.

Y vẫn luôn cười, nhưng Phàn U Dật có thể cảm nhận được, lúc này Yến Cảnh Hành thực sự vui vẻ.

Giọng nói của Yến Cảnh Hành truyền đến lỗ tai Phàn U Dật: "Ngươi biết ta không thích cái gì không?"

Phàn U Dật căng thẳng: "Cái gì?"

Yến Cảnh Hành vui vẻ cười: "Ta không thích bóc vỏ quả vải."

Phàn U Dật hiểu luôn, lấy vải ra vóc vỏ, sau đó lấy hạt ra, đưa cho Yến Cảnh Hành.

Yến Cảnh Hành không nhận, dùng đôi mắt chứa đầy ý cười nhìn hắn: "Ta cũng không thích phải tự lấy ăn."

Phàn U Dật cho rằng mình làm sai cái gì: "Ta... chắc là ta mạo phạm* tiên quân."

*Mạo phạm: Xúc phạm, đụng chạm, đắc tội.

Yến Cảnh Hành nhướn mày: "Mạo phạm? Không đến mức ấy. Ý của ta là... đút cho ta."

Phàn U Dật lúng túng, cả khuôn mặt đỏ bừng: "Ta, ta không dám."

Yến Cảnh Hành búng tay một cái, một cái ghế tựa xuất hiện ở cửa, y ngồi lên ghế, đôi chân thon dài vắt chéo: "Sao vậy, không phải ngươi muốn kết nối cảm tình sao?"

Phàn U Dật nuốt nước bọt: "Như, như này cũng quá thân mật."

Yến Cảnh Hành nghiêng đầu, lại búng tay một cái, bên người xuất hiện thêm một cái ghế dựa. Yến Cảnh Hành duỗi tay vỗ lên ghế, ý bảo Phàn U Dật ngồi xuống.

Phàn U Dật ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hai người xuất hiện ở phòng tiếp khách của Yến Cảnh Hành trong nháy mắt.

Yến Cảnh Hành khẽ thở dài: "Ta còn tưởng rằng ngài muốn có tiến triển gì đó trong mối quan hệ với ta chứ."

Phàn U Dật lấy hết can đảm: "Đúng là vậy. Ta, có hảo cảm với ngài."

Yến Cảnh Hành rất có hứng thú nhìn hắn: "Không phải đơn thuần muốn làm gì đó với ta?"

Sắc mặt Phàn U Dật trở nên không đẹp cho lắm: "Không phải. Chẳng lẽ đã từng có người muốn làm gì với ngài?"

Yến Cảnh Hành không cười nữa, vẻ mặt lạnh lùng: "Chỉ bằng gương mặt này, ngươi nói đi?"

Phàn U Dật đợt nhiên lớn tiếng: "Ta bảo vệ ngài."

Yến Cảnh Hành cười: "Thật sự?"

Phàn U Dật nói: "Thật sự."

Yến Cảnh Hành nghiêng đầu: "Cho dù là có người đáng thương thảm thiết nói với ngươi ta bắt nạt gã, ngươi cũng đứng về phía ta sao?"

Phàn U Dật gật đầu: "Đúng."

Yến Cảnh Hành vui vẻ: "Ngươi dỗ ta như vậy ta rất vui."

Phàn U Dật mím môi: "Không phải dỗ, ta nói thì ta đều làm được."

Yến Cảnh Hành cười nhìn Phàn U Dật: "Vậy, chờ xem."

Phàn U Dật lúng túng đứng dậy: "Vậy, ta không quấy rầy tiên quân nghỉ ngơi."

Yến Cảnh Hành thở dài: "U Dật tiên quân, lãng phí đồ ăn là không tốt."

Phàn U Dật nhìn quả vải đã bóc xong trên tay, hơi khó xử.

Đôi môi đỏ của Yến Cảnh Hành khẽ mở: "A~"

Phàn U Dật lấy hết can đảm, đút quả vải vào trong miệng Yến Cảnh Hành. Ngón tay của hắn đụng vào cánh môi mềm mại của Yến Cảnh Hành, làm hắn cảm thấy tâm viên ý mã*.

*Tâm viên ý mã (Tâm viên bất định, ý mã nan truy): nghĩa là trong tâm và ý mỗi người cũng như con khỉ và con ngựa luôn bất định và không ngừng chạy nhảy

Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, Yến Cảnh Hành không dễ tiếp cận, hắn còn cần nỗ lực hơn nữa.

Hết chương 16.