Sau Khi Xuyên Thư Gặp Vai Ác Cố Chấp, Tôi Làm Cá Mặn

Chương 4: Ai trà xanh hơn ai



Editor: Tiêu

Beta: Kem

Vết thương trên tay hoa yêu đã dừng chảy máu.

Nó nhìn về phía Tần Khê Nhu, đôi mắt quyến rũ, giọng nói yếu ớt đáng thương: "Tỷ tỷ..."

Đôi mắt sáng trong của Tần Khê Nhu nhìn về phía hoa yêu: "Ừm."

Hoa yêu cụp mắt: "Không phải ta cố ý đối địch với tỷ."

Tần Khê Nhu "Ừ" một tiếng, ít nhiều gì cũng hơi bối rối.

Yến Cảnh Hành ngồi trên thân kiếm của Phàn U Dật, nhàm chán đong đưa chân, tiện thể học theo hoa yêu, vừa yếu đuối vừa đáng thương nói: "Ca ca..."

Trời ơi cứu mạng, lão yêu quái gọi tiểu thịt tươi* là ca ca!

*小鲜肉: tiểu thịt tươi: từ lóng chỉ những chàng trai trẻ có ngoại hình thanh tú, gần với vẻ đẹp unisex, da trắng môi hồng.

Phàn U Dật nhìn về phía Yến Cảnh Hành: "Ừm."

Hắn luôn rất chăm chú khi nhìn một ai đó, đôi mắt đen sâu thẳm, đơn thuần mà cương nghị.

Yến Cảnh Hành quỳ dưới "váy thạch lựu*" của Ma Tôn đại nhân, tự tiện sửa lại lời thoại: "Ta tuyệt đối không bao giờ đối địch với ngươi."

*石榴裙: váy thạch lựu là một loại trang phục được các thiếu nữ thời Đường ưa chuộng, váy có màu đỏ như hạt lựu, không bị nhiễm các màu khác.

*拜倒在石榴裙下: quỳ bái dưới váy thạch lựu chỉ sự tôn thờ và bái phục của đàn ông đối với những người phụ nữ phong lưu, nguồn gốc xuất phát từ Đường Minh Hoàng và Dương quý phi. Đường Minh Hoàng ra lệnh cho tất cả văn quan võ tướng phải hành lễ khi gặp Dương quý phi, ai dám kháng lệnh không quỳ bái sẽ bị trừng trị như tội khi quân. Bởi vậy nên khi thấy Dương Ngọc Hoàn mặc váy thạch lựu bước tới, chúng quần thần không ai là không quỳ xuống hành lễ.

Hoa yêu:... Ngươi bị dở hơi à!

Đàn ông đàn ang lại đi học cách nói chuyện của tiểu cô nương!

Gớm muốn chết!

Chút bối rối vừa rồi của Tần Khê Nhu bay sạch sành sanh:... giống y như đúc. *giơ ngón cái*

Phàn U Dật:... *đỏ mặt*

Ma Tôn đại nhân duỗi tay chỉ lên trời: "Người tu đạo không thể hứa bậy, trời biết."

Hứa mà không làm, đạo tâm sẽ bị hao tổn.

Yến Cảnh Hành vươn một ngón tay, cũng chỉ chỉ lên trời: "Trời xanh trên cao, ta - Yến Cảnh Hành - xin thề, vĩnh viễn không phản bội hắn." Y vừa nói vừa chỉ về phía Phàn U Dật.

Trời giáng sấm sét, lời thề được thành lập, nếu vi phạm sẽ bị sét đánh.

Phàn U Dật nhíu mày: "Ai bắt ngươi vồn vã như vậy."

Yến Cảnh Hành huýt sáo, nở nụ cười: "Ca ca tốt, ta còn phải dựa ngươi để sống qua ngày đó... Cho nên, ngươi đừng chọc ta tức giận, ta cam đoan không bao giờ phản bội ngươi, thế nào?"

Phàn U Dật duỗi tay vỗ vỗ đầu Yến Cảnh Hành, nhỏ giọng lầm bầm: "Ai dám chọc ngươi."

Yến Cảnh Hành cười híp cả mắt: "Tiểu muội muội, ngươi có muốn lập lời thề luôn không?"

Khóe mắt hoa yêu giật giật: "Không."

Chọi đá chết cái tên bệnh thần kinh này đi!

Ba người một yêu về tới phủ Thành chủ.

Thành chủ thành Tiên Hoa duỗi tay, dường như muốn chạm vào lồng khóa yêu trong tay Tần Khê Nhu.

Tần Khê Nhu trừng mắt nhìn thành chủ một cái, thành chủ run run rẩy rẩy rút cái tay béo mập lại.

Yến Cảnh Hành thuận tay nhận lồng sắt nhốt hoa yêu, vươn một ngón tay chọc chọc chiếc lồng: "Tiểu muội muội, ngươi nói xem, có phải đứa nhỏ càng ngoan ngoãn mới càng được người ta yêu quý không?"

Đôi mắt hoa yêu mở to, nhìn Yến Cảnh Hành đầy yếu ớt và đáng thương: "Đạo trưởng... đừng bắt nạt ta."

Phàn U Dật lạnh lùng duỗi tay kéo ngón tay không an phận của Yến Cảnh Hành ra xa khỏi lồng khóa yêu, một tay khác thì chặn tầm nhìn về phía hoa yêu của y.

Yến Cảnh Hành vô cùng thích thú ngẩng đầu nhìn Phàn U Dật.

Phàn U Dật cụp mắt nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc cất lời: "Hoa yêu rất am hiểu mê hoặc lòng người, tu vi của ngươi không cao, đừng để bị nó mê hoặc."

Yến Cảnh Hành nhướn mày: "Vậy ta còn phải cảm ơn ca ca đã bảo vệ ta?"

Phàn U Dật nghe hai chữ "ca ca" cứ cảm thấy bứt rứt hết cả người, nhíu mày: "Không, cho, gọi, ca, ca."

Yến Cảnh Hành cười ra tiếng: "Vậy gọi là gì, ừm, Phàn sư huynh?"

Phàn U Dật cảm thấy người này gọi thế nào cũng đều làm hắn bối rối: "Thôi, tùy ngươi."

Yến Cảnh Hành đặt một bàn tay trước ngực hắn, một tay khác để ra phía sau gáy, ngón tay còn đang treo lồng khóa yêu: "Ồ... Phàn sư huynh, ngươi xem nè, ngươi trêu hoa yêu muội muội đỏ hết cả mặt rồi."

Hoa yêu: Ta bị chọc tức thì có! Có ai xúc phạm người khác như các ngươi bao giờ không? Show ân ái cái rắm!

Hoa yêu hoàn toàn từ bỏ việc mê hoặc Yến Cảnh Hành, rời ánh mắt về phía Tiểu Phàn - trông có vẻ tuyệt tình.

Hoa yêu nhớ lại sự cẩn thận vừa rồi của Phàn U Dật đối với Yến Cảnh Hành, mặc dù nổi da gà da vịt khắp người, nhưng vẫn vô cùng cảm khái: Không phải ai cũng mất! não! như tên nam thần kinh kia!

Yến Cảnh Hành cụp mắt nhìn hoa yêu, mỉm cười: "Muội muội, ngươi nói thử coi, Hoa tỷ tỷ song sinh của ngươi.... ở đâu nào?"

Đồng tử hoa yêu co lại: "Ta, ta không có Hoa tỷ tỷ song sinh."

Phàn U Dật nhíu mày... rõ ràng mấy chuyện này không phải là thứ mà một tu sĩ mới ra đời hiểu được.

Nhưng mà thôi.

Y không nói thì thôi.

Y đã thề rồi.

Phàn U Dật chậm rãi cong khóe môi.

Yến Cảnh Hành liếc thấy khóe môi hơi cong của Ma Tôn đại nhân, tâm tình đột nhiên tốt hơn hẳn: "Tiểu muội muội, con người ta rất sợ phiền toái, không thích thẩm vấn, thích sưu hồn thôi."

Cuối cùng hoa yêu cũng không thể nhịn được nữa: "Ngươi là một đệ tử chính đạo, sao còn độc ác âm hiểm hơn cả Ma Tôn vậy!"

Phàn - Ma Tôn đương nhiệm - U Dật:...

Yến Cảnh Hành gật đầu: "Cảm ơn đã khen."

Y cười, dán sát vào hoa yêu, âm thanh chỉ đủ để ba người (Yến, Phàn, yêu) nghe được: "Vốn dĩ ta chính là người trong ma đạo, ngươi khen ta độc ác âm hiểm, ta rất vui vẻ."

Hoa yêu cảm thấy sống lưng lạnh toát, giọng nói mang lại cảm giác đắm mình trong gió xuân bỗng tựa như trộn lẫn với thuốc độc.

Giọng nói nàng run rẩy: "Các ngươi ở trong thành này, tất nhiên là... tất nhiên là cũng chỉ có thể tìm thấy dấu vết linh lực của ta... Ta cũng không, không có tỷ tỷ."

Yến Cảnh Hành cười dịu dàng: "Không sao, chỉ là hôm nay ta và ca ca ở bên nhau rất vui vẻ, nên cũng mong muội muội có thể đoàn tụ với tỷ tỷ của mình... Phàn sư huynh, như vậy cũng là sai sao?"

Phàn U Dật bất đắc dĩ nhìn Yến Cảnh Hành, "Ngươi không sai."

Hoa yêu: Đây là bạch liên hoa trong truyền thuyết sao!

Yến Cảnh Hành nhìn hoa yêu đầy trìu mến: "Aiz... Muội muội, ta nghe nói bé gái đều thích khẩu thị tâm phi*, ngươi sợ làm phiền bọn ta, nhưng không sao, ta đã tra toàn bộ hoa hồng trắng trong thành rồi."

Giọng nói của Yến Cảnh Hành xen lẫn tiếng cười vô cùng xấu xa: "Ái chà, tìm được tỷ tỷ của ngươi rồi, để ta kéo nàng qua đây."

Sắc mặt hoa yêu trắng bệch: "Sao ngươi có thể đưa tỷ ấy qua đây khi không có vật trung gian?"

Yến Cảnh Hành duỗi tay, vẽ vời vài nét trên không trung, hình thành một truyền tống trận* giản dị. Y khẽ nhếch khóe môi: "Tại hạ bất tài, tuy là nhạc tu nhưng cũng có học được một chút da lông* của trận tu, đáng tiếc là vận dụng không quá thành thạo, lệnh tỷ được truyền tống qua đây sẽ hoàn chỉnh như một hoa yêu hay bị thiếu tay thiếu chân gì đó thì tại hạ cũng không dám nói chắc."

*Truyền tống trận: trận pháp dịch chuyển dùng để di chuyển người, vật....

*Da lông: chỉ hiểu sơ sơ, không hiểu sâu, biết vài kiến thức bề mặt.

Giọng nói của hoa yêu run rẩy, nhả ra một giọt tinh chất màu trắng: "Đạo trưởng, xin bỏ qua cho gia tỷ."

Yến Cảnh Hành giao tinh chất cho Phàn U Dật.

Ma Tôn đại nhân hiểu ngay... cái tên này căn bản không tìm thấy tỷ tỷ của người ta, giờ mới chuẩn bị dựa vào tinh hoa này để tìm.

Cực kỳ gian trá.

Nhưng cũng rất đáng yêu.

Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng bị trói lại với nhau, đôi mắt lạnh lùng của hoa hồng trắng ánh lên đầy oán hận.

Phàn U Dật liếc mắt nhìn hai nàng một cái, cầm lấy lồng khóa yêu từ trong tay Yến Cảnh Hành ném cho Tần Khê Nhu.

Yến Cảnh Hành nghe thấy giọng nói của hắn vang lên từ trên đỉnh đầu: "Đừng nghịch nữa."

"Ò..."

Phàn U Dật lấy ra một chùm nho, đặt vào trong tay Yến Cảnh Hành: "Kiếm việc cho ngươi làm."

Yến Cảnh Hành cầm lấy ăn, quả nhiên nói ít đi hẳn.

Tần Khê Nhu nhìn một màn này, cảm thấy rất buồn cười: "Phàn sư đệ hiểu sư đệ dẻo miệng thật đó."

Mắt Phàn U Dật hơi nheo lại, sau đó quay sang hướng khác, nói ngắn gọn: "Thường thôi."

Đúng là kỳ quái, có một số người là như vậy đấy, họ rất dễ đoán nhưng cũng rất khó đoán. Cảm giác như đã quen biết y từ rất lâu về trước rồi, vì thế nên khi bị y dựa vào người, hắn cũng không thấy khó chịu.

Phàn U Dật nhìn Yến Cảnh Hành ăn, lại nhìn đôi mắt sạch sẽ không hiểu sự đời của Tần Khê Nhu.

Cuộc sống thật không dễ dàng, Ma Tôn thở dài.

Một người chỉ biết ăn, một người lại quá ngây thơ.

Ma Tôn vỗ "chỉ biết ăn" một cái, rồi lại chỉ trỏ "quá ngây thơ".

"Chỉ biết ăn" cười cong mắt: "Tự dạy đi."

Ma Tôn dán sát vào lỗ tai Yến Cảnh Hành: "Không giỏi diễn đạt."

Yến Cảnh Hành nhìn Phàn U Dật, nghiêm túc nói: "Bây giờ ngươi còn có ta giúp truyền lời, sau này thì sao?"

Ma Tôn hơi ngơ ngác: "Ngươi thề rồi mà."

Ngươi sẽ không đi.

Hẳn là thế.

Bỗng nhiên Ma Tôn đại nhân cảm thấy không vui.

"Ngươi không thể vi phạm lời thề."

Yến Cảnh Hành chọc chọc gương mặt tôn quý của Ma Tôn đại nhân, Ma Tôn đại nhân cũng cảm thấy kỳ lạ, sao hắn lại khoan dung độ lượng với Yến Cảnh Hành đến vậy, hắn không tức giận, nhưng tâm trạng rất kỳ lạ, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Phàn U Dật nhìn đôi mắt chứa đầy ý cười của Yến Cảnh Hành, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của y: "Ngươi phải học được cách giao tiếp, ta không muốn những lúc hiếm hoi ta không ở cạnh, ngươi lại bị bắt nạt."

"Phàn U Dật."

Phàn U Dật "Ừ" một tiếng.

"Ta hy vọng cho dù ở bất kỳ phương diện nào, ngươi cũng đều không phải chịu oan ức."

Phàn U Dật im lặng hồi lâu, sau đó vẫn trả lời: "Ừm."

Yến Cảnh Hành nhìn đôi tai đỏ ửng của Ma Tôn đại nhân, không tự chủ được nhét vào miệng hắn một quả nho.

Y nhìn thấy lỗ tai Phàn U Dật càng đỏ thêm.

Thật đáng yêu.

Phàn U Dật nghiêm túc nhìn Tần Khê Nhu: "Học được chưa?"

Tần Khê Nhu:.... Ta lại phải học được cái gì nữa!

Phàn U Dật nói ngắn gọn: "Nếu đối phương không quá thông minh thì có thể lừa."

Hoa hồng đỏ: Đau thì không đau nhưng nhục thì bách nhục.

"Gậy ông đập lưng ông, nàng trà xanh thì ngươi diễn trà vương, nàng bạch liên hoa thì ngươi diễn bạch liên vương."

"Tần... sư tỷ, đừng dễ dàng tin tưởng người khác."

"Đừng dễ dàng đồng cảm với kẻ yếu."

"Ừm, nhưng cũng đừng đánh mất hy vọng đối với chính đạo và lòng lương thiện, trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt."

Phàn U Dật nghiêm túc nhìn Tần Khê Nhu.

Tần Khê Nhu bỗng bật cười, nhưng rồi lại chảy nước mắt: "Hai người phải đi đúng không."

Phàn U Dật mím môi: "... Ừm."

Yến Cảnh Hành bỗng xen vào cuộc nói chuyện của hai người, đưa cho Tần Khê Nhu chùm nho. Trong mắt y là ý cười dịu dàng: "Rời đi không phải vĩnh biệt, sư tỷ, chúng ta sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của ngươi."

Tần Khê Nhu nhìn về phía Phàn U Dật: "Sư thúc..."

Yến Cảnh Hành đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt... sư thúc gì chứ?"

Y nháy mắt: "Sư tỷ cẩn thận lời nói."

Tần Khê Nhu cười rộ lên: "Vậy ngươi là chỗ dựa của ta, hay là... hai người?"

Phàn U Dật cười: "Bọn ta."

Yến Cảnh Hành vươn ngón tay, vẽ vài vệt trên không, tạo một thông linh trận*, y chuyển thông linh trận vào chuôi kiếm của Tần Khê Nhu: "Có việc gì thì gõ một cái, học được chưa?"

*Trận pháp dùng để liên lạc

Tần Khê Nhu lau nước mắt: "Ta đã sớm muốn nói rồi, cái kiểu dạy học của các ngươi như thế này, hức, có thể dạy, hức, được bao nhiêu, đồ đệ?"

Phàn U Dật liếc mắt ra hiệu với Yến Cảnh Hành, Yến Cảnh Hành hiểu ý nói: "Dạy được một mình ngươi, hắn cũng thế."

Hoa hồng trắng đột nhiên mở miệng, xen vào cuộc chia ly của bọn họ.

Nàng nói: "Ta muốn nói vài thứ."

Ba người nhìn về phía nàng.

Hoa hồng trắng nói tiếp: "Chỉ nói với Tần Khê Nhu."

Hết chương 4.