Sau Khi Xuyên Thư Gặp Vai Ác Cố Chấp, Tôi Làm Cá Mặn

Chương 6: Chẳng trách đọa ma



trách đọa ma

Editor: Tiêu

Beta: Kem

Cuối cùng thì Phàn U Dật không chịu được sức tàn phá của vị âm tu này, hắn 'khụ' một tiếng, hỏi:"Ngươi hát gì vậy?"

Yến Cảnh Hành rấy hứng thú mà nhìn bóng dáng đĩnh bạt của Phàn U Dật, chậm rãi nói: "Ta hát 《 song sắt nước mắt 》, điều khiển ở cự ly xa, bảo đảm sư tỷ cùng sư thúc trước kia của ngươi cảm nhận được thú vui khi sám hối."

Phàn U Dật ừ một tiếng: "Đa tạ."

Yến Cảnh Hành cho quả nho vào miệng, mơ hồ không rõ nói: "Không cần đa tạ."

Phàn U Dật biết Yến Cảnh Hành dựa đầu lên lưng mình, đơ người không dám động, sợ ảnh hưởng đến tiếng hát của y.

Yến Cảnh Hành bỗng kêu một tiếng: "A"

Phàn U Dật vội hỏi: " Làm sao vậy?" Nghe nói có khi âm tu cũng sẽ bị phản phệ nếu tinh thần không tập trung hoặc tinh thần lực không bằng đối phương.

Ma Tôn đại nhân tạm thời dừng kiếm giữa không trung, quay đầu nhìn xem Yến Cảnh Hành có làm sao không, thấy y hơi khép mắt, Phàn U Dật nhíu mày.

Yến Cảnh Hành chớp chớp mắt: "Hai người kia đứt khí rồi."

Lúc này mày của Phàn U Dật mới dãn ra, "Không sao." Ngươi không sao là được.

Yến Cảnh Hành nằm trong ma cung của Phàn U Dật, nhàn nhã mà mở miệng, các tiểu tinh linh ám dạ vội vàng đút quả vải đã lột sạch vào miệng y.

Trên mặt Yến Cảnh Hành toàn ý cười: "Ngọt thật."

Một tinh linh ám dạ nhanh chân nói tốt cho Phàn U Dật: "Đây là do Ma Tôn đại nhân phân phó chúng tôi đi nơi có vải ngon nhất Ma Vực hái. Ngài ấy đối với ngài tốt thật đó."

Yến Cảnh Hành duỗi tay chọc chọc gương mặt bánh bao của tinh linh ám dạ, lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Đó là đương nhiên."

Yến Cảnh Hành thoải mái thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại, miệng y mở rồi đóng một cách máy móc, tiểu linh linh ám dạ ở bên cạnh bóc vải cho y biến thành Ma Tôn đại nhân lúc nào y cũng không biết.

Có lẽ là vì Yến Cảnh Hành chưa từng đề phòng khi ở địa bàn của Phàn U Dật.

Yến Cảnh Hành vui vẻ mà hát: "Hôm nay là một ngày đẹp...."

Y cảm nhận thấy tốc độ đút vải dần nhanh hơn, rất khó chịu: "Quả vải trước đấy còn chưa ăn xong."

Yến Cảnh Hành dừng một chút, nghiêm túc nói: "Thôi, ta muốn ăn dâu tây."

Một giọng nói trầm ấm mang chút ý cười truyền đến: "Ngươi sai sử tiểu tinh linh của ta thế sao?"

Dễ nghe, quyến rũ.

Yến Cảnh Hành mở mắt ra, thấy dáng vẻ có chút bất đắc dĩ của Ma Tôn đại nhân, gật đầu có lệ, "A~, dâu tây."

Rõ ràng Yến Cảnh Hành không sử dụng linh lực khi hát bài 《 ngày lành 》nhưng Phàn U Dật như bị khúc hát kia ảnh hưởng, tâm tình rất tốt, nghe lời mà lấy dâu tây đút cho Yến Cảnh Hành.

Yến Cảnh Hành mở miêng theo tần suất nhất định, Phàn U Dật cũng đút y theo tần suất ý, phối hợp ăn ý, điều này làm cho Yến Cảnh Hành rất hài lòng.

Yến Cảnh Hành vỗ vỗ giường: "Lại đây, ngồi xuống."

Phàn U Dật: " Thuần thục vậy."

Cứ thế mà ra lệnh cho ta.

Yến Cảnh Hành cười cong mắt, " Sư huynh, qua đây ngồi đi."

Phàn U Dật qua ngồi vào chỗ Yến Cảnh Hành vỗ, "Đừng gọi ta là sư huynh."

Yến Cảnh Hành gối đầu lên đùi Phàn U Dật, thở dài một hơi đầy thỏa mãn.

Cả người Phàn U Dật cứng đờ, cúi đầu thì đối diện đôi mắt chứa đầy ý cười của Yến Cảnh Hành.

Giọng nói của Ma Tôn đại nhân không lớn, chỉ đủ để hai người nghe rõ, "Sao ngươi lại không biết xấu hổ vậy chứ."

Nói vậy nhưng mặt hắn lộ rõ sự vui vẻ.

Yến Cảnh Hành cảm thấy ở chung với Phàn U Dật càng lâu thì y càng thích cái tính trong ngoài không đồng nhất này của hắn.

Yến Cảnh Hành thở dài: "Ta cứ không biết xấu hổ đó, ngươi cũng nói, ta là yêu phi hại nước."

Phàn U Dật cười rộ lên: "Đấy cũng là yêu phi của ta."

Yến Cảnh Hành nhìn gương mặt nhợt nhạt kia dần trở nên hồng hào, hai cái răng nanh nhòn nhọn, thật đáng yêu. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt của hắn rất dịu dàng, đôi mắt rất sáng.

Yến Cảnh Hành bông nhiên muốn buông mái tóc này, y cũng làm vậy luôn.

【Quả nhiên 】 Yến Cảnh Hành nghĩ, 【 Rất đẹp. 】

Yến Cảnh Hành biết bản thân không có sức chống cự với vẻ ngoài này của Phàn U Dật. Phàn U Dật là một người rất đặc biệt, mái tóc đen tuyền, gương mặt trắng mang theo chút trắng bệnh, con ngươi đen sâu thẳm, quầng thâm mắt khá đậm, đôi môi lại đỏ ửng.

Phàn U Dật ngẩn người, trong giọng nói có chút tức giận: "Đừng động tay động chân, ngươi cho rằng bản tôn là người mà ngươi có thể tùy ý mạo phạm sao?"

Yến Cảnh Hành cười rộ lên: "Nhưng làm sao giờ? Ta cứ muốn vậy."

Phàn U Dật vươn tay, nhẹ nhàng cầm một lọn tóc của Yến Cảnh Hành: "Sợ rồi sao?"

Yến Cảnh Hành gật gật đầu: "Sợ, ta sợ."

Yến Cảnh Hành vương tay buộc tóc cho Phàn U Dật, dùng linh lực tạo thành một sợi dây, buộc thành dáng đuôi ngựa mát mẻ thoải mái.

Gương mặt xinh đẹp này mà không để lộ ra thì thật đáng tiếc.

Hơn nữa có vẻ Phàn U Dật cũng không có ý từ chối.

Yến Cảnh Hành nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Mệt quá ~ ta muốn ngủ."

Phàn U Dật phồng má nói nhỏ: "Chỉ biết bắt nạt ta."

Yến Cảnh Hành trộm dùng thần hồn tra xét, thần hồn không thể nhìn thấy nhưng có thể sờ được. Y cảm giác được -- lúc này, khóe môi của Ma Tôn đại nhân đang hơi cong lên.

Yến Cảnh Hành ngủ một giấc dậy, phát hiện Phàn U Dật cũng nằm xuống ngủ. Đẹp là đẹp, nhưng quầng thâm mắt kia thực sự quá chướng mắt, làm Yến Cảnh Hành cục kỳ không hài lòng.

Sau này y phải giám sát giấc ngủ của Ma Tôn đại nhân mới được.

Từ từ, người tu tiên không phải là không cần ngủ sao?

Vì thế Yến Cảnh Hành lặng lẽ dùng linh lực dò xét tình trạng cơ thể của Phàn U Dật.

Yến Cảnh Hành nhìn gương mặt đang ngủ của Phàn U Dật, khẽ thở dài.

Yến Cảnh Hành biết mình ở chung với Phàn U Dật chưa được mấy ngày nhưng đã lộ ra quá nhiều năng lực của bản thân.

Điểm mấu chốt là Yến Cảnh Hành không muốn Ma Tôn đại nhân vốn đã đáng thương phải chịu oan ức.

Loại người lòng mang thiên hạ, một thân chính khí như Phàn U Dật vốn nên sống dưới ánh mặt trời rạng rỡ chứ không phải là ở cái nơi như Ma Vực mà trốn trốn tránh tránh.

Thực ra Ma Vực đã từng chỉ có một mảnh đêm tối bao phủ.

Nhưng mỗi một đời chủ nhân của Ma Vực đều có thể thay đổi cảnh tượng ở Ma Vực, Ma Tôn đời trước thích bóng tối, nhưng Phàn U Dật lại vốn hướng sáng.

Yến Cảnh Hành bỗng cười rộ lên, nhỏ giọng nói: "Thôi, cũng chẳng sao cả."

Chẳng trách lại dùng cách báo thù như vậy, hóa ra biết bản thân sống không lâu sao.

Đáng chết.

Ai cho phép hắn tự sa đọa như vậy chứ.

Một tay chống mặt, một tay đút cho Phàn U Dật một viên đan hôn mê, tạo một kết giới chặn sự quấy nhiễu bên ngoài. Y cười nhạo một tiếng: "Cũng may là tên nhóc này không bố trí phòng vệ với ta."

Yến Cảnh Hành vận linh lực, thâm nhập kinh mạch của Phàn U Dật từng chút một.

Nghe được tiếng sấm bên ngoài, ý cười trên mặt Yến Cảnh Hành tăng dần, dùng linh lực vượt quá sự thừa nhận của thế giới này sao mà được cho phéo chứ? Quy tắc thế giới sẽ trừng phạt kẻ dám làm vậy.

Độ cong trên khóe môi Yến Cảnh Hành không hề thay đổi, y thở dài một hơi, lấy ra Kinh Thiên Kiếm của mình: "Nương tử ngoan, ngươi xem đám sét này, ngươi nỡ lòng để nó đánh ta sao?"

Kinh Thiên Kiếm rung động,

Yến Cảnh Hành lắc lắc chuôi kiếm: "Thật là làm phu quân đau lòng mà."

Y lao thẳng đến đón thiên lôi.

Nhìn thiên lôi cuồng bạo cùng làn mưa xối xả, Yến Cảnh Hành bỗng có chút vui vẻ.

Y còn nhớ rõ Phàn U Dật từng nói Ma Vực quanh năm không mưa, hắn muốn nhìn một chút mưa. Cho nên tiểu tinh linh bóng tối lừa y, đống tái cây kia là do hắn tự mình đi địa bàn của đạo tu để hái -- trên trái cây có hương vị linh khí chỉ có mình Ma Tôn đại nhân có.

Yến Cảnh Hành nhắm mắt lại, tâm tình rất vui vẻ -- Phàn U Dật căn bản sẽ không nói dối.

Nhưng y sẽ.

Dù sao y cũng là một nhạc tu 'yếu đuối, không dùng được linh lực'.

Đạo thiên lôi đầu tiên đánh xuống, Yến Cảnh Hành tươi cười mà nhận, tuy rằng thân thể có chút đau, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.

Đạo thứ hai đánh xuống.

Đạo thứ ba đánh xuống.

Trên mặt Yến Cảnh Hành vẫn mang nụ cười, máu chảy ra từ khóe miệng y, từ thân thể y, đau đến tận xương cốt nhưng y hoàn toàn không thèm để ý.

Chuyện đầu tiên y phải làm là làm sạch quần áo, đảm bảo người trong phòng kia sẽ không phát hiện-- chuyện Thiên Đạo trừng phạt y không thể để người thường nhìn đến. Nếu không người trong phòng sẽ chết, còn chết rất sớm.

Tuy rằng Yến Cảnh Hành xóa được một phần ba nguyền rủa trong cơ thể Phàn U Dật nhưng y không thỏa mãn -- y mốn nhìn thấy hắn có thể đứng dưới ánh mặt trời, rạng rỡ chói lóa.

Chẳng trách, Yến Cảnh Hành đã nói người đã đọa ma nhưng lại vẫn giữ vững lý niệm chính đạo thì sao có thể tâm đạo bất ổn, là bởi vì căn bản không phải hắn tự đọa ma!

- - Có người hạ ma cổ cho hắn.

Y thử điều động linh lực, quả nhiên, muốn bảo đảm không hề lộ việc bị thương thì chỉ có thể điều động một chút -- y hiện tại dừng ở khoảng kỳ Trúc Cơ.

Y không thèm để ý mà nghĩ: Dù sao Phàn U Dật cũng sẽ bảo vệ mình.

Nghĩ vậy lại có chút phấn khích.

Kỳ quái.

Lúc Phàn U Dật tỉnh, đối diện đôi mắt mang ý cười của Yến Cảnh Hành.

Phàn U Dật không được tự nhiên mà nhìn ra chỗ khác, không biết lấy nho từ đâu ra đút vào miệng Yến Cảnh Hành.

Phàn U Dật 'khụ' một tiếng: "Ngươi có thể ở nhà chơi thêm mấy ngày, mấy ngày sau ta đưa ngươi đi ra ngoài một chuyến."

Yến Cảnh Hành cong môi cười nói: "Được."

Đi đâu đều không sao cả.

Phàn U Dật tiếp tục đút y ăn, hắn lột vỏ chuối, đút y ăn từng miếng một. Phàn U Dật lại bóc quýt, ăn thử một miếng, còn lại đều đút cho Yến Cảnh Hành, rồi lại đút nho, xoài, táo, lê,...

Phàn U Dật đột nhiên hỏi một câu: "Người tu đạo không có nhiều miệng lưỡi chi dục, từ khi luyện khí tích cốc sẽ không ăn nữa, sao ngươi lại ăn trái cây phàm tục này?"

Yến Cảnh Hành không dám tin tưởng mà nhìn về phía Phàn U Dật: "Không ngon?"

Phàn U Dật nhớ lại miếng quýt mình vừa ăn, lắc đầu: "Đương nhiên là ngon."

Yến Cảnh Hành thở dài: "Ăn ngon không phải là được rồi, ta không theo đuổi đại Đạo, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống."

Phàn U Dật cười: "Sao ngươi lại khác người vậy chứ?" Lười đến mức không muốn làm gì cả.

Yến Cảnh Hành cũng cười: "Nếu ta giống như những người khác thì sao ngươi lại phải chọn ta làm người cung ngươi báo thù chứ?"

Phàn U Dật đồng ý nói: " Bởi vì ngươi thích hợp nhất." Hắn chỉ cảm thấy mấy 'thói quen xấu' đó của y đáng yêu.

Yến Cảnh Hành nghe hắn nói, hé miệng, ý bảo Phàn U Dật tiếp tục đút.

Ma Tôn đại nhân nhận được chỉ thị của Yến Cảnh Hành, bóc vải đút vào miệng Yến Cảnh Hành.

Đọt nhiên, Phàn U Dật nói: "Yến Cảnh Hành."

Yến Cảnh Hành nhìn hắn: "Hửm."

Gương mặt nhợt nhạt của Phàn U Dật có chút đỏ, điều này làm cho Yến Cảnh Hành cảm thấy khá vui, thế nên Yến Cảnh Hành không nhịn được mà cười.

Phàn U Dật nói: "Ta cũng muốn nếm thử trái cây mà ngươi thích ăn."

Yến Cảnh Hành không chút để ý: "Cái này thì có gì khó?"

'Thần Lười' lấy ra một quả vải trỏ trong không gian, bóc vỏ cẩn thận, lấy hạt, đút cho Phàn U Dật, "Ăn ngon không?"

Bên tài truyền đến giọng nói có chút rầu rĩ của người kia: "Rất ngon."

Yến Cảnh Hành bỗng cảm thấy vết thương này không chịu vô ích.

Hết chương 6.