Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 108: Đóng máy



Sáng sớm hôm sau Lê Sơ trở về đoàn làm phim.

Nàng vốn định bớt lại thời gian cùng Ninh Mạn Thanh gặp mặt lâu hơn một chút, nhưng ai biết Ninh Mạn Thanh tiếp nhận một dự án cần phải đi công tác, hơn nữa Ninh Mạn Thanh cũng có kế hoạch của riêng mình, cho nên đại khái cần phải ở bên đó một khoảng thời gian, cần phải đến lúc Lê Sơ đóng máy mới có thể trở về.

Lê Sơ nỗ lực nhớ lại một chút, gian nan tìm trong ký ức dấu vết tên thành phố kia xuất hiện trong sách lúc nào.

Trong truyện gốc nữ chủ đi đến thành phố đó là muốn nhổ tận gốc công ty chi nhánh đút tiền túi riêng, tiến hành kế hoạch của riêng mình.

Lê Sơ không biết có phải Ninh Mạn Thanh cũng đi làm cái này không, nhưng mặc kệ có phải hay không, nàng hình như cũng không giúp được gì, chỉ có thể dặn Ninh Mạn Thanh cố gắng tự chăm sóc chính mình, có chuyện gì nhớ phải nói với nàng.

Lê Sơ vỗ vỗ mặt, nàng nhọc lòng cũng vô dụng, còn không bằng chăm chỉ đóng phim cố gắng kiếm tiền, tích lũy của cải và nhân mạch, tranh thủ sóng vai cùng Ninh Mạn Thanh!

Phim trường, diễn viên chính và nhân viên công tác tiếp tục chịu đựng cái nóng cực gắt tiếp tục làm việc.

Vụ án thứ ba cũng không phải là vụ án phức tạp, chủ yếu là thân phận của nạn nhân, Dung Vân có thể tìm được bản thân mình trên những người kia, hoặc là nói là nắm được tính chất của Tạ Thư.

Giống như Tạ Thư ở trong mỗi một thi thể, làm Dung Vân nhớ lại ký ức trước kia.

Đúng thật là Dung Vân nhớ đến, nhưng không liên quan đến những người bị hại hay những hung thủ gây án, mà là nhớ đến Tạ Thư.

Trước kia, Tạ Thư giàu lòng trượng nghĩa, một lòng muốn làm cảnh sát trinh thám, cô vĩnh viễn có một lòng nhiệt huyết làm việc tốt.

Có một lần, vì tìm được hung phạm, Tạ Thư lúc đó còn chưa thành niên muốn nghiệm chứng phỏng đoán của mình, giả thành ăn xin canh giữ ở chỗ nghi phạm. Cô không chỉ làm bộ dáng lưu lạc, còn ngủ ngoài đường, lục thùng rác, cả người dơ bẩn hôi thối, nhưng trong mắt cô lại có ánh sáng, suy đoán của cô cũng được chứng thực, thành công bắt hung thủ tại trận.

Bởi vì sự kiện lần này, Tạ Thư bị bệnh viêm dạ dày và viêm da, Dung Vân hỏi cô đáng giá sao, Tạ Thư trưng ra một nụ cười tươi tắn trả lời: "Đương nhiên đáng giá! Một chút hạo nhiên khí, ngàn dặm sung sướng phong.*"

*thơ của Tô Đông Pha

Hình ảnh kia Dung Vân nhớ đến thật lâu, vì trái ngược hoàn toàn với Tạ Thư, Dung Vân là không tim không phổi. Tạ Thư có lẽ không thông minh bằng nàng, nhưng trên người cô có rất nhiều tính chất đặc biệt tốt đẹp, loại tính chất đặc biệt này ảnh hưởng đến Dung Vân, có thể nói là vì Tạ Thư dẫn dắt, Dung Vân mới làm cảnh sát.

Nếu không dựa theo tính cách của Dung Vân, nàng làm gì cũng không sao cả, hơn nữa vì không có tình cảm và bản chất lý tính của mình, nàng có thể trở thành nhà tư bản không lương tâm bóc lột người hoặc là nhà cầm quyền lạnh băng.

Nhưng đến cuối cùng, Dung Vân là thẩm phán giữ vững pháp luật đến điểm cuối cùng, Tạ Thư lại trở thành hung phạm nhiễm máu trong tay, cô không bao giờ là thiếu nữ có thể cười lớn nói một câu ngàn dặm vui sướng phong nữa.

Tạ Thư đi đến một bước này, không chỉ bởi vì Sầm Lan, cũng không chỉ bởi vì trong quá trình trưởng thành cô bị Dung Vân che mất hào quang, cô cũng không phải rất để ý đến những cái đó, đánh sập cô, thật ra chính là thái độ của Dung Vân.

Dung Vân là vai chính nghĩa hoàn mỹ, hoặc là nói nàng hoàn mỹ đến mức vô nhân tính, tình cảm thiếu hụt làm nàng không có thất vọng chỉ trích hay phẫn nộ hoặc là làm ra phản ứng khó chịu với bạn bè, nếu buổi tối Tạ Thư rời đi kia, Dung Vân lên tiếng giữ lại hoặc an ủi, có lẽ hết thảy đều sẽ không thay đổi đến mức như vậy.

Nhưng Dung Vân cũng không cảm thấy đây là nàng sai, yêu thương thù hận nàng không cảm nhận được, làm sao sẽ có chút cảm xúc áy náy vì bạn bè, thế cho nên đến mức giằng co cuối cùng, nàng vẫn không rõ vì sao Tạ Thư từ một người tuân thủ pháp tắc xã hội rõ ràng, lại biến thành như vậy, nhưng nàng cũng không đi truy tìm đáp án này, bởi vì nàng biết, đến ngày cuối cùng, nàng đều sẽ biết.

Thật ra ván cờ này không ngang sức với nhau, bởi vì Tạ Thư hạ cờ đều mang theo cảm xúc cùng oán giận của cô mà hoàn thành, nhưng người cô nhắm vào, vẫn cứ thanh tỉnh như cũ, thậm chí nàng còn chưa từng hoảng loạn qua.

Bất luận chỗ sơ hở nào Dung Vân nắm được, nàng đều không chút lưu tình tiến hành đánh trả, tìm được nơi lẫn trốn của Tạ Thư.

Kết thúc phim cũng không phải như vậy, Tạ Thư đặt bom ở trung tâm thành phố để Dung Vân không thể hành động thiếu suy nghĩ, lúc này các nàng giằng co lại ôn chuyện một hồi, sau cảnh này, Tạ Thư giống như nhiều năm trước đó giả chết chạy thoát, nhưng lần này Dung Vân không dễ dàng tin tưởng như vậy, đuổi theo Tạ Thư một đường, đến điểm cuối, cũng chính là quê hương của Dung Vân.

Kết cục bộ phim này đã sớm quay xong, nửa tháng trước Lê Sơ đã quay xong cảnh kết thúc trước rồi.

Nửa tháng trước, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm.

Ngày diễn cuối cùng đó, thời tiết âm u.

Chuồn chuồn bay rất thấp, dự báo trời sắp mưa to.

Kịch bản viết cũng không có quy định ngày đó là thời tiết thế nào, vốn dĩ đạo diễn Vương muốn quay trời nắng, phải diễn đoạn này đầu tiên hoặc là cuối cùng, sau đó lại cảm thấy ngày mưa bầu không khí càng thích hợp hơn, nên kêu nhân viên công tác chuẩn bị, đập bản một cái, liền bắt đầu quay.

Tạ Thư trốn ở trên thuyền ở bến tàu, cô đứng trên mép thuyền, Dung Vân đứng trên bờ.

Cách biệt mấy năm, bộ dáng bạn cũ đã hoàn toàn khác xưa gặp lại, một là đội trưởng đội cảnh sát hình sự tiền đồ vô lượng, một là tội phạm giết người cùng đường bí lối.

Tạ Thư cười chào hỏi Dung Vân, nói với nàng một câu, đã lâu không gặp.

"Đã lâu không gặp", Dung Vân nhìn Tạ Thư, hỏi ra vấn đề vẫn luôn suy tư trong lòng, "Vì sao muốn giết Sầm Lan?"

Tạ Thư im lặng trong chớp mắt, sau đó cười ha hả, cô cười rất dùng sức, nhưng vẫn lộ ra thương tâm và phẫn nộ.

"Lâu như vậy, vấn đề đầu tiên cậu muốn hỏi tôi cư nhiên là cái này? Vì sao cậu không hỏi tôi trước kia vì sao lại muốn làm như vậy, vì sao không hỏi tôi tại sao lại biến thành thế này, vì cái gì cậu không khiển trách tôi biến thành người mà tôi thống hận nhất?"

"Tôi không có giết cậu ta!" Tạ Thư ngẩng đầu nhìn về Dung Vân "Nhưng tôi lừa cậu ta, cậu ta thấy tôi còn sống trở về, tôi nói với cậu ta phải cho cậu một kinh hỉ, chúng ta cùng nhau chúc mừng sinh nhật cậu."

"Khi đó người tôi muốn giết chính là cậu, tôi muốn để cậu ta giết cậu, nhưng cậu ta không muốn, còn trộm nhắn tin cầu cứu, đáng tiếc bị tôi phát hiện."

Tạ Thư nói rất bình tĩnh, đến câu cuối cùng còn lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

"Thời gian lúc đó cấp bách, tôi chỉ cần tốc chiến tốc thắng, ai biết cậu ta lại tình nguyện thay cậu đi tìm chết, Dung Vân, cậu có tài đức gì?"

Cô nhìn về phía Dung Vân, trong mắt tràn đầy bóng tối.

"Người như cậu tại sao lại có thể tồn tại được chứ, cậu căn bản không có tình cảm, sẽ không phẫn nộ vì tội ác, người như cậu dựa vào cái gì mà làm được cảnh sát? Cậu chỉ biết đem đến thống khổ cho người khác, làm bạn với cậu chỉ khiến cho người ta càng thêm thống khổ mà thôi!"

"Sau khi tôi chết cậu sẽ cảm thấy áy náy với tôi sao? Hằng năm cậu có đi tảo mộ tôi không, có bừng tỉnh vì thái độ của mình đối với tôi không, nhiều ngày đêm như vậy cậu sẽ mơ thấy tôi sao, cậu sẽ hối hận vì đêm đó không có trả lời tôi một lời sao?"

Tạ Thư chất vấn một câu lại một câu, trong mắt cô có nước mắt, nhưng cô lại không để nó chảy xuống.

Lão sư đóng vai Tạ Thư cũng là một vị diễn viên không nổi danh, nhưng kỹ thuật diễn của chị ấy cũng không bị điều kiện bên ngoài làm cho mai một, khi chị ấy chìm đắm vào nhân vật, trở thành một người cực kỳ có sức hút.

Cảm xúc của Lê Sơ bị ảnh hưởng, kéo vào trong tiết tấu của chị ấy, cổ cảm xúc mãnh liệt bị đánh sâu vào.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, loại cảm giác khổ sở này khá ngắn ngủi, cũng không mãnh liệt nhưng lại làm người khác ngây người.

Nàng cầm lòng không được mà nói: "Xin lỗi."

Kịch bản vốn dĩ không có lời thoại này, trong cốt truyện Dung Vân nghe xong những lời này chỉ trầm mặc, lấy trầm mặc làm câu trả lời.

Đạo diễn cũng không có kêu dừng, vì thế diễn viên đóng vai Tạ Thư cứng người một chút sau đó tiếp tục diễn, cho đến khi cảnh này kết thúc.

"Đạo diễn, vừa rồi cần quay lại sao?"

Vì tự thêm lời thoại vào cảnh diễn vừa rồi mà Lê Sơ có chút ngượng ngùng, sợ mình biểu hiện không đủ tiêu chuẩn.

Nhưng lúc diễn vừa rồi, nàng cảm thấy một khắc kia Dung Vân sẽ thực lòng nói một câu xin lỗi, xin lỗi vì bản thân mình chưa từng hối hận, cũng chưa từng tưởng niệm.

Đạo diễn Vương suy nghĩ một chút lại nói: "Quay lại một lần, để tôi xem bản nào tốt hơn."

Sau đó lại quay lại một lần, Lê Sơ cùng diễn viên lão sư và đạo diễn cùng nhau xem lại hai bản diễn, sau khi xem lại mấy lần, đạo diễn Vương cuối cùng cùng chọn bản đầu tiên.

"Biểu hiện không tồi, tương lai của tiểu cô nương thật đáng mong chờ." Đạo diễn Vương vỗ vỗ bả vai Lê Sơ, cho nàng một bao lì xì lớn, lớn tiếng hô "Chúc mừng đóng máy!"

Toàn đoàn phim hoan hô: "Đóng máy rồi!"

Trong một mảnh không khí vui tươi, gió tháng bảy cũng đều an tĩnh.

Buổi tối Lê Sơ còn có hành trình, cho nên không có ở lại đoàn làm phim dùng cơm, ngồi trên xe bảo mẫu, chuẩn bị đi đến một nơi.

Người đến đón nàng là Đường Tòng Nam, mấy tháng này Đường Tòng Nam cũng không thanh nhàn, tuy rằng Lê Sơ bị Hắc Kim thả nuôi, nhưng người đại diện được nàng mang đến cũng không có loại phúc lợi này, tháng trước Đường Tòng Nam bị công ty sắp xếp làm đại diện cho một nghệ sĩ mới, làm việc liên tục.

"Nam ca, gần đây không tệ nha."

Lê Sơ cười khanh khách nhìn nam mụ mụ nhà mình, còn vì sao nàng nói như vậy, là bởi vì so với lần gặp mặt trước, có thể thấy được Đường Tòng Nam lại mượt mà hơn một chút.

"Ai nói, rõ ràng là anh sốt ruột đến thượng hỏa, ngủ không được ăn không ngon, đại diện em gái nhỏ kia thật là sầu chết anh, bây giờ mấy đứa nhỏ này cũng quá khó đi, không biết các nàng suy nghĩ gì nữa, công ty sắp xếp cô nhóc đi thi show tuyển chọn, kết quả cô nhóc còn có bạn gái chưa chia tay, làm sao được? Làm thần tượng với diễn viên không giống nhau, nếu xuất đạo rồi vững chân thì tốt, không cần fans kinh tế hoặc người theo đuổi cũng không sao, nhưng giờ còn chưa có xuất đạo, đến lúc đó còn không phải nhờ vào nhóm fans này sao, một chút cũng không chuyên nghiệp."

"Vẫn là em ngoan, chỉ biết chăm chỉ đóng phim cái gì cũng không có."

Đường Tòng Nam vui vẻ nhìn con gái lớn nhà mình, tuy rằng Lê Sơ tương đối độc lập với ý nghĩ của mình, nhưng cũng không làm hắn quá đau đầu.

Lê Sơ chỉ cười ngây ngô lừa dối qua cửa, tình yêu ngầm của nàng có thể kinh ngạc hơn so với nghệ sĩ khác trong tay nam mụ mụ nhiều, bây giờ còn không thể nói, không thể nói.

Lê Sơ sử dụng đánh trống lãng đại pháp nói: "Nam ca, hành trình đêm nay là gì?"

"Đại diện thương hiệu đi xem trình diễn thời trang, lễ phục đã chuẩn bị xong cho em, bây giờ em đến sân bay là có thể đăng ký, hành trình nửa tiếng sau...."

Đường Tòng Nam đọc hành trình đêm nay cho nàng, sau đó còn nói đến các khách quý của sự kiện và các điểm chú ý trong công việc kế tiếp.

Làm Lê Sơ kinh hỉ chính là địa điểm chạy thông cáo vừa lúc chính là thành phố mà Ninh Mạn Thanh đang công tác, lúc này Ninh Mạn Thanh vẫn còn ở đây, Lê Sơ đã nhắn tin cho Ninh Mạn Thanh xong, chuẩn bị trang điểm cho đêm nay.

Bước trên thảm đỏ chụp một loạt hình ảnh xong, Lê Sơ ngồi ở vị trí VIP xem biểu diễn.

Tạo hình của Lê Sơ hôm nay cũng kín kẽ, nhưng trong cái nắng chói chang của mùa hè, lại cảm giác được cổ lạnh lẽo quái dị không nói nên lời truyền đến từ phía sau.

Nàng quay đầu lại theo bản năng, thấy người ngồi ở phía sau mình.

Đúng là trùng hợp thật, thì ra là Chung Duyệt.