Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Chương 72: Hai hợp một



(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Hai ngày kế tiếp Quý Phong mang mèo đi chơi khắp nơi, sợ sau này không còn cơ hội nữa, cậu thậm chí còn mặc quần áo mua ở cửa hàng thú cưng cho miu miu.

Sếp miu miu yên lặng nhìn quần áo mình đang mặc trong gương, còn có cái mũ nhỏ trên đỉnh đầu nữa.

Cũng không biết thiết kế như thế nào, vừa vặn làm hai tai lông xù của nó lộ ra.

Sếp meo meo hoài nghi, Quý Phong cố ý mua loại này.

Quả nhiên lúc ôm nó, cậu thường xoa tai, rồi lại tuốt đuôi một phen......

Chắc cảm xúc của Quý Phong cũng ảnh hưởng tới sếp miu miu, nó suýt muốn dứt khoát không thì không nghiệm chứng nữa, nhưng nghĩ đến mình đã sắp có thể khôi phục hình người, hơn nữa còn có thù mới hận cũ cần nó xử lý.

Sếp miu miu vẫn nhịn xuống.

Khi bí thư Hách dành thời gian tới đây, biết thứ hai Quý Phong phải đi học, cho nên từ sáng sớm hắn đã canh trước cửa trước khi Quý Phong đi học.

Khi Quý Phong trở về từ ký túc xá để mang miu miu đến trường thì gặp bí thư Hách đứng ở cửa.

Quý Phong vừa bước nửa chân ra khỏi thang máy chợt ngừng lại, rồi nhanh chóng khôi phục tự nhiên: "Bí thư Hách, sao anh không vào luôn?"

Bí thư Hách sờ đầu chột dạ: "Thôi, cũng không phải chuyện quá quan trọng, chờ một lát cũng không sao." Dù sao cũng không phải là chuyện bắt buộc phải vào nhà để nói, không báo lời nào đã tùy tiện vào nhà người khác như vậy không ổn chút nào.

Quý Phong ấn mật mã mở cửa, mới đi vào trong, sếp meo meo nghe thấy tiếng động thì chạy ra, khi thấy Quý Phong thì tâm trạng nó rất tốt, nhưng khi nhìn thấy bí thư Hách cũng đi theo sau thì: "......"

Bí thư Hách thì lại nhìn bộ âu phục nhỏ nhắn trên người sếp: "???"

Chắc do vẻ mặt bí thư Hách quá kinh khủng, sếp miu miu mới nhớ ra trên người mình còn mặc bộ âu phục tối hôm qua Quý Phong thay cho nó trước khi đi.

Rất vừa người, cũng rất đẹp.

Chỉ là...... bị bí thư Hách bắt gặp, nó cứ cảm thấy......

Sếp miu miu thâm thúy nhìn bí thư Hách một cái, bí thư Hách im lặng nhìn trời: Sếp, tôi cảm thấy đề xuất tách nhau ra một đoạn thời gian thật sự khá tốt, nếu không lúc tỉnh táo lại nhỡ đâu sếp làm mèo làm đến nghiện thì tôi biết đi đâu tìm một vị sếp khác chứ?

Qua mấy ngày này Quý Phong đã chuẩn bị tâm lý xong, nhanh chóng thu xếp xong đồ đạc cho miu miu, chủ yếu toàn là đống đồ cần chuyển đến, cho nên Quý Phong chỉ sắp xếp đơn giản vài thứ, giao cho bí thư Hách cùng với túi đựng mèo.

Cậu ôm miu miu lại không nén được sờ mó, rồi mới bỏ nó vào túi đựng mèo. "Bí thư Hách, mấy ngày nay tôi mua ít đồ cho miu miu, có tiện đưa đến chỗ Phong tổng sống không?"

Bí thư Hách đương nhiên không có ý kiến, dù sao thì sếp miu miu cũng đã cho mua, chắc chắn không có ý kiến: "Tất nhiên, có cần tôi mang đi luôn không?"

Quý Phong cười lắc đầu: "Không cần, bí thư Hách cho tôi địa chỉ, tôi cho người đưa đến, chỉ là đến lúc đó cần bí thư Hách báo cho Phong tổng một tiếng là phải nhận hàng."

Bí thư Hách còn tưởng chỉ là một rương đồ, nghĩ nghĩ cũng không hỏi nhiều, dù sao thì sếp chắc chắn đã biết, đến lúc đó về hỏi sếp là được.

Quý Phong tiến bí thư Hách ra cửa, cậu không tiếp tục tiễn xuống nữa, sợ mình không nỡ.

Từ trong túi đựng mèo sếp miu miu nhìn ra bên ngoài, rõ ràng chỉ đợi qua mấy ngày nữa thôi là có thể gặp lại nhau, nhưng giờ phút này đôi tay nhỏ vẫn không dằn được mà dính vào túi mèo trong suốt, thật sự có cảm giác chia ly.

Sếp miu miu không kìm được kêu meow.

Quý Phong cũng không nhịn nổi bước về phía trước hai bước, nhưng vẫn cố dằn lại, vẫy vẫy tay, cười nhìn bí thư Hách mang mèo rời đi.

Quý Phong vẫn chờ thang máy đi xuống mới lưu luyến không rời mà trở về.

Hai ngày tiếp theo, Quý Phong làm gì cũng không có tinh thần, bởi vì mỗi tối không cần quay về dỗ mèo vuốt mèo nữa, Quý Phong dứt khoát ở lại ký túc xá.

Cát Hâm thấy tâm trạng cậu không tốt, mỗi tối đều nghĩ cách mua bánh kem về, đều chọn khẩu vị của Quý Phong.

Sau khai giảng ở chung đã lâu như vậy, Cát Hâm cũng biết khẩu vị của Quý Phong.

Cát Hâm thấy Quý Phong uể oải ỉu xìu, lần đầu cậu thấy dáng vẻ này của cậu ấy: "Quý Phong, chiều mai không có tiết, tới phiên tôi được nghỉ, không thì ngày mai chúng ta ra ngoài chơi nhé?"

Cậu đoán Quý Phong hẳn là gặp chuyện gì đó, chắc có liên quan đến con mèo con mà Quý Phong nuôi.

Trong khoảng thời gian này ký túc xá không cho nuôi mèo, nên cậu biết ban ngày Quý Phong học xong, buổi tối sẽ đưa mèo đến chỗ cậu ở, sau đó lại quay về ký túc xá, ngày hôm sau lại đi tiếp.

Ngay cả hai người khác trong ký túc xá cũng cảm thấy Quý Phong làm như vậy cũng thật là phiền toái.

Cũng từ đó có thể biết rằng Quý Phong rất quan tâm con mèo con kia.

Nhưng hai ngày nay Cát Hâm đi học cùng Quý Phong, phát hiện trong lòng cậu không có mèo con của cậu.

Quý Phong không nói, Cát Hâm cũng không hỏi, sợ chạm đến chỗ đau lòng của cậu.

Cho nên rủ nhau đi ra ngoài chơi, giải sầu.

Quý Phong suy nghĩ rồi không từ chối.

Cát Hâm hiếm khi đến lượt nghỉ một ngày, không bằng dẫn cậu ấy đến Quán Pub của Lưu Doãn ngồi.

Cũng thuận tiện tìm chút chuyện để làm, nếu không vẫn cứ nhớ miu miu mãi như vậy cũng không được.

Thậm chí khi Từ Lĩnh nhắn tin tới nói một bút hạng mục lợi nhuận 8 triệu chuyển tới tài khoản cậu, cảm xúc của cậu cũng không có bất cứ dao động nào.

Trưa ngày hôm sau Quý Phong và Cát Hâm ăn cơm ở canteen trường học xong, chuẩn bị về ký túc xá lấy ít đồ sau đó đi ra ngoài.

Còn chưa tới ký túc xá, lại nhận được một cú điện thoại, Quý Phong nghe máy, là Lý nữ sĩ.

Lý nữ sĩ gọi cú điện thoại này vốn còn rất thấp thỏm, nhất là nghĩ lúc trước mình trả thù lao quá ít, nhưng khi đó bà chưa bao giờ tiếp xúc với những việc như này, vì vậy mới...... Sau đó bà vốn muốn trả lại vòng hồng ngọc cho Quý tiên sinh nhưng lại bị cậu từ chối.

Trong khoảng thời gian này tất cả bọn họ đều bận rộn xử lý chuyện công ty nên không có thời gian rảnh rỗi, hiện giờ công ty đã an ổn lại, Tôn tổng cũng cảm thấy nên cảm ơn Quý tiên sinh cho hẳn hoi.

Giọng nói Lý nữ sĩ phía bên kia điện thoại rất thành khẩn: "Quý tiên sinh, buổi tối có thời gian không? Chúng tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm."

Đại khái là đoán được Quý Phong có khả năng sẽ từ chối, cho nên theo sát bổ sung một câu: "Vừa vặn gần đây một đối tác của lão Tôn vướng phải chút việc, muốn mời Quý tiên sinh ra tay xử lý, không biết Quý tiên sinh có tiện không?"

Lý nữ sĩ muốn bù lại cho Quý Phong, từ lần trước Quý Phong từ chối cái vòng hồng ngọc kia thì đã biết cậu không phải người tùy tiện lợi.

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ vậy sao một cái chủ ý.

Lý nữ sĩ và Tôn tổng dự định, nếu ngày trước Quý tiên sinh muốn bán đấu giá vòng hồng ngọc gia truyền là 15 triệu, hẳn là do thiếu tiền.

Vậy chi bằng họ giới thiệu cho Quý tiên sinh vài mối làm ăn, đến lúc đó nhờ vào việc Quý tiên sinh giúp đỡ bọn họ mà lấy vòng hồng ngọc làm thù lao trả cho Quý tiên sinh.

Hai vợ chồng thương lượng xong cảm thấy việc này có thể thành công, cũng không đến mức khiến Quý tiên sinh cảm thấy bọn họ cố ý làm vậy, làm Quý tiên sinh cảm thấy không thoải mái.

Bọn họ tìm kiếm một đoạn thời gian, cuối cùng cũng tìm được một người cần Quý tiên sinh giúp đỡ, sau khi liên hệ với người đó xong rồi nhanh chóng gọi điện thoại cho Quý tiên sinh.

Quý Phong cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nghĩ dù sao mình cũng đang nhàn rỗi, mà Cát Hâm cũng biết tình hình của cậu, sau khi hỏi ý kiến Cát Hâm xong, cậu hẹn gặp họ vào buổi chiều.

Lý nữ sĩ đương nhiên không có ý kiến, hẹn thời gian xong muốn cho bí thư Đinh tới đón nhưng Quý Phong từ chối.

Hỏi địa chỉ, đợi tới giờ hẹn thì dẫn Cát Hâm bắt xe tới.

Bọn họ đến một quán cà phê, lúc hai người đến, Lý nữ sĩ và Tôn tổng đã chờ ở đó.

Tôn tổng khác với lần trước hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, trải qua khoảng thời gian tĩnh dưỡng, tinh thần Tôn tổng rất tốt, thấy Quý Phong thì vội vàng tới đón, hai tay nắm lấy tay Quý Phong cảm ơn một hồi lâu.

Nhất là nghĩ đến nếu lần trước không nhờ có vị Quý tiên sinh này giúp đỡ, chỉ sợ bây giờ ông đã trở thành một nắm tro cốt.

Thậm chí công ty của ông cũng không giữ nổi mà bị đại ca cướp mất.

Nghĩ bây giờ đại ca bị phản phệ mà hộc máu triền miên trên giường bệnh, Tôn tổng cảm thấy rất sảng khoái đồng thời trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi, ông rất kính nể Quý Phong, cung kính mời cậu vào phòng riêng.

Bí thư Đinh đi theo sau cũng từng được chứng kiến hành động của Quý Phong trên giường bệnh, hắn cũng rất kính trọng cậu thanh niên tuổi còn trẻ mà bản lĩnh lại sâu không lường được này.

Cát Hâm đeo túi trên vai hoàn toàn không hiểu gì, cũng không dám nói gì, chỉ theo sát Quý Phong như một cái đuôi nhỏ.

Hai đám người bọn họ đến sớm, còn chưa tới giờ hẹn, một người khác còn chưa tới.

Quý Phong cũng không nóng vội, trong điện thoại cậu thật sự tưởng hai người Lý nữ sĩ mong cậu giúp đỡ, đến khi gặp nhau rồi mới phát hiện là bọn họ muốn bù đắp cho cậu.

Quý Phong bất đắc dĩ, nhưng cũng nhận tấm lòng tốt này.

Nghĩ lại số tiền đầu tiên mình có cũng đủ mua lại vòng hồng ngọc.

Trước kia lúc cậu bán vòng hồng ngọc đúng là có ý định sau này mua lại, nhưng sau đó Lý nữ sĩ lại có duyên mua được nó thì cậu cũng từ bỏ ý định ban đầu.

Bây giờ Lý nữ sĩ đã có lòng, Quý Phong suy nghĩ, quyết định đến lúc đó giải quyết chuyện này giúp bọn họ rồi mua lại vòng với giá gốc.

Lý nữ sĩ và Tôn tổng rất nhiệt tình với hai người Quý Phong, khiến Cát Hâm lần đầu gặp tình cảnh như này cảm thấy không quá tự nhiên, nhưng dù gì cũng làm quản lý ở nhà hàng tư nhân đã lâu, trên mặt cậu lại không hề mất bình tĩnh.

Chỉ là sau khi nghe chuyện xong thì khiếp sợ không thôi.

Cậu vốn cho rằng Quý Phong chỉ là biết một chút thôi, không ngờ cậu ấy lại là đẳng cấp đại sư, càng thấy may mắn là lúc trước mình nghe lời Quý Phong, nếu không nhỡ đâu ngã xuống hố thật thì không biết sẽ có hậu quả gì.

Nếu chỉ là chuyện nhỏ nhặt bình thường thì với bản lĩnh của Quý Phong, lúc ấy không đến mức mới gặp nhau lần đầu đã nhắc nhở.

Trừ phi...... là hậu quả rất xấu.

Cách thời gian hẹn còn 10 phút, vị Hồng tổng trong lời Tôn tổng kể mới vội vàng đi tới, hai bên tóc mai đã nhuốm hoa râm, trông tuổi có vẻ chưa đến 50, khi được đưa vào đây, ông ta nhìn thấy mấy người Tôn tổng thì vội vã lau mồ hôi nói xin lỗi: "Trên đường tôi bị kẹt xe nên chậm trễ một lúc, xin lỗi xin lỗi."

Tôn tổng đi tới vỗ vỗ vai ông ta: "Không trễ, là chúng tôi đến sớm."

Vị Hồng tổng này ở thành phố bên cạnh, cách chỗ bọn họ hơi xa.

Tối hôm qua ông mới liên hệ với đối phương, từ một năm trước vị Hồng tổng này đã âm thầm tìm không ít đại sư giúp đỡ, nhưng mãi vẫn không có manh mối.

Bởi vì Hồng tổng ở tỉnh bên cạnh cho nên không quá rõ chuyện ở thành phố C, chỉ là gần đây đến thành phố C công tác nên ngẫu nhiên nghe thấy người ta nói về chuyện Tôn tổng, sau khi hỏi thăm xong thì ông ta nghĩ cách liên hệ với Tôn tổng.

Đúng lúc Tôn tổng cũng muốn cảm ơn bù cho Quý Phong, nên hẹn lần này gặp nhau.

Hồng tổng được Tôn tổng dẫn đến giới thiệu với Quý Phong, Hồng tổng thấy Quý Phong thì không ngờ rằng cậu còn trẻ như vậy, ông ta bất ngờ mà nghĩ có phải Tôn tổng nhầm không, nhưng nghĩ đích thân mình đi tìm hiểu về chuyện Tôn tổng nên không dám thất lễ, nói: "Quý tiên sinh, tôi cũng thật sự không còn cách nào nữa, tôi chỉ có một đứa con trai độc nhất này thôi, hơn 1 năm trước xảy ra tai nạn nó vẫn mãi hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ cũng nói thân thể không có vấn đề gì nhưng mà nó vẫn chưa tỉnh lại. Tình huống này của nó rất giống Tôn tổng, đại sư, cậu nói xem...... có phải nó cũng bị người khác hạ chú không? Bằng không đại sư theo tôi đi một chuyến, tôi đã cho người chuẩn bị xe, nếu đại sư có thể cứu con trai tôi tỉnh lại thì cậu chính là đại ân nhân của Hồng gia tôi."

Hồng tổng năm nay 46 bảy tuổi, con của ông ta mới 23, còn trẻ như vậy, đừng nằm trên giường cả đời không tỉnh lại.

Ông ta hận không thể chịu thay cho con trai mình.

Đã hơn 1 năm ông ta sầu lo đến bạc trắng hai bên tóc mai.

Quý Phong vẫn không nói gì, chờ Hồng tổng nói xong, cậu đột nhiên hỏi một câu: "Hồng tổng, con trai ông kết hôn rồi sao?"

Hồng tổng sửng sốt vì quá bất ngờ, ông ta mau chóng lắc đầu: "Không có không có, con tôi còn nhỏ, nó......" Nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, sắc mặt ông ta khẽ đổi.

Quý Phong nói: "Tôi có thể biết đã có chuyện gì trước khi lệnh công tử xảy ra chuyện không?"

Vẻ mặt Hồng tổng có chút hoảng hốt, sau khi đồng ý một lúc lâu, ông ta nghĩ chuyện như vậy nếu xảy ra trước kia thì chắc chắn ông ta sẽ giấu diếm, nhưng hôm nay cái gì ông ta cũng không dám cầu, chỉ mong con mình có thể tỉnh lại.

"Hơn 1 năm trước thằng bé xảy ra chuyện, khi đó...... nó cãi nhau một trận lớn với chúng tôi, lúc lái xe ra ngoài thì không cẩn thận đâm vào lan can phòng hộ, lúc ấy bị đụng vào đầu, có người tốt bụng đi ngang qua kịp thời cứu nó, sau khi khám xong trừ một ít ngoại thương và chấn động não ra, lúc ấy bác sĩ nói ngày hôm sau nó sẽ tỉnh. Nhưng...... bây giờ đã hơn 1 năm rồi mà nó vẫn chưa tỉnh lại."

Nói đến đây, viền mắt Hồng tổng đã hơi đỏ, 1 năm nay biện pháp gì ông ta cũng đã thử hết.

Ban đầu là chuyển viện khắp nơi tìm biện pháp, cuối cùng thật sự không được nên chỉ có thể tìm một vài đại sư, hoặc là đi thắp hương bái Phật, chỉ mong con có thể tỉnh lại.

Quý Phong đã hiểu: "Nguyên nhân cãi nhau là gì?"

Hồng tổng hơi ngại mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm nói: "Trước kia thằng bé yêu đương với một người, vẫn luôn giấu giếm chúng tôi, người đó là bạn cấp ba của nó, hai đứa đã lén lút yêu đương nhiều năm. Có điều...... điều kiện gia đình của con bé kia không tốt lắm, chênh lệch có hơi lớn, hơn nữa con bé kia học cấp ba nhưng không thi đỗ đại học, làm nhân viên phục vụ ở một nhà hàng, phu nhân nhà tôi...... có hơi...... nhìn không lọt mắt. Con trai tôi cũng sợ mẹ nó phản đối cho nên vẫn luôn giấu diếm, lúc quyết định muốn kết hôn mới ngả bài. Phu nhân nhà tôi tính tình nóng nảy, không đồng ý nên lấy mạng ra bức ép, thậm chí còn vội vàng tìm một vài cô gái gia thế tương đương ép nó đi xem mắt.

Thậm chí vì để con bé kia hết hy vọng mà tìm gặp nó, quấy nhiễu công việc của con bé, thậm chí còn cầm kéo theo, nói hoặc là con bé không gả vào đây, hoặc là bà ấy chết trước mặt con bé, bảo con bé tự chọn.

Cuối cùng gây ồn ào đến mức không còn cách nào khác, con bé kia đã từ chức...... Để lại một bức thư đi tha hương.

Lúc con trai tôi biết tin thì con bé kia đã đi rồi, nó tìm rất lâu cũng không tìm được, đến nhà con bé kia cũng bị đuổi ra, sau đó lại xảy ra chuyện cãi nhau, khi đó nó nhận được một bức thư, là con bé kia gửi tới đây, nói con bé đã kết hôn, trong thư còn kẹp một tấm thiệp cưới.

Thằng bé không chịu đựng nổi, quay về cãi nhau một trận lớn với mẹ nó, rồi sập cửa đi ra ngoài, sau đó...... nó xảy ra chuyện."

Hơn một năm nay Hồng tổng vẫn luôn hối hận, nghĩ rằng lúc trước nếu bọn họ không phản đối, có phải hay không, có phải hay không......

Quý Phong nghe xong vẫn không nói gì, trong lòng Hồng tổng bất an: "Quý tiên sinh, vừa nãy tại sao cậu lại hỏi con trai tôi đã kết hôn chưa?"

Quý Phong nói: "Tôi hỏi như vậy là bởi vì trong mệnh Hồng tổng đã có một đứa cháu trai."

"Cái gì cơ?" Hồng tổng đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nổi nhìn Quý Phong mà sững sờ.

Không chỉ ông ta, mà ngay cả Lý nữ sĩ và Tôn tổng cũng đều kinh ngạc mà nhìn sang, không phải nói là chưa kết hôn hay sao? Vậy cháu trai đâu ra?

Hồng tổng hiểu ra, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy: "Chuyện này, chuyện này......"

Quý Phong nói: "Cởi chuông thì cần người buộc chuông, lệnh công tử là người nặng tình, hẳn là phải chịu đả kích quá lớn nên trong tiềm thức không muốn tỉnh lại mà thôi, bạn gái anh ta cũng là người si tình, vì không muốn làm anh ta khó xử mà tha hương đất khách, còn tấm thiệp cưới đã gửi kia là để làm anh ta hết hy vọng, nhưng nếu cô ấy đã sinh một đứa con, vậy thì thiệp cưới hẳn là giả. Thay vì tìm biện pháp khác, Hồng tổng không bằng tìm về căn nguyên để giải quyết chuyện này, đến lúc đó lệnh công tử tự nhiên tỉnh lại."

Hồng tổng chợt thông suốt, hai mắt tỏa sáng, vội vàng nói: "Xin đại sư chỉ điểm bến mê, chúng tôi phải làm thế nào mới có thể tìm được cô ấy?"

Quý Phong mặt vô cảm nhìn ông ta: "Hà tất bỏ gần tìm xa?"

Nếu cha mẹ cô ấy đều ở đây thì sao có thể không biết chỗ cô ấy ở được?

Có điều muốn hỏi được vậy thì tư thái phải hạ xuống đủ, lúc trước trào phúng người ta như thế nào thì bây giờ cứ như thế mà cầu về thôi.

Hồng tổng liên tục cảm ơn rồi mới nhanh chóng rời đi vội vã.

Lý nữ sĩ và Tôn tổng không ngờ chuyện lần này lại không giống với chuyện của bọn họ: "Quý tiên sinh, chuyện này......"

Quý Phong cười nói: "Yên tâm đi, cho dù không có chuyện này thì chờ đến cuối năm con trai ông ấy cũng sẽ tỉnh lại." Nếu đã tìm đến cậu, làm người tỉnh lại sớm cũng không phải không thể.

Nhưng đã có biện pháp khác, cậu cần gì phải đi một chuyến nữa?

Hơn nữa, lúc trước đuổi người ta đi như thế nào thì bây giờ cứ cầu xin người ta trở về như thế ấy.

Nhân quả tuần hoàn, nên trả vẫn phải trả.

Lý nữ sĩ và Tôn tổng cũng nghe hiểu ý Quý Phong, có hơi ngại: "Vốn muốn giới thiệu mối làm ăn cho Quý tiên sinh, ai ngờ lại bị việc này làm cho......" Trái lại còn khiến Quý Phong mất công đi một chuyến mà chỉ nói mấy câu, Hồng tổng kia cũng thật là, cứ như thế mà đi, cũng chẳng nói gì đến chuyện báo đáp.

Cũng may bọn họ đã sớm nghĩ xong trước.

Lý nữ sĩ và Tôn tổng nhìn nhau, nghĩ xem nên nói chuyện vòng hồng ngọc như thế nào: "Chuyện Hồng tổng giải quyết đơn giản như vậy cũng là nhờ có Quý tiên sinh chỉ ra sai lầm, cho nên chúng tôi thay mặt ông ta đưa thù lao cho Quý tiên sinh trước, cái này......"

Quý Phong nhìn dáng vẻ hai người phát sầu vì tìm lý do, không nhịn được mà cười: "Chuyện Hồng tổng tôi cũng chỉ nhắc nhở vài câu, cũng không phải chuyện to tát gì, cũng không cần thù lao. Nhưng nếu hai vị muốn lấy vòng hồng ngọc làm thù lao lại thì càng không cần."

Hai người Lý nữ sĩ đột nhiên ngẩng đầu, nghĩ tới bản lĩnh của Quý Phong thì hơi đỏ mặt, bọn họ còn muốn giấu Quý tiên sinh, mà chuyện này căn bản giấu không nổi: "Chúng tôi chỉ là, chỉ là...... muốn cảm ơn Quý tiên sinh mà thôi."

Quý Phong nói: "Nếu hai vị đã có lòng, vậy thì như này đi, lúc trước vì tôi thiếu tiền nên mới bán đồ gia truyền đi, bây giờ muốn mua lại, không biết hai vị có nguyện ý không?"

"Nguyện ý! Đương nhiên nguyện ý! Mua lại thì không cần, trả tiền hay không căn bản......" Tôn tổng kích động mở miệng nói, nói đến một nửa thì chợt ngừng lại: "Chúng tôi tuyệt đối không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy Quý tiên sinh đã cứu mạng tôi, hẳn là nên cảm ơn cho thỏa đáng."

Quý Phong lắc đầu: "Hoặc là bỏ qua chuyện vòng hồng ngọc, hoặc là tôi mua lại với giá gốc, hai vị chọn một đi?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngã Rẽ Tình Yêu
2. [Đam Mỹ] Quy Hồn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
=====================================

Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể theo ý Quý Phong.

Lần này Lý nữ sĩ tới đây có mang theo vòng hồng ngọc, Quý Phong trả tiền cho bọn họ, nhận lấy vòng hồng ngọc được Lý nữ sĩ tìm riêng người rửa sạch đựng trong hộp gấm.

Lý nữ sĩ và Tôn tổng không thể giúp đỡ được gì, lại còn khiến Quý Phong phải tốn tiền nên muốn mời cậu ăn cơm, nhưng bây giờ cách lúc ăn tối còn quá sớm nên Quý Phong từ chối, cùng Cát Hâm tạm biệt hai người rồi rời đi.

Toàn bộ quá trình Cát Hâm đều ngây người, cũng rất cảm kích Quý Phong, nghĩ lúc trước cậu ấy đã giúp mình ơn lớn.

Cát Hâm đỏ mặt: "Buổi tối tôi mời cậu ăn được không?"

Quý Phong nhìn cậu một cái, cười nói: "Được nha, mời tôi ăn bánh kem là được, ăn rất ngon."

Cát Hâm thở phào nhẹ nhõm, yên tâm đáp lại.

Quý Phong dẫn Cát Hâm đến Quán Pub của Lưu Doãn, lúc đến nơi còn chưa tới 5 giờ.

Mà bên kia, ở tập đoàn Phong thị.

Bí thư Hách lén lút nhìn về phía sếp, sếp đã nhìn chằm chằm đồng hồ rất lâu không nhúc nhích.

Sếp à, hiện tại mới có 5 giờ, còn chưa đến thời gian tan làm đâu.

Vị sếp trước kia lôi kéo bọn họ liều mạng tăng ca đã đi đâu mất vậy?

Cũng may cuối cùng sếp cũng lấy lại tinh thần, tiếp tục xem văn kiện.

Bí thư Hách nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy sếp bị như vậy cũng có thể hiểu được.

Dù sao thì sếp vốn có chút tâm tư đối với Quý tiên sinh, ai mà ngờ được, Quý tiên sinh không chỉ quyến rũ, còn vô tình quyến rũ cả mèo.

Lúc ấy hắn mang sếp miu miu đi còn nghe Quý tiên sinh nói cậu mua cho sếp miu miu ít đồ, hắn còn tưởng chỉ là một thùng đồ mà thôi, nhưng đến ngày hôm sau Quý tiên sinh hẹn hắn rảnh thì cho người ta đưa đồ vào.

Hay lắm, cả một phòng luôn!

Đây mới chỉ là một phần, chờ người lắp đặt tốn hai tiếng đồng hồ mới lắp xong công viên giải trí mini lành mạnh cho thú cưng, bí thư Hách không biết tâm trạng sếp như thế nào nhưng hắn cảm thấy mình...... ghen tị.

Cảm thấy mình sống không bằng một con mèo.

Nếu đây mà là hắn, có người nguyện ý vung tay một cái bay 1 năm tiền lương vì hắn thì hắn cũng muốn gả nha.

Cho nên bí thư Hách có thể hiểu tâm trạng của sếp, dù sao thì lúc trước đi đường có người ôm, ăn cơm có người đút, thi thoảng còn được người vừa đẹp trai, miệng lại còn ngọt như Quý tiên sinh nói lời ngon tiếng ngọt cho nghe cả ngày, còn bây giờ cả ngày sếp phải xử lý hết một chồng lại một chồng văn kiện thì thôi, lại còn phải nhìn cái bản mặt lạnh lùng này của mình nữa.

Bí thư Hách cảm thấy, sếp đúng là cần thích ứng một đoạn thời gian.

Mà có lẽ chưa chắc đã có thể thích ứng.

Phong Lâm vẫn luôn đặt lực chú ý của mình trên văn kiện, bất tri bất giác trời đã tối, hắn nhìn thời gian: "Mấy giờ rồi?"

Bí thư Hách thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sếp cũng nhớ hỏi thời gian: "9 giờ."

Phong Lâm ừ một tiếng: "Về thôi."

Bí thư Hách lập tức chuẩn bị, lúc lái xe chở sếp về, đột nhiên nghe thấy sếp ngồi sau mở miệng nói: "Quay xe đến đại học C."

Bí thư Hách nghĩ thầm chẳng lẽ hai ngày nay sếp không được gặp Quý tiên sinh nên không nhịn được muốn nhìn một cái sao? Nhưng sếp ơi, hiện tại đã là 9 giờ rồi, sếp còn không ở công ty, Quý tiên sinh chắc chắn không ra ngoài nữa, có khi bây giờ đã ngủ trong ký túc xá rồi.

Sếp có nhìn cũng không thấy được người đâu.

Nhưng lời này bí thư Hách không nói ra, chuyện sếp đã quyết thì có kéo cũng không kéo lại nổi.

Khi bọn họ ngừng xe ở bên ngoài đại học C đã là 10 giờ hơn.

Bí thư Hách nghĩ chắc chỉ chờ nhiều nhất nửa tiếng, 11 giờ sẽ tắt đèn, chắc chắn sếp sẽ không tiếp tục chờ nữa.

Nhưng khi đến 10 giờ rưỡi, từ gương sau xe bí thư Hách phát hiện sếp vốn đang dựa lưng vào ghế mặt không biểu cảm nhìn ra bên ngoài lại đột nhiên ngồi dậy, hắn cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Đúng lúc nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi đường hơi loạng choạng, được một người trẻ tuổi eo thon chân dài khác thấp hơn nửa cái đầu đỡ về phía cổng trường.

Tuy không thấy rõ mặt mũi, nhưng thân hình kia thấy thế nào cũng giống...... Quý tiên sinh?

Nhưng muộn như vậy mà Quý tiên sinh vẫn uống rượu uống đến say với người khác ư?

Không đúng, điều này không quá giống với điều hắn tưởng là Quý tiên sinh cũng nhớ sếp nhỉ?

Bên này sếp thì mỏi mắt ngóng trông, bên kia Quý tiên sinh đã có mỹ nam làm bạn rồi ư?

Đối lập như vậy, có phải sếp...... hơi thảm đúng không?