Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Chương 87: Ba hợp một



(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Khi Quý Phong và Phong Lâm đến nhà hàng thì đúng lúc tới giờ dùng cơm, Phong Lâm đã đặt chỗ sẵn, chỉ có hai người bọn họ nên cũng không cần ngồi phòng riêng, vì vậy họ yên lặng ngồi xuống chỗ của mình.

Nhà hàng này rất nổi tiếng ở thành phố C, đầu bếp đều là đội ngũ hàng đầu được đặc biệt mời tới từ khắp các nơi, cho nên lịch hẹn rất nhiều, bình thường cũng có rất nhiều người.

Mà Quý Phong mặt trẻ măng, lại không phải danh nhân, còn Phong Lâm trừ dự án lớn cần đi xã giao thì bình thường đều là bí thư Hách ra mặt, hắn muốn kín tiếng bao nhiêu thì có kín tiếng bấy nhiêu, cho nên không gặp phải người quen, cũng không ai làm phiền bọn họ.

Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, bàn bên cạnh vẫn luôn để trống có nhân viên phục vụ dẫn hai người đi đến, một nam một nữ, Quý Phong không quay đầu lại cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân, cảm giác được giày cao gót của nữ sĩ đạp lên trên mặt đất vang cộp cộp cộp.

Khi họ tới gần, một mùi hương nước hoa có chút quen thuộc tràn ngập không khí.

Quý Phong đang rót nước cho Phong Lâm khẽ dừng, không hiểu sao cậu cảm thấy cảnh này quen quen, cậu ngẩng đầu lên, Phong Lâm không hề nhìn người khác mà chỉ đang nhìn cậu, bị Quý Phong bắt gặp mình đang nhìn cậu, hắn cố đè lại trái tim đang nhảy lên, làm bộ lơ đãng rời tầm mắt đi.

Ai ngờ khi nhìn thấy hai người nọ tới đây, sắc mặt hắn đen sì, tâm trạng không tốt lắm.

Quý Phong gần như có thể từ vẻ mặt Phong Lâm nhìn ra suy đoán của cậu có lẽ là thật, quả nhiên, khi mấy người kia đến gần, cậu yên lặng nhìn, haizz, váy dài màu đỏ rực quen thuộc, trang điểm tinh tế, mùi nước hoa thơm ngào ngạt, đúng là vị thiên kim tập đoàn Vinh thị Vinh Giai Giai lần trước cậu tình cờ gặp cô ta đi xem mắt.

Vinh Giai Giai đang được cung kính mời ngồi, quay đầu lại nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, khóe miệng cô ta giật giật.

Quý Phong nhìn thấy vẻ mặt run rẩy vặn vẹo trong nháy mắt của Vinh Giai Giai, tâm trạng trái lại rất tốt: "Vinh nữ sĩ, thật trùng hợp, lại gặp cô đi xem mắt."

Cái từ "lại" này rất đáng suy ngẫm.

Kẻ xui xẻo nào đó không biết chuyện đối tượng xem mắt lần trước, giờ lại trở thành "người may mắn" tiếp theo.

Giọng nói Quý Phong mang ý cười cất lên, người đàn ông đang đưa lưng về phía bọn họ kéo ghế ngồi cho Vinh Giai Giai quay đầu lại, khi thấy mặt đối phương, Quý Phong híp mắt, không ngờ lại là Phong Hạo Vũ, vì bất ngờ nên cậu cũng quên thu hồi tầm mắt.

Phong Hạo Vũ cũng không ngờ lại tình cờ gặp phải Quý Phong, một cảm xúc tên là xấu hổ dâng lên, nhất là lần trước hắn còn đi tìm riêng Quý Phong bảo cậu tha thứ cho Thụy Tuyết, kết quả hiện tại...... Lại bị đối phương thấy hắn đi xem mắt ở chỗ này.

Đã vậy, hắn vừa chuyển đường nhìn, nhìn thấy người đàn ông ngồi cùng một bàn với Quý Phong, sắc mặt Phong Hạo Vũ hơi tái đi, môi khẽ mím lại rồi nhẹ giọng gọi: "Ngũ thúc."

Phong Lâm cau mày nhìn Phong Hạo Vũ, hắn không thích Phong Thụy Tuyết.

Nhưng cả nhà Phong Đại Hải vẫn luôn xem Phong Thụy Tuyết là con dâu mà nuôi, từ trước giờ đều giới thiệu với hắn Phong Thụy Tuyết là con dâu tương lai, thậm chí trước khi xảy ra chuyện còn nói sắp đính hôn, hiện giờ...... lại đi xem mắt là sao? Lại còn là cùng với Vinh Giai Giai tập đoàn Vinh thị?

Phong Lâm nhìn người mà hắn vốn tưởng là người duy nhất tỉnh táo trong nhà Phong Đại Hải, ai ngờ......

Nhưng điều này cũng có liên quan gì đến hắn đâu?

Điều hắn nên làm cũng đã làm, nên làm cho cha mẹ nuôi cũng đã kết thúc.

Cả nhà Phong Đại Hải tự mình tìm đường chết, cũng không thể trách hắn từ bỏ họ.

Tim người vốn mọc ra từ thịt, không có đạo lý nào người khác thọc hắn một đao, hắn còn tiếp tục đưa tiền đưa lực, cuối cùng tốn công vô ích.

Vinh Giai Giai nhìn thấy hai người này là nhớ đến chuyện lần trước, cũng chính vì cậu thanh niên này, lúc ấy cô bị một thiên kim nhà giàu vẫn luôn chướng mắt nhau đang chế giễu cô trên Weibo, thanh danh bị huỷ hoại thì thôi đi, Phùng gia còn dứt khoát chấm dứt hợp tác qua lại với nhà bọn họ, ba cô tức giận đến mức nhốt cô ở nhà tự xem xét.

Không những thế, bởi vì Phùng gia dốc sức tuyên truyền, những người trước kia vốn có ý định liên hôn với cô đều không thấy đâu nữa.

Vinh Giai Giai cũng không thèm để ý, cô thật sự coi trọng gương mặt của Phong Lâm, đáng tiếc là hắn căn bản chướng mắt cô, nhưng cô cũng không tin mình không tán đổ được người này, liệt nữ sợ triền lang, đảo ngược lại thì cũng có hiệu quả giống nhau thôi.

Chỉ là không đợi cô tìm được cơ hội, ba cô bảo cô ra ngoài lại là vì bắt cô đến đây xem mắt, nói nếu lần này mà còn không được nữa ông ta sẽ đưa con riêng về nhà luôn, tuyên bố với bên ngoài là con nuôi, tạm thời giúp ông ta quản lý công ty.

Nếu làm như vậy thì cái nhà này có thể sẽ trở thành nhà của người khác.

Vinh Giai Giai tức đến mức nghe tai trái ra tai phải, nhưng cũng không chịu nổi mẹ cô khóc lóc cầu xin cô, nên cô chỉ có thể đến đây, không ngờ lần này lại là một anh chàng đẹp trai, còn là người đẹp trai nhất từ trước tới giờ trong số đám bạn trai cô từng hẹn hò, đương nhiên là kém hơn vị Phong tổng kia, nhưng cũng không tồi.

Nếu tạm thời không tán đổ được ngọn núi cao Phong Lâm kia, vậy trước hết tóm lấy người này cho đỡ thèm cũng được.

Ai ngờ, không biết xui xẻo thế nào lại đụng phải hai người này?

Nhưng khi nghe thấy Phong Hạo Vũ gọi "Ngũ thúc", đầu Vinh Giai Giai nảy số, nhớ lại trước lúc cô ra khỏi cửa lão ba nói gì với cô nhỉ?

Cô căn bản không nhớ nổi, không ngờ, người này lại là cháu trai của Phong Lâm sao?

Nếu hiện tại tóm được anh đẹp trai này trước, gần quan được ban lộc, vậy thì tiếp cận Ngũ thúc của hắn còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Vinh Giai Giai tức khắc nở một nụ cười, cũng gọi theo: "Ngũ thúc."

Quý Phong thật sự nhìn thấy sắc mặt Phong Hạo Vũ lập tức tối sầm, nghĩ đến hành động lúc trước của Vinh Giai Giai, lại nghĩ đến ánh mắt Vinh Giai Giai nhìn chằm chằm vào Phong Lâm, cô ta có ý đồ gì không cần nói cũng biết.

Phong Hạo Vũ đau đầu, hối hận vì đã tới gặp Vinh Giai Giai, nhưng cứ nghĩ đến khoảng thời gian này về nhà là phải chịu áp lực từ hai phía, hắn chỉ cảm thấy cả người như muốn nổ tung, nhất là nhớ đến cha mẹ hắn lấy chết bắt ép, nói gia đình sắp sống không nổi nữa, công ty sắp đóng cửa phá sản, cần tài chính cứu vớt, chỉ có một con đường là liên hôn.

Còn vất vả tìm sẵn cho hắn, mèo mù vớ phải chuột chết, khó khăn mãi mới đồng ý, bảo hắn đi gặp một lần.

Không chỉ thế, còn nói thẳng Phong Thụy Tuyết đã đồng ý, nói cô nguyện ý để bọn họ làm anh em nuôi.

Phong Hạo Vũ chất vấn Phong Thụy Tuyết, Phong Thụy Tuyết khóc thút thít nói cô làm gì còn cách nào? Cô cũng không thể nhìn bác gái đi tìm chết, còn xin hắn đi xem mắt để vượt qua khó khăn hiện tại.

Lúc ấy hắn lạnh lùng hỏi Phong Thụy Tuyết một câu: Có thật sự muốn giải trừ hôn ước, có thật sự muốn trở lại thành anh em nuôi hay không?

Đó là cơ hội hắn cho Phong Thụy Tuyết, nhưng Phong Thụy Tuyết vẫn gật đầu.

Lúc ấy hắn tức điên, nên đồng ý đi xem mắt.

Khi thật sự tới nơi, hắn thấy hối hận, nhưng nếu đã tới rồi, quy trình vẫn phải tiếp tục.

Phong Lâm chỉ phất tay với Phong Hạo Vũ, bảo hắn cứ thoải mái.

Phong Hạo Vũ chỉ có thể căng da đầu dẫn Vinh Giai Giai ngồi xuống đối diện, không biết có phải Vinh Giai Giai phát hiện "ưu thế" của đối tượng xem mắt trước mặt này hay không, cô ta thay đổi bộ dáng thờ ơ lần trước xem mắt với công tử Phùng gia, rất chủ động cũng rất nhiệt tình, cô ta vốn hướng ngoại, lại có chút bản lĩnh nho nhỏ, nói qua vài chủ đề đã khiến thanh niên Phong Hạo Vũ sắp tốt nghiệp chỉ tiếp xúc với một mình Phong Thụy Tuyết ngây người ngạc nhiên.

Quý Phong và Phong Lâm nhìn nhau, lại rời tầm mắt đi, bắt đầu dùng bữa.

Lần này Vinh Giai Giai lấy lùi làm tiến, không bày trò nữa, bây giờ thu phục Phong Hạo Vũ trước rồi tính sau.

Quý Phong ăn cơm một lúc rồi dừng lại, cũng không thể không nói Vinh Giai Giai thật sự rất hiểu lòng đàn ông, nhất là khi cư xử với người như Phong Hạo Vũ, nắm bắt rất chuẩn.

Quý Phong thì không nghĩ rằng Phong Hạo Vũ sẽ chủ động tới xem mắt, kiếp thứ nhất cũng chưa từng xảy ra chuyện này.

Nhưng đời này bởi vì cậu đã cứu miu miu, Phong gia đắc tội miu miu, gián tiếp đắc tội Phong Lâm, dẫn tới hiện giờ công ty nhà Phong Đại Hải sắp phải phá sản, lại bị hắn bắt trả giá nhiều như vậy.

Phong Hạo Vũ đúng thật là kiếm lời được một khoản tiền từ các hạng mục, nhưng cũng không lấp được cái động không đáy là nhà Phong Đại Hải.

Cho nên vì giữ được công ty của gia đình, vợ chồng Phong Đại Hải luôn có tư tưởng ích kỷ, nếu bọn họ sống thoải mái thì cho dù con trai thích Phong Thụy Tuyết, bọn họ cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu hôm nay ngày lành không còn, bọn họ đương nhiên sẽ không ngồi yên.

Người thứ nhất phải hy sinh, chính là Phong Thụy Tuyết không bất cứ tác dụng gì cho công ty gia đình và tương lai tốt đẹp sau này.

Nuôi thêm một người không thành vấn đề, nhưng chiếm vị trí vị hôn thê thì không được.

Phong Hạo Vũ tốt nghiệp đại học danh giá, bản thân lại có chút năng lực, khuôn mặt cũng đẹp trai top đầu, quan trọng nhất một điều, có lẽ bên ngoài nghĩ rằng hắn là cháu trai của Chủ tịch tập đoàn Phong thị.

Phong Lâm có cảm quan không tồi với đứa cháu trai này, cho nên cũng không đuổi tận giết tuyệt hắn như đối phó nhà Phong Đại Hải, mà vẫn nương tay.

Phong Hạo Vũ là đứa con hiếu thảo, vợ chồng Phong Đại Hải một khóc hai nháo ba thắt cổ, thêm cả một Phong Thụy Tuyết có lẽ khoảng thời gian này cũng bị mẹ Phong bức ép muốn phát điên, hoặc là bị lừa gạt nên cũng đồng ý cùng khuyên hắn.

Nếu Phong Thụy Tuyết không mở miệng, chắc chắn Phong Hạo Vũ sẽ không tới đây.

Nhưng cho dù bọn họ có ra làm sao cũng không liên quan đến hắn, Quý Phong chờ đồ ăn mang lên rồi bắt đầu ăn, Phong Lâm thấy cậu chỉ ăn đồ ăn trước mặt, hắn cầm đũa riêng chọn cho cậu món cậu thích ăn, đặt riêng sang một bên, giọng nói cũng hạ rất dịu dàng: "Ăn nhiều một chút, cậu quá gầy rồi."

Quý Phong nhìn hắn một cái, nuốt cơm xuống rồi không nhẹ không nặng phản bác: "Không đâu."

Dáng người cậu là cởi áo có thịt mặc áo thì gầy, từ nhỏ cậu đã quanh quẩn trong núi, cơ bắp rất săn chắc, hơn nữa sau khi trở về tu luyện, tuy da trắng lên rất nhiều, nhưng thịt càng săn chắc, sức bật cũng tuyệt đối tràn trề.

Phong Lâm cũng nhớ đến lúc biến thành miu miu nằm trong ngực cậu, tay nhỏ cảm nhận được, không nhịn được như cười như không nói: "Vậy sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, cũng không nói rõ là đồng ý hay không, không hiểu sao bầu không khí mang theo chút ái muội.

Có điều hai người không nhận ra, Quý Phong chỉ cảm thấy trái tim đập loạn hai tiếng, người này thật đúng là, đi quyến rũ, còn cười làm gì?

Nhưng cố tình từ khi phát hiện lòng mình, thật sự là Phong Lâm chỗ nào cũng đều hợp khẩu vị của cậu, có điều theo đuổi như thế nào lại là nan đề.

Thậm chí đến bây giờ cậu còn không biết, đối phương là thẳng hay là cong.

Chẳng lẽ phải tìm Địch Thành tới đây nhìn thử một cái hay sao?

Cái này cậu không mở mồm nhờ nổi.

Còn lúc trước suy đoán quan hệ hai người sau này có thể là một đôi, cũng chỉ là suy đoán, không coi là hoàn toàn đúng.

Phong Hạo Vũ ngay từ đầu vốn bị Vinh Giai Giai hấp dẫn lực chú ý, hắn với Phong Ngũ thúc chênh nhau mấy tuổi, thêm nữa là tình cảm giữa Phong Ngũ thúc với hắn còn tốt hơn với cha mẹ, chỉ là sau này Ngũ thúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp, chú cháu bọn họ gặp nhau ít đi.

Nhưng mưa dầm thấm đất, Phong Hạo Vũ lại học được không ít phẩm chất tốt của Phong Ngũ thúc, mấy năm nay đều vẫn duy trì được.

Ít nhất về điểm tôn trọng nữ giới, hắn sẽ không để nữ sĩ nói chuyện với hắn, còn hắn thì nhìn xung quanh.

Nhưng khi bình tĩnh lại, ban đầu Vinh Giai Giai nói xong mấy thứ mà hắn chẳng hiểu gì cả, hắn cẩn thận phân tích lại một lần, phát hiện chỉ là một vài điều rất đơn giản, chỉ là lúc nói xen kẽ một vài điều không gây lưu ý, cố ý lòe hắn một hồi, cho nên ngay từ đầu hắn mới không hiểu ra sao, chờ hồi thần lại cũng nhìn thấy ánh mắt nhất định phải có được hắn của Vinh Giai Giai.

Nhưng cái loại nhất định phải có được này, lại không có tình cảm, chỉ là đơn giản là săn bắt mà thôi.

Cảm xúc Phong Hạo Vũ chậm rãi hạ xuống, rõ ràng biết điều này là không đúng, Vinh Giai Giai nói, hắn nhìn đối phương, lực chú ý lại dần dần bị bàn bên cạnh hấp dẫn, mà từ cách hai người trò chuyện đơn giản vài câu, có thể nhìn ra họ có quan hệ rất tốt.

Phong Hạo Vũ không nghĩ ra, Ngũ thúc cùng Quý Phong có quan hệ tốt như vậy từ khi nào?

Cho nên khi nghe thấy Ngũ thúc cười, hắn không nhịn được nhìn sang, mà cùng nhìn sang không chỉ có hắn, còn có Vinh Giai Giai.

Một khắc kia, hắn từ trong ánh mắt Vinh Giai Giai thấy được kinh diễm.

Nhớ đến câu nói "Lại tới xem mắt" của Quý Phong lúc đầu, Phong Hạo Vũ cuối cùng cũng nhận ra, Vinh Giai Giai quen biết Quý Phong và Ngũ thúc.

Vinh Giai Giai nhiệt tình như vậy với hắn, là bởi vì Ngũ thúc sao?

Tiếp đó, tuy Vinh Giai Giai vẫn rất nhiệt tình, nhưng ánh mắt lại thi thoảng hướng sang bên cạnh, Phong Hạo Vũ cũng thất thần.

Quý Phong cùng Phong Lâm lại ăn rất ngon miệng, tính tiền xong định rời đi.

Phong Hạo Vũ thấy bọn họ sắp đi, không nhịn được mở miệng: "Ngũ thúc, có thể chờ một chút không? Cháu muốn nói chuyện riêng với chú mấy câu."

Phong Lâm tay đang cầm áo khoác âu phục chợt dừng, nhìn Phong Hạo Vũ, ừ một tiếng.

Vinh Giai Giai biết hôm nay không phải là cơ hội tiếp tục trêu chọc Phong Lâm, cũng may lúc đầu lừa được Phong Hạo Vũ thêm WeChat, có Phong Hạo Vũ ở đây, về sau chả lẽ không có cơ hội gặp sao?

Cô chủ động nói có việc nên rời đi trước.

Cuối cùng còn cười với Phong Lâm, rực rỡ lại diễm lệ, lắc mông rời đi.

Quý Phong yên lặng nhìn: Ừm, cảm thấy cô ta thật sự có chút chướng mắt.

Phong Lâm thấy Quý Phong nhìn chằm chằm vào bóng dáng Vinh Giai Giai, hắn hắng giọng một tiếng.

Chờ Quý Phong quay đầu lại, hắn mới nhìn về phía Phong Hạo Vũ: "Cháu muốn nói gì?"

Phong Hạo Vũ lại ngơ ngác nhìn Ngũ thúc với Quý Phong, không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy giữa Ngũ thúc và Quý Phong...... lạ lạ.

Phong Hạo Vũ đứng đối diện với Ngũ thúc, tuy hai người không hơn kém bao nhiêu tuổi, nhưng chung quy cũng cách nhau một hàng bối phận, hắn rũ mắt, có hơi mất tự nhiên: "Ngũ thúc, cháu...... Cháu với Thụy Tuyết...... Là mẹ cháu lấy cái chết ép buộc, Thụy Tuyết cũng muốn cháu tới đây......"

"Cho nên cháu tới thật? Bản thân muốn làm gì không muốn làm gì, còn cần người khác dạy cháu à?" Phong Lâm cũng không muốn nghe, hắn là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

Gương mặt Phong Hạo Vũ nóng đến đỏ bừng: "Ngũ thúc, cháu sai rồi." Nhưng hắn thật sự không còn cách nào......

Hắn cũng không thể thật sự nhìn mẹ mình liên tục cầm thuốc muốn nuốt để ép buộc hắn, hắn cũng không biết vì sao khi mình thật sự thuận theo Phong Thụy Tuyết hủy bỏ hôn ước khôi phục thân phận anh em nuôi, hắn đột nhiên cảm thấy tảng đá đè nặng trên người từ trước tới giờ bỗng nhẹ tênh, trải qua khoảng thời gian này, cả người hắn thay đổi một cách vô tri vô giác, tựa hồ cũng muốn siêu thoát.

Nhưng ân cứu mạng năm đó đè nặng hắn, thêm cả cảm tình nhiều năm, khiến hắn không được thất tín bội nghĩa.

Mà Phong Thụy Tuyết mở lời, hắn trái lại cảm thấy cả người như khôi phục lại sự tự do.

Hắn thật sự nghĩ không ra, rõ ràng năm đó...... ấm áp khắc ghi trong tâm trí hắn, đời này hắn đều nhớ rõ ràng, nhưng bắt đầu từ khi nào, tất cả đã không còn giống nhau nữa.

Rõ ràng không nên là như vậy.

Không nên......

Phong Lâm thở dài một tiếng: "Làm việc cho tốt, cháu có bản lĩnh hơn ba cháu." Rốt cuộc thì nhìn hắn từ bé lớn lên, Phong Lâm động viên một câu.

Vành mắt Phong Hạo Vũ không nhịn được đỏ lên, hắn cố nén sống mũi chua xót nhẹ nhàng vâng một tiếng, khoảng thời gian này áp lực của hắn thật sự rất lớn, nhưng cha mẹ tự dưng gây rối hắn chỉ có thể cẩn thận ở bên cạnh, hiện giờ nghe Ngũ thúc quan tâm hắn mà nói một câu không giống như quan tâm này, hắn suýt chút nữa đã sụp đổ.

Nhưng hắn đã sắp tốt nghiệp, là người trưởng thành rồi, không thể làm mất mặt mũi được.

Khi Quý Phong và Phong Lâm trở lại trên xe, Quý Phong nhìn Phong Lâm trên ghế điều khiển: "Đau lòng cháu trai ư?"

"Không, chỉ là đáng tiếc." Phong Lâm thở dài một tiếng: "Thằng nhóc kia từ nhỏ tính cách đã không tồi, khi nó còn nhỏ hai người Phong Đại Hải không có thời gian, cơ bản đều là tôi chăm sóc, tính cách nuôi dạy tốt, mấy năm nay cũng không lệch đi đâu. Nhưng có cha mẹ như Phong Đại Hải, tôi không có khả năng tiếp tục giúp nó quá nhiều, cho nên chỉ có thể dựa vào chính nó."

Nếu không, chỉ dựa vào tình cảm nuôi nấng từ nhỏ đến mười tuổi, cảm tình của Phong Lâm đối với Phong Hạo Vũ vẫn có khác biệt, ít nhất sâu sắc hơn so với anh nuôi Phong Đại Hải trên danh nghĩa hơn chút.

Quý Phong ừm một tiếng: "Anh ta đúng thật tạm thời xem như người có năng lực nhất nhà Phong Đại Hải. Nhưng mà, trọng tình là chuyện tốt, lại cũng không phải chuyện tốt."

Quá trọng tình, nên khi đối mặt với chính nghĩa và tình thân, hắn tất nhiên sẽ thiên vị bên có tình cảm, điều này chú định hắn sẽ do dự không quyết đoán, hại người hại mình.

Cho nên Quý Phong sống lại quay trở về không định nhắc tới chuyện năm đó, cậu biết nói cho Phong Hạo Vũ cũng vô dụng, người này ấy à, quá trọng tình, cho dù đã biết sự thật, hắn sẽ lựa chọn bồi thường cho cậu, nhưng cũng tương tự, hắn thật sự không nỡ làm gì tàn nhẫn với Phong Thụy Tuyết.

Cảm tình 10 năm, không phải một sớm một chiều, đặc biệt là đối với người trọng tình như Phong Hạo Vũ.

Mà cậu căn bản không thèm Phong Hạo Vũ bồi thường.

Phong Lâm không khỏi nhìn Quý Phong, lại nhanh chóng rời tầm mắt đi, không biết vì sao, có một chớp mắt, Phong Lâm cảm thấy Quý Phong rất hiểu Phong Hạo Vũ.

Hắn hiểu Phong Hạo Vũ, là bởi vì Phong Hạo Vũ là cháu trai hắn, từ nhỏ cũng gần như là hắn nuôi lớn, nhưng Quý Phong...... Theo lý thuyết hẳn là không quen biết Phong Hạo Vũ.

Ngoài việc hai người học cùng một trường ra, tất nhiên, ở giữa còn chen loạn một Phong Thụy Tuyết.

Không hiểu sao, Phong Lâm đột nhiên nhớ tới lúc trước khi hắn vẫn là mèo còn chưa khôi phục hình người, hắn được Quý Phong mang đến hội sở đấu giá lại tình cờ gặp được Phong Hạo Vũ và Phong Thụy Tuyết, khi đó Phong Thụy Tuyết rất có địch ý với Quý Phong, mà Quý Phong lời trong lời ngoài, gần như đều cố ý vô tình nhắc nhở Phong Thụy Tuyết, khiến sắc mặt Phong Thụy Tuyết lúc ấy rất không tốt.

Phong Thụy Tuyết khi đó...... hình như đang cật lực giấu giếm chuyện gì đó.

Sau đó hắn biết Quý Phong với Phong Thụy Tuyết là song sinh, mà trên thực tế lại không phải vậy, nhưng điều này trước mắt chỉ có hắn và Quý Phong biết, Phong Thụy Tuyết cũng không biết, trong cái nhìn của Phong Thụy Tuyết, Quý Phong là anh trai song sinh của cô ta.

Nhưng có lý do gì khiến Phong Thụy Tuyết không chịu nhận anh trai song sinh của mình mà chỉ nói là anh họ? Còn có điều rất kỳ lạ là, có vẻ như Phong Hạo Vũ hoàn toàn không biết Phong Thụy Tuyết có một người anh trai song sinh, nhưng khi đó không phải nói là Phong Thụy Tuyết cứu Phong Hạo Vũ, cho nên vợ chồng Phong Đại Hải mới nhận nuôi cô ta hay sao?

Mà Quý Phong hiểu Phong Hạo Vũ như vậy, Phong Thụy Tuyết lại lo lắng bại lộ mình có anh trai song sinh, một suy nghĩ lớn mật đột nhiên hiện lên, làm hắn không khỏi nhìn về phía Quý Phong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ.

Quý Phong bị Phong Lâm nhìn một cái nên cũng nhìn sang: "Làm sao vậy?"

Phong Lâm vốn không định hỏi, nhưng nghĩ lại hắn vẫn muốn biết: "Cậu với Phong Thụy Tuyết trên danh nghĩa là anh em song sinh, Phong Thụy Tuyết cũng cho rằng là như vậy, vì sao cô ta lại mâu thuẫn để người khác biết cô ta còn có một anh trai song sinh? Còn nữa, hình như cậu...... rất hiểu Phong Hạo Vũ?"

Năm đó hắn chỉ chăm Phong Hạo Vũ tới 10 tuổi, sau đó Phong gia chia nhà, lúc ấy hắn tập trung vào việc học, vợ chồng Phong Đại Hải cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có đứa con trai như vậy, hơn nữa bình thường làm kinh doanh, muốn cùng bồi dưỡng tình cảm với con trai, cho nên đặt một tour du lịch, ai ngờ còn bị người ta lừa.

Cuối cùng nghe nói là lừa vào trong núi, còn suýt bị lạc mất con trai, được một cô bé còn nhỏ hơn Phong Hạo Vũ hai tuổi cứu, bởi vì là cô nhi nên không có hộ khẩu, chỉ có một cái tên, nên dẫn về cùng luôn.

Khi đó hắn quá bận, chỉ nghe xong một lần, cũng không quan tâm nữa, chuyện nhà Phong Đại Hải cũng không đến lượt hắn bận lòng, thậm chí khi đó hắn còn chưa từng gặp Phong Thụy Tuyết.

Quý Phong không ngờ Phong Lâm có thể nghĩ sâu đến vậy, nghĩ vậy cậu cũng không định giấu Phong Lâm, chờ Phong Lâm tiếp tục khởi động xe, cậu mới chậm rãi mở lời: "Tôi hiểu Phong Hạo Vũ, là bởi vì 10 năm trước tôi đã từng gặp hắn, còn ở cạnh hắn gần một đêm."

Lời vừa dứt, nếu không phải Phong Lâm đang lái xe, hắn rất muốn nhìn vẻ mặt Quý Phong một cái.

Hắn siết chặt tay lái, dự cảm càng thêm mãnh liệt.

Quý Phong tiếp tục nói: "Anh Lâm cũng biết, vợ chồng Quý Đại trước khi chết bảo tôi chăm sóc tốt cho Quý Tuyết. Khi ấy tôi coi Quý Tuyết là người thân duy nhất trên đời, khi đó tôi cứu Phong Hạo Vũ, cõng hắn từ trong núi ra, hắn ở trong nhà dưỡng thương, nhưng tôi không thể nhàn rỗi, tôi phải đi kiếm ăn. Một ngày rảnh rỗi thì tôi với Quý Tuyết sẽ phải đói bụng, huống chi còn có thêm một Phong Hạo Vũ. Khi tôi kiếm ăn trở về, Phong Hạo Vũ đã không thấy đâu, trong nhà chỉ có Quý Tuyết. Lúc ấy cô ta khóc lóc cầu xin tôi, nói là đầu óc cô ta nhất thời hồ đồ, nói cô ta đã thừa nhận là chính mình đã cứu Phong Hạo Vũ. Khi còn nhỏ tôi với cô ta rất giống nhau, trẻ con không có cha mẹ, ăn uống lại không tốt, vừa gầy vừa nhỏ, nhưng đôi mắt to thì thoạt nhìn cũng không khác lắm. Trời lại tối, Phong Hạo Vũ lại hôn mê, vợ chồng Phong Đại Hải tin ngay. Lúc ấy tôi thương nhất là cô em gái này nên đồng ý. Chuyện sau này, hẳn là anh cũng biết."

Phong Lâm không ngờ sự thật là như vậy, Phong Thụy Tuyết thật đúng là hoàn toàn di truyền tính ích kỷ của vợ chồng Quý Đại.

Thậm chí còn hơn.

Quý Phong chưa nói chuyện kiếp đầu, cậu cũng không có cách nào giải thích chuyện này, cậu nhìn ánh mắt Phong Lâm thấy không đáng thay cậu, cậu cười: "Hiện tại không phải tôi sống rất tốt hay sao, ngược lại là Phong Thụy Tuyết, có lẽ cô ta có thể tự mình tìm đường chết." Thậm chí sau này không cần cậu ra tay, tự Phong Thụy Tuyết cũng có thể mài mòn hết kiên nhẫn của Phong Hạo Vũ.

Ở Phong gia, không có Phong Hạo Vũ che chở, vợ chồng Phong Đại Hải cũng chả phải người tốt lành gì, đương nhiên sẽ không phí công nuôi dưỡng cô ta nhiều năm như thế, sẽ lợi dụng cô ta triệt để.

Phong Lâm: "Cậu không muốn nói cho Phong Hạo Vũ sao?"

Quý Phong: "Vì sao phải nói cho hắn? Anh ta là cháu trai của anh, hẳn là anh cũng hiểu người này, cho dù tôi nói, anh ta tin, nhưng anh ta là người trọng tình cảm. Phong Thụy Tuyết đã ở bên cạnh anh ta 10 năm, tình cảm 10 năm cũng không phải nói vứt là vứt, anh ta sẽ lựa chọn bù đắp cho cả hai bên. Nhưng tôi căn bản không thèm cái gọi là bù đắp của anh ta, so với việc để anh ta dây dưa nhất quyết phải bù đắp, còn không bằng không nói. Nhưng tôi càng không nói, Phong Thụy Tuyết ngày ngày đều sẽ bất an, nghĩ một ngày nào đó có lẽ tôi sẽ nói chuyện này ra, Phong Hạo Vũ biết chân tướng sẽ không cần cô ta nữa...... Loại thủ đoạn mềm dẻo cào thịt này mới có thể đau, mới có thể khiến cô ta lúc mất đi tất cả sẽ càng hối tiếc không nói cho Phong Hạo Vũ trước, không ngoan ngoãn mà sống từ đầu."

Hôm nay Phong Hạo Vũ có thể bị ép tới xem mắt với Vinh Giai Giai, chuyện kế tiếp sẽ không phải là thứ mà Phong Thụy Tuyết có thể khống chế được.

Phong Lâm nghe xong không hiểu sao thở dài nhẹ nhõm một hơi, thử tưởng tượng nếu Phong Hạo Vũ thật sự biết Quý Phong mới là ân nhân cứu mạng của hắn, người này sợ là thấy áy náy mà bù đắp, thật đúng là có khả năng mỗi ngày xuất hiện trước mặt Quý Phong, mang danh bù đắp mà gây chướng mắt khắp nơi.

Phong Lâm suy nghĩ, đột nhiên nói: "Vậy thì không nói." Dừng một chút, trong lòng yên lặng âm thầm bổ sung một câu, để hắn tới bù đắp là được.

Hắn sẽ bù đắp tất cả những nỗi khổ cậu từng phải chịu khi còn nhỏ.

Quý Phong không biết suy nghĩ của Phong Lâm, lúc này trong đầu cậu chỉ có hai việc.

Chuyện thứ nhất: Miu miu sắp về; chuyện thứ hai: Anh Lâm rốt cuộc...... là thẳng hay là cong? Cậu nên thẳng thắn bộc lộ không?

Nhưng nhỡ dọa người ta chạy mất thì làm sao bây giờ?

Phong Lâm đưa Quý Phong đến dưới tầng, Quý Phong không nhịn được hỏi: "Anh Lâm, ngày mai khi nào miu miu đến?"

Phong Lâm: "......" Trầm mặc trong chốc lát: "Đến lúc đó bí thư Hách đưa tới đây sẽ gọi cho cậu trước."

Quý Phong gật đầu: "Vậy được, ngày mai tôi sẽ chờ ở nhà." Nhớ lại đã rất lâu không vuốt miu miu, lần này đưa về, thế nào cũng phải vuốt bù lúc trước không vuốt được.

Phong Lâm thấy cậu thật sự cứ thế xuống xe, khẽ hắng giọng một tiếng: "Không có lời nào muốn nói với tôi sao?"

Quý Phong: "Anh Lâm thuận buồm xuôi gió?"

Phong Lâm: Thôi được rồi.

Quý Phong lại cửa xe đi ra ngoài, chờ xe Phong Lâm đi xa, khi xoay người cậu mới không nhịn được cong khóe miệng, ít nhất trước mắt xem ra, anh Lâm không chán ghét cậu.

Sáng sớm hôm sau Quý Phong đã dậy, hôm nay là Chủ Nhật, Quý Phong dọn dẹp nhà cửa một lần nữa, đặc biệt là ổ mèo và công viên mini lúc trước đều bày ra lần nữa, cát mèo bảng cào ngày hôm qua cho người đưa mới tới.

Chỉ chờ miu miu đến, sẽ lập tức bóc ra.

Mà bên kia, sáng sớm bí thư Hách đã bị sếp gọi dậy, mục đích là: Tới đưa sếp.

Khi tới bên ngoài tiểu khu mới có 8 giờ, bí thư Hách nhìn sếp miu miu trong túi đựng mèo trên ghế phụ đang duỗi đệm thịt với hắn: "Sếp, hiện tại mới có 8 giờ, sếp nói xem có ai dậy sớm như vậy để đón mèo không? Nhỡ Quý tiên sinh còn chưa dậy thì sao?"

Sếp miu miu hùng hổ kêu: Sao có thể? Mỗi lần Quý Phong đều dậy rất sớm, cậu có thể biết rõ hơn tôi được sao?

Bí thư Hách thấy sếp tích cực tự đưa mình qua cho người ta vuốt như vậy, hắn chợt có cảm giác tang thương sắp không giữ được sếp, sếp có não yêu đương, đã từ bỏ điểm giới hạn.

Nghĩ lại hiện tại hắn muốn chạm vào sếp miu miu một cái cũng bị vướng túi mèo.

Đãi ngộ đối lập, sao thấy đau lòng vậy chứ?

Bí thư Hách cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn.

【 Bí thư Hách: Quý tiên sinh dậy chưa? Tôi tới đưa boss miu miu, đang ở dưới tầng. 】

Gần như một giây đáp.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Chờ tôi một lát. 】

Bí thư Hách còn tưởng là Quý Phong chưa dậy, ai ngờ chưa đến năm phút đã nhìn thấy một bóng người vội vã chạy ra, bí thư Hách yên lặng thoáng tính khoảng cách các tầng và thời gian đứng thang máy:???

Chẳng lẽ là Quý tiên sinh nhảy thẳng từ trên tầng xuống cho nhanh sao?

Chờ tới gần, Quý Phong bình ổn lại cảm xúc, nhanh chóng ổn định lại, tốt xấu gì cũng là người tu luyện, thời gian này tu vi tinh tiến không ít, cậu tới trước cửa xe, chào hỏi bí thư Hách đang trợn mắt há hốc mồm, xuyên qua cửa kính xe nửa mở, Quý Phong lập tức nhìn thấy sếp miu miu trên ghế phụ.

Quý Phong thong thả ung dung vòng sang bên kia, mở cửa xe ra.

Bí thư Hách nhìn Quý Phong có khác biệt rất lớn so với lúc nãy: Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy bóng dáng như tia chớp kia, hắn suýt còn cho rằng Quý tiên sinh thật sự bình tĩnh, không hề kích động chút nào.

Bí thư Hách thấy sếp miu miu đã khôi phục bộ dáng cao lãnh, thông cảm nhìn sếp: Sếp à, lấy tốc độ vừa rồi Quý tiên sinh lao tới mà xem, làm một bí thư tốt...... Tôi thật sự rất lo lắng...... cho lông của anh đó.

Hy vọng lần sau gặp, sếp không hối hận, lông sếp còn đủ dày.

Bí thư Hách nhìn hai người rời đi, ôm tâm trạng bất an mà về.

Trên đường Quý Phong ôm sếp miu miu về còn xem như rất bình tĩnh, chỉ là sải chân có hơi lớn, khi mở cửa nhà ra, cửa vừa đóng lại, Quý Phong đặt túi đựng mèo trên bàn trà, ngồi xổm xuống, mở túi đựng mèo ra, chạm phải đôi mắt miu miu xanh lục, trong lòng cậu mềm đến rối tinh rối mù.

Cậu duỗi tay cẩn thận ôm mèo ra, vuốt lông mèo một cái, xúc cảm quá tuyệt, một khoảng thời gian dài không gặp, miu miu có vẻ được nuôi rất tốt, xem ra không bị hắt hủi.

Quý Phong càng cảm thấy mình cần kiên nhẫn hơn, nếu không lần sau anh Lâm vẫn phó thác cho người bạn kia chăm sóc thì làm sao bây giờ?

Quý Phong ôm miu miu đang nhìn cậu, cười đến ôn tồn dịu dàng, chỉ là hướng ôm mèo đi lại không quá đứng đắn.

Chờ hai giờ sau, Quý Phong cảm thấy mỹ mãn ôm đống lông mèo mềm mềm mới vừa vuốt xong, tuy chột dạ, nhưng dỗ miu miu cậu vẫn rất lành nghề, một hộp thức ăn cho mèo không được, vậy hai hộp, lại thêm một hộp pate, hoặc là một con cá khô nhỏ.

Lần này cậu đã chuẩn bị đầy đủ hết, còn đặc biệt mua cá khô đặc chế.

Chờ đặt hết lên bàn trà, trước mặt bày đủ loại đồ ăn, cậu sờ cái tay nhỏ mềm mềm của miu miu: "Nào, chỉ một cái thôi, nếm thử xem hương vị thế nào?"

Sếp miu miu sống không còn gì luyến tiếc: Hiện tại nó muốn đi ngủ, bị vuốt đến đau não.

Có bản lĩnh sờ mèo, vậy có bản lĩnh...... thì em sờ người đi.

Thời buổi này sếp miu miu cũng chỉ dám nghĩ vậy thôi, nhìn Quý Phong trước mặt không biết đã dậy sớm đến mức nào để chuẩn bị, hắn vẫn rất nể tình mà ăn.

Quý Phong đêm qua nghĩ đến miu miu sắp tới là không ngủ ngon nổi, chờ cho miu miu ăn uống no đủ, lại đùa nó chốc lát để tiêu thực, rồi ôm sếp miu miu đi ngủ.

Một giấc ngủ dậy, đã là nửa buổi chiều.

Quý Phong lần đầu ngủ đến chiều, cậu lười biếng đứng dậy, nhìn một cục lông cuộn tròn bên cạnh, động tác nhẹ nhàng, cầm lấy điện thoại thấy có mấy tin chưa đọc.

Quý Phong vừa dậy, sếp miu miu giả bộ ngủ cũng tỉnh, trước kia khi không biết lòng mình hắn vẫn có thể ngủ được vì tâm lý không gánh nặng, nhưng lúc này người trong lòng ôm hắn vào trong ngực, có thể ngủ được mới là lạ ấy?

Sếp miu miu cố ý duỗi người, kêu meow.

Quả nhiên hấp dẫn được lực chú ý của Quý Phong, cậu cười tủm tỉm ôm nó lại đây, cằm cọ cọ cái đầu nhỏ, trong ánh mắt đều là ánh sáng nhu hòa.

Tâm trạng sếp miu miu tốt, chỉ là khi cúi đầu nhìn điện thoại Quý Phong cầm trong tay, Quý Phong ấn mở màn hình, mở khung chat ra, tâm trạng sếp miu miu phức tạp, thậm chí muốn cào nát cái gương mặt kiếm cơm của Lê ảnh đế.

【 Lê: Quý sư đệ, anh thông qua thử máy, đã ký được hợp đồng kia, không chúc mừng anh sao? 】

【 Lê: Thật sự không để ý tới anh sao? Ngày mai anh phải đi quay chụp rồi, phải đi mấy ngày liền, hôm nay là cơ hội cuối cùng, gặp một lần tán gẫu chút nhé? 】

【 Lê: Được rồi, thật là chẳng giống cậu, lâu như vậy không trả lời anh. 】

【 Lê: [Đáng thương] Người đại diện thông báo anh phải qua đó trước, hôm nay không gặp được, vốn hẹn cậu là muốn nhắc nhở một việc: Cẩn thận với Phong tổng, hắn có mưu đồ quấy rối cậu đó. 】

Tin nhắn cuối cùng này là nửa giờ trước.

Tay sếp miu miu duỗi duỗi, lộ ra năm móng vuốt sắc bén, bị Quý Phong phát hiện, cậu vươn tay nắm lấy, sếp miu miu lập tức thu móng vuốt lại, ngẩng đầu lên, kêu meow: Người này hư hỏng thật sự, đừng tin cậu ta.

Quý Phong nhìn đến tin nhắn cuối cùng cũng sửng sốt, cậu bất đắc dĩ cười.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Anh Lê anh nghĩ nhiều rồi, anh Lâm với em chỉ là bạn mà thôi. 】

Đương nhiên, thật ra người có mưu đồ quấy rối là cậu mới đúng.

Lê Ngạn Hoài bên kia gần như trả lời lập tức, chắc lúc này đang nhàn rỗi.

【 Lê: Cậu từng thấy ông chủ nào rảnh rỗi như thế chưa? Mỗi lần anh hẹn cậu, hắn cũng đều đi theo, cứ như bóng đèn mấy trăm watt ấy, sáng kinh người, chiếu chỗ nào chỗ đấy chói. 】

Quý Phong suýt chút nữa không cười nổi.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Hôm qua anh Lâm cũng đi công tác, sau đó cũng không ở thành phố C, chỉ là lúc anh ấy bận anh không thấy được mà thôi. 】

Sếp miu miu: Đúng vậy.

Sự nghiệp của hắn chưa thành công nếu bị Lê Ngạn Hoài duỗi một chân ra cản trở......

【 Lê: Vậy sao, chắc là do anh nghĩ nhiều, nhưng tốt hơn vẫn nên cẩn thận. 】

Quý Phong thấy Lê Ngạn Hoài cẩn thận như vậy, ngẫm nghĩ, cậu không nhịn được thử thăm dò.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Anh Lê, là như này, em có một người bạn, gần đây cậu ấy thích một người, nhưng mà không biết phải theo đuổi như thế nào, anh có kiến nghị tốt nào không? 】

Lê Ngạn Hoài ở bên kia nhìn thấy tin nhắn này hết hồn suýt chút nữa nhảy dựng lên, anh nhanh chóng đè thấp mũ xuống, ngồi trong phòng chờ bay, trợn mắt há hốc mồm nhìn tin nhắn này.

Em có một người bạn? Hả?

Mà sếp miu miu nhìn, cũng cảm thấy quen quen, hình như là...... Hắn đã từng dùng.

Sếp miu miu ngẩng đầu lên, đầu nhỏ cứng đờ: Người bạn này...... Không phải là chính Quý Phong đấy chứ?

Bên kia Lê Ngạn Hoài cũng hỏi ra điều nó muốn hỏi.

【 Lê: [Kinh sợ] Quý sư đệ, cậu đừng nói với anh cậu đang giả là người bạn kia nhé? Cậu thích ai vậy? Ai câu mất Quý sư đệ nhà ta đi hả? 】

Tai Quý Phong đỏ lên.

Sếp miu miu buông xuôi tứ chi: Xong đời.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Anh Lê đừng đùa, không phải vậy đâu, là...... bạn em, thật đấy. 】

Lê Ngạn Hoài nghĩ đúng thật là anh chưa từng thấy Quý sư đệ tiếp xúc với cô gái nào cả, cho dù là ở trường học, Quý sư đệ cũng thường xuyên quanh quẩn trong lớp, chẳng lẽ thật sự là do anh nghĩ quá nhiều sao? Hình như Quý sư đệ thật sự có một người bạn tên Lưu Doãn.

【 Lê: Làm anh sợ muốn chết, là Lưu Doãn đúng không? Hắn muốn đuổi theo ai vậy? Còn bảo anh ra nghĩ cách, trước kia không phải hắn đã từng yêu đương rồi sao? Giờ mà vẫn không có kinh nghiệm à? 】

Quý Phong sờ mũi.

Nhìn động tác nhỏ này, sếp miu miu lại càng thêm tuyệt vọng: Chột dạ, em đang chột dạ!

Hắn đã nhìn chằm chằm đến vậy, mà vẫn còn có cá lọt lưới sao?

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Còn không phải vì gặp được chân ái hay sao? Trong lòng không nắm chắc, mong xin chỉ dạy nhiều hơn, để tổng hợp kinh nghiệm. 】

【 Lê: Vậy cậu hỏi đúng người rồi đấy, dựa vào nhiều bộ phim anh từng đóng, đối cái này vẫn là giá thục liền nhẹ, đầu tiên, theo đuổi người khác phải mặt dày, không có cô gái nào không thích lãng mạn cả, cứ mỗi ngày đập một bó hoa, đập đến khi trái tim con gái nhà người ta rung động, được người khác ghen tị, việc này đã thành công được một nửa. Kế tiếp đó là tấn công bằng đồ ăn, tục ngữ nói rất hay, tóm được dạ dày đàn ông chính là tóm được trái tim hắn, đối với con gái cũng giống vậy, mỹ thực mà, không có ai không thích cả, sau đó......】

Lê Ngạn Hoài blah blah viết một đoạn thật dài.

Nói hết tất cả những gì mình biết.

Quý Phong trầm tư đọc, điều thứ nhất tặng hoa chắc chắn phải loại, mục đích quá rõ ràng, nhỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Cho nên, điều thứ hai có vẻ ổn, tay nghề của cậu không tệ, vậy chờ anh Lâm đi công tác về, cậu đi đưa canh? Thuận tiện tìm lý do, mang miu miu cùng đến gặp?

Sau đó Quý Phong lại xem các loại biện pháp tán gái, không thích hợp theo đuổi đàn ông.

Quý Phong xem xong, cảm ơn Lê Ngạn Hoài một hồi, nói sẽ gửi cho bạn mình.

Lê Ngạn Hoài cảm thấy mỹ mãn, không phát hiện Quý Phong căn bản chưa từng thừa nhận người bạn này là Lưu Doãn.

Chờ Quý Phong note vào ghi chú, phát hiện miu miu không biết từ khi nào cuộn thành một cái bánh mèo, đầu nhỏ ngẩng lên trông uể oải bơ phờ.

Quý Phong sợ hãi hùng, sờ cái bụng nhỏ của nó: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Sếp miu miu phức tạp nhìn cậu một cái: Em muốn theo đuổi người khác......

Yên lặng rời khỏi vòng tay của Quý Phong, vung đuôi, đưa lưng về phía Quý Phong, không để ý tới cậu.

Muốn theo đuổi người khác, không cho vuốt nữa, miu tức giận.

Quý Phong nhìn bóng dáng miu miu cuộn thành một cục nhỏ mềm mềm: Đây là bị làm sao?

Quý Phong dỗ hồi lâu, phát hiện lần này boss meo meo dỗ không được.

Quý Phong lo lắng không thôi.

Cậu nhắn cho bí thư Hách đã một tin.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Bí thư Hách ơi, anh đang bận sao? 】

【 Bí thư Hách: Tôi không bận đâu, làm sao vậy Quý tiên sinh? 】

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Là như này, sáng nay miu miu vẫn còn tốt, đột nhiên ngủ dậy đã không mấy vui vẻ, dỗ không được ấy, có phải nhà bạn anh nuôi con mèo cái nào không, miu miu đang động dục sao? Nhớ con mèo cái kia à? 】

Bên kia, bí thư Hách đặt văn kiện sang một bên, vừa rep tin nhắn vừa bớt thời gian rót một cốc nước, nhưng khi thấy tin nhắn mới của Quý tiên sinh, hắn suýt chút nữa phụt nước trong miệng ra, chật vật nuốt xuống thì lại bị sặc.

Hồi thần lại, hắn khó có thể tin nổi: Sếp có tật xấu gì vậy? Vất vả cực khổ biến thành mèo trở lại bên cạnh Quý tiên sinh, chính là vì để Quý tiên sinh cho rằng sếp đang gì gì kia sao?

Dù bí thư Hách hận sếp miu miu sắt không thành thép, cũng chỉ có thể nhanh chóng giải thích.

【 Bí thư Hách: Không thể nào, chắc là boss miu miu ý muốn chiếm hữu mạnh, Quý tiên sinh không để ý tới nó, nó cảm thấy bị bỏ rơi nên dễ dàng giận dỗi tí thôi, Quý tiên sinh thông cảm nhiều chút. 】

Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục kiên trì dỗ.

Cũng may tuy sếp miu miu ghen nhưng cũng không muốn thấy Quý Phong phải dỗ nó mãi, nên vẫn ngoan ngoãn cho vuốt nhưng vẫn còn máu ghen, chờ đến buổi tối Quý Phong về ký túc xá, bí thư Hách báo với Quý Phong nói sếp nhớ mèo trước, được Quý Phong đồng ý hắn mới vào nhà.

Sếp miu miu dùng tay mèo gõ chữ, bí thư Hách trợn mắt há hốc mồm: "Sếp, không phải là Quý tiên sinh thích đàn ông sao? Sao có thể theo đuổi phụ nữ được? Có lẽ không giống tình huống của sếp, sếp đúng là giả vờ có một người bạn, nhưng có lẽ Quý tiên sinh thật sự hỏi hộ Lưu tiên sinh, hơn nữa, sếp dùng thân mèo ở bên cạnh Quý tiên sinh thì thôi, ngay cả hình người cũng vẫn luôn đi cùng cậu ấy, cũng không thấy người nào khác mà?"

Sếp miu miu ngẫm lại đúng thật là như vậy, vất vả mãi tâm trạng mới tốt hơn, nhưng một tuần sau, sếp miu miu phát hiện Quý Phong bắt đầu học nấu súp.

Sếp meo meo:???