Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 104



Tuyến quốc lộ đi qua ngoại ô phía nam thành phố đã bị phong tỏa, các rào chắn được dựng lên ở hai đầu con đường, cảnh sát giao thông và cảnh vệ chia nhau canh gác. Đường Diễn Sơ xuất trình thẻ ngành, nói cấp trên phái hắn xuống kiểm tra.

"Ở đây... Kiểm tra cái gì ở đây?" Viên cảnh sát giao thông nghi hoặc.

Sạt lở núi thì có gì để kiểm tra?

"Không có lệnh phê chuẩn của cấp trên, tôi không thể cho các anh tiến vào được, nhỡ xảy ra sự cố không may..."

Đường Diễn Sơ: "Chỉ đơn giản là tiến hành thăm dò địa chất mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Viên cảnh sát rốt cuộc đành phải cho bọn họ thông qua, nhưng anh ta vẫn không yên tâm, nhất quyết muốn đi theo phía sau.

Lâm Mạc cân nhắc, sau đó gật đầu đồng ý.

Bọn họ tiến vào khu vực xảy ra vụ sạt lở núi chiều hôm trước, từng ụn đất đá lổn ngổn bịt kín hoàn toàn lối đi.

Viên cảnh sát giao thông chỉ đành ngán ngẩm báo cáo lại, bọn họ vốn đã cử đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp tới đây xử lý, đang thi công được một nửa thì núi lại bắt đầu lở.

Tính nhẩm trong đầu, ngọn núi này đã sạt lở liên tiếp năm, sáu lần trong chưa đầy 24h qua cho nên cảnh báo nguy hiểm được đẩy lên mức cao nhất, bọn họ buộc phải dựng rào cấm người lai vãng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta không muốn để cho bọn người Đường Diễn Sơ tiến vào thăm dò địa chất khi chưa có văn kiện phê chuẩn của lãnh đạo.

Cảnh sát giao thông chỉ lên trên nói: "Các anh xem này, ngọn núi này đã sụp hơn nửa rồi, đất đá đều sạt lở hết, nếu không khẩn trương xử lý thì con đường vành đai phía nam sẽ tê liệt hoàn toàn."

Anh ta tiếp tục lẩm bẩm: "Nghe nói ngoại thành phía bắc và phía tây cũng gặp sự cố rồi, toàn bộ lực lượng cảnh sát và cảnh vệ đều được phái đi cứu viện, phía nam này có vẻ ít nghiêm trọng hơn nên tạm thời chưa động đến... Cũng không rõ vì sao đột nhiên nhiều chuyện ập đến thế... Thật đen đủi mà!"

Lâm Mạc đi xung quanh hai vòng, giẫm thử lên một vị trí khá chắc chắn, sau đó bày nến chuông tiền xu đầy đủ trên mặt đất.

Viên cảnh sát tò mò hỏi: "Không phải vào thăm dò địa chất sao?!?"

Lâm Mạc: "Đây là thăm dò a..."

"Vậy đây..."

"Là phương pháp tiên tiến hiện đại nhất, chúng ta cần phải cập nhật những cái mới có phải không, thế mới nhanh tìm được ra vấn đề." Lâm Mạc nghiêm trang đáp.

Viên cảnh sát: "...?"

Có phải cậu đang trêu đùa tôi đấy không?

Vừa định tiến lên ngăn cản, hai cây nến đỏ bỗng rực cháy, chuông đồng tự động rung lắc phát ra âm thanh... Viên cảnh sát đứng chôn chân tại chỗ, một bộ dạng hoài nghi nhân sinh, không biết nên hành động như thế nào.

Anh ta dùng sức nhéo đùi mình, phát hiện đây không phải mơ, lẩm bẩm nói: "Là tôi lạc hậu rồi!"

Lâm Mạc tiếp tục rơi vào trạng thái suy kiệt, gương mặt tái nhợt, khóe mắt mệt mỏi trĩu xuống, toàn thân mềm nhũn tựa lên người Đường Diễn Sơ. Cậu miêu tả lại vị trí chôn miếng đá thứ ba, giao cho Trạm Văn Sương và hai người kia nhiệm vụ đào lên.

Viên cảnh sát đứng một bên nghe thấy thế liền xung phong đi cùng hỗ trợ.

"Đây là cái gì?" Thấy phiến đá đen nhánh vuông vức được đào lên dưới lớp bùn đất, viên cảnh sát nghi hoặc hỏi.

edit bihyuner. beta jinhua259

Bọn họ còn chưa kịp đáp lời, đột nhiên mặt đất rung chuyển. Lâm Mạc vốn đứng không vững, suýt chút nữa ngã nhào, Đường Diễn Sơ khẩn cấp ôm eo cậu hô: "Mau tìm chỗ trốn!"

Phiến đá kia được tìm thấy bên vách núi đá, bọn họ hiện đang đứng ở mép đường ngay gần khu vực sạt lở núi. Đá vụn bắt đầu dội từ đỉnh núi xuống, chỉ cần một sơ suất nhỏ sẽ bị rơi trúng đầu.

Viên cảnh sát quen thuộc địa hình nơi này, anh ta biết phía bên trái con đường có một vách đá nhô ra vừa vặn tạo thành một cái vòm nên vội vàng dẫn cả nhóm chạy về phía ấy. Bọn họ rời khỏi chỗ liền thấy một viên đá to bằng hai bàn tay nện trúng nơi vừa đứng, "cốp" một tiếng, mặt đường bê tông lưu lại một vết va đập sâu hoắm.

Tiếng động lớn vang lên trong khu vực cấm, những nhân viên cứu hộ và cảnh sát khẩn trương chạy vào, mang theo vật che chắn giúp đám người Lâm Mạc rời khỏi hiện trường.

"Các anh không sao chứ?" Đội trưởng đội Cảnh sát giao thông vội hỏi.

"Không sao." Trạm Văn Sương thay mặt nhóm người đứng ra cảm ơn, bọn họ hàn huyên vài câu, nói khu vực này ít nhất sẽ phải phong tỏa một thời gian nữa, không cho phép người và xe qua lại cho đến khi tình hình được kiểm soát hoàn toàn.

"Chúng tôi đều hiểu điều này là cần thiết, nhưng nếu phía trên vẫn phái người xuống kiểm tra..."

"Sẽ không có ai tới kiểm tra nữa đâu." Trạm Văn Sương quả quyết nói

Sau khi trở về hắn sẽ viết báo cáo trình lên.

Nhóm người rời khỏi ngoại ô phía Nam, lúc này trời đã tối khuya. Lâm Mạc ngồi trên xe đọc tin tức, tình hình bên ngoại ô phía tây không mấy khả quan, đường sắt cao tốc đang vận hành thì lật tung, cộng thêm tốc độ di chuyển của tàu rất cao cho nên hành khách bên trong bị va đập cực mạnh.

Những người được cứu ra đều trọng thương, số lượng người tử vong tạm thời đã lên đến hơn 20 người.

Giới quan chức bị kinh động, Thị trưởng thậm chí phải đích thân tới hiện trường chỉ đạo, vừa bận rộn xử lý sự cố ngoại thành phía bắc lại lập tức di chuyển về phía tây. Trái tim vừa hạ xuống chưa được bao lâu lại một lần nữa vọt lên cổ họng.

Đêm nay tiếp tục là một đêm không ngủ.

Trên đường trở về, Thuần Vu Nghiệp buộc phải quay về bệnh viện hỗ trợ cấp cứu người bị nạn, Đường Diễn Sơ tạm thời được nghỉ phép do bị thương trong lúc làm nhiệm vụ. Đương nhiên hắn không chịu về nhà mà nhất định đi theo Lâm Mạc tiến về ngoại ô phía tây thành phố để tìm hiểu nguồn gốc những phiến đá kỳ dị này.

Trạm Văn Sương: "Tiểu Mạc, đường vành đai phía tây hiện tại vô cùng rối ren, rất nhiều ánh mắt đều chăm chú nhìn vào nơi đó. Nếu có người cố tình chôn những phiến đá này, vậy thì chứng tỏ hắn ta có dã tâm rất lớn và đang âm mưu một kế hoạch khủng khiếp nào đó. Hiện tại em xuất hiện sẽ rất dễ rơi vào tầm ngắm của hắn... Nghe lời, trước về nghỉ ngơi một đêm, đợi thời cơ thích hợp rồi ra tay, không nên nóng nảy vội vàng."

Lâm Mạc quả thật đã mệt lả người, trải qua ba lần thi triển thuật pháp cộng thêm cả ngày bôn ba bắc đông nam truy tìm những phiến đá khiến cho cậu vừa tốn sức vừa hao tổn công lực, lúc này tranh thủ chợp mắt một lát trên xe, hai huyệt Thái Dương đều giật liên hồi, đầu đau như búa bổ.

A Trạm nói đúng, đường vành đai phía tây hiện giờ hỗn loạn, cậu cũng không thể mang theo cuốc xẻng đào đá trước mặt nhiều người như vậy cho nên gật đầu đồng ý, tạm thời về nhà nghỉ ngơi.

Trạm Văn Sương và Tịch Tấn Khiêm liếc mắt nhìn nhau, đưa Lâm Mạc về nhà, cẩn thận lau rửa chân tay mặt mũi, đặt người lên giường yên ổn sau đó mới khẽ khàng rời đi.

Ngày hôm sau, Lâm Mạc vừa tỉnh dậy liền xem tin tức ngoại ô phía tây, tất cả hành khách mắc kẹt trên tàu cao tốc đều đã được đưa ra, hơn một trăm người trọng thương, gần 40 người tử vong. Trong quá trình cứu hộ lại xảy ra thêm một vài cơn dư chấn nhẹ khiến cho hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Lâm Mạc gọi điện thoại cho Đường Diễn Sơ hỏi thăm tình hình.

"Chỉ còn một số nhân viên được cắt cử ở lại đây, sự cố về cơ bản đã được kiểm soát. Mạnh Kỷ Nhung và Trọng Nính đang trên đường tới đón em, có mang theo chút điểm tâm, em nhớ ăn sáng."

"Ừm."

Năm phút sau có tiếng gõ cửa.

Mạnh Kỷ Nhung và Trọng Nính mua sẵn bánh bao và sữa đậu nành còn nóng hổi.

Nhìn Lâm Mạc đã ăn mặc chỉnh tề, vai đeo bao hành lý, Mạnh Kỷ Nhung nói: "Tôi biết em sẽ muốn ăn sáng trên xe mà, đi thôi, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ nến và nhang rồi. Đến ngoại thành phía tây có thể lập tức vào việc."

Lâm Mạc kinh ngạc, không ngờ bọn họ lại chu đáo đến thế: "A Sơ nói cho các anh sao?"

Trọng Nính gật đầu, cầm theo áo khoác của Lâm Mạc, lại giúp cậu khóa cửa cẩn thận. Bọn họ tiến vào thang máy, vừa đi Trọng Nính vừa nói: "Hôm nay thời tiết xấu, em mặc thêm áo đi."

Lâm Mạc chưa nhìn trời cho nên không rõ, sau khi ra khỏi tiểu khu mới phát hiện không chỉ là xấu mà còn rất tệ, bầu trời u ám không chút ánh nắng, mây đen dày đặc báo hiệu một trận cuồng phong sắp đổ xuống, nhưng tạm thời chỉ thấy nổi gió chứ chưa mưa.

"Em cứ nghĩ mãi sao hôm nay trời tối thế, còn tưởng rằng mình dậy sớm chứ."

Do thời tiết xấu nên không mấy ai chọn ra đường, bởi vậy giao thông thông thoáng, Lâm Mạc vừa ăn xong bữa sáng trên xe bọn họ đã có mặt trên đường vành đai phía tây.

Trạm tàu cao tốc là công trình chính ở phía tây thành phố. Nơi này có quy mô lớn, kiến trúc xây dựng tối tân, đứng từ xa đã có thể nhìn thấy thấp thoáng một khuôn viên rộng lớn cao cấp. Nhưng do ảnh hưởng của cơn địa chấn dữ dội nên hiện tại mặt đường nứt toác, các bức tường nứt nẻ lộ ra xi măng sắt thép bên trong, bụi đất mịt mù... Xe buộc phải dừng lại từ xa, sau đó phải có nhân viên cứu hộ đưa bọn họ đi bộ vào.

Mạnh Kỷ Nhung nói: "Hôm qua đoàn tàu cao tốc gặp nạn ngay lúc chuẩn bị về đến ga, may mắn là bọn họ đang giảm tốc độ, nếu không thương vong còn nhiều hơn."

Hiện tại sân ga đã bị hư hỏng hoàn toàn, gần như toàn bộ thiết bị và phương tiện bên trong trạm đều vỡ vụn không thể hoạt động, sau khi sơ tán toàn bộ hành khách và các nhân viên ga tàu, nơi này bỗng trở nên hoang vắng trống trải.

Trọng Nính: "Nơi này không giống phía đông phía bắc và phía nam, ở đây không có núi rừng, biết tìm phiến đá cuối cùng ở đâu?"

Ngoại ô phía tây cũng là nơi rộng lớn nhất, trạm tàu cao tốc nơi đây nổi tiếng toàn quốc cả về diện tích và công suất vận hành, đi tìm một phiến đá nhỏ giữa nhà ga bao la này e là phải tốn công sức hơn nhiều so với ngày hôm qua.

"Bốn phiến đá hợp lại mới hoàn thiện, trên bề mặt khẳng định được khắc một trận pháp, nhưng hiện tại còn thiếu một mảnh nên em không thể nhận ra. Bởi vậy bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra phiến đá cuối cùng ở nơi này."

Sau khi tụ tập với nhóm người Đường Diễn Sơ, Lâm Mạc chọn một phòng chờ tàu trống không, bày lễ thi triển thuật pháp. Sau hơn 10 phút nhập thần cậu mới tìm được vị trí, miếng đá được chôn dưới đường ray ở sân ga số 9.

Đường Diễn Sơ cho toàn bộ cấp dưới giải tán. Bọn họ di chuyển về phía nhà ga số 9.

Trọng Nính đỡ Lâm Mạc ngồi xuống một bên, nhìn sắc mặt cậu tái nhợt không khỏi đau lòng nói: "Mạc Mạc em cứ ngồi đây nghỉ ngơi, để chúng tôi đi tìm."

"Đợi một chút!" Lâm Mạc không yên tâm "Ở phía bắc có thần Núi bảo hộ cho nên sau khi đào phiến đá lên không phát sinh chuyện gì. Nhưng lúc ở ngọn núi phía đông và đường quốc lộ phía nam, sau khi chúng ta đào ra phiến đá liền gặp rung chấn. Nơi này có khả năng cũng sẽ xảy ra động đất, chúng ta phải chú ý an toàn, kịp thời leo lên."

Đám người Trọng Nính gật đầu.

Đường Diễn Sơ và Mạnh Kỷ Nhung đứng trên sân ga hỗ trợ, Trọng Nính nhảy xuống phía dưới đường ray tìm kiếm. Ước chừng mất 15 phút đào xới hắn mới tìm ra phiến đá cuối cùng, đúng lúc này Lâm Mạc nhìn thấy hàng loạt viên đá nhỏ trên mặt đất đột nhiên nảy lên.

"Mau leo lên!"

Mạnh Kỷ Nhung và Đường Diễn Sơ kéo Trọng Nính lên, ngay lúc này một tiếng động ghê người vang lên, vết nứt sâu hoắm nhìn không thấy đáy toác ra trên đường ray số 9, chiều rộng đủ để nuốt chửng một người trưởng thành. Chỉ cần chậm trễ 1 giây bọn họ có thể đã gặp nạn.

Nhóm người ôm theo miếng đá nhanh chóng chạy thoát khỏi sân ga, sau khi quay về phòng chờ ban đầu, cơn rung chấn cũng dừng lại.

Lâm Mạc tiếp nhận miếng đá, quan sát kỹ càng sau đó nói: "A Sơ, ngọn núi phía bắc kia không tiện điều tra, nhưng phía đông là khu cắm trại nổi tiếng, phía nam thì có tuyến đường quốc lộ đi qua, còn phía tây là khu vực hiện đại nhất, có cách nào khoanh vùng được kẻ khả nghi không?"

Đường Diễn Sơ nói nếu không xác định được thời gian cụ thể sẽ rất khó điều tra, hơn nữa miếng đá chỉ to bằng nửa cánh tay người, gói kỹ cất vào hành lý liền có thể che giấu.

Phía đông cũng khó có thể điều tra ra, nhưng con đường đi qua ngọn núi phía nam thì khác, muốn chôn miếng đá ven vách núi thì nghi phạm buộc phải xuống xe, có thể sẽ bị người khác chú ý tới.

Trạm tàu cao tốc phía tây có lẽ là nơi bảo an tốt nhất, nhưng người ra kẻ vào với mật độ lớn như vậy, để tìm ra kẻ khả nghi sẽ vô cùng khó khăn.

"Để tôi gọi Lệ Trì tới Cục hỗ trợ."

Lâm Mạc quan sát bọn họ mấy hôm nay, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Gần đây... Các anh khá thân thiết nhỉ?"

Mạnh Kỷ Nhung cười rộ lên, vươn tay xoa đầu Lâm Mạc: "Em nghĩ nhiều rồi."

Lâm Mạc: "..."

Sao có thể không nghĩ nhiều chứ?

"Em cứ luôn có cảm giác... Các anh đang gạt em chuyện gì đó?!?"

"Không phải chuyện gì to tát." Trạm Văn Sương nói.

Tịch Tấn Khiêm: "Đừng để bụng."

Trọng Nính: "Em vất vả mấy ngày rồi, hiện tại yên tâm nghỉ ngơi đi."

Mỗi người đáp một câu qua loa như vậy, Lâm Mạc cuối cùng đành phải ôm miếng đá về nhà, cậu vẫn hoang mang vì chưa nghe được câu trả lời chính xác của bọn họ. Tuy rằng cậu đã lờ mờ đoán ra nhưng lại cảm thấy việc này không có khả năng.