Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 107: Dừng tại đây



Thấy Phó Đình Viễn vẫn im lặng không nói lời nào, Thẩm Dao lập tức khóc lóc nói: "Thật sự xin lỗi!"

“Khoảnh khắc ấy em giống như bị ma nhập vậy, cũng vì em thực sự quá yêu anh, đến mức ngày nào trong đầu em cũng toàn tưởng tượng ra hình ảnh anh và Du Ân quan hệ vợ chồng thắm thiết. Cứ mỗi lần như vậy em ghen ghét đến điên, cho nên Thiến Thiến chỉ mới mở lời đề nghị em đã động lòng, rồi bắt tay với con bé làm ra chuyện thế này."

“Đình Viễn, em thật sự rất yêu anh, em vô cùng hối hận về quyết định chia tay anh trong quá khứ..."

Thẩm Dao khóc như mưa, kiều diễm vô cùng, khiến người ta nhìn vào tưởng chừng đau lòng đến chết được.

Cách đó không xa, có người nào đó đang đi về phía phòng vệ sinh này, Phó Đình Viễn liếc mắt nhìn thoáng qua một cái.

Mà cứ ở mãi trong phòng vệ sinh xử lý mấy chuyện này cũng không phải là cách, nghĩ thế anh lập tức bày ra bộ mặt chán ghét rồi ném cho Thẩm Dao hai chữ: "Đi ra!"

Sau đó lập tức xoay người bỏ chạy lấy người, đồng thời lấy điện thoại gọi cho tài xế riêng của mình, lạnh giọng dặn dò: "Tìm xem Phó Thiến Thiến đang ở đâu."

Tài xế nhận lệnh, năm phút sau, khi Phó Đình Viễn đang đứng trong hoa viên bên ngoài sảnh yến tiệc, anh nhận được điện thoại của tài xế: "Tổng giám đốc Phó, cô Phó đang ở bãi đỗ xe..."

Phó Đình Viễn rống lên: "Kêu nó cút đến mặt sau hoa viên cho tôi!"

Sau khi cúp điện thoại, tài xế nhanh chóng chạy tới gõ gõ cửa chiếc xe trước mặt: "Cô chủ, anh Phó kêu cô lập tức tới hoa viên."

Tài xế tìm thấy Phó Thiến Thiến đang ngồi trong chiếc xe nào đó ở bãi đỗ xe, khi ấy cô ta đang tận hưởng nụ hôn nồng nhiệt với một người đàn ông mới quen ở bữa tiệc trong chiếc xe đó, nếu không phải tài xế tìm tới tận cửa thì chắc có lẽ, màn trình diễn tiếp theo của họ sẽ gắn mác mười tám cộng.

Bị quấy rầy giữa chừng, Phó Thiến Thiến bất mãn quay đầu hạ cửa kính xe xuống nói: "Ông đi nói với anh ấy là tôi không rảnh!"

Tài xế liếc mắt nhìn cô nàng họ Phó quần áo xộc xệch vô ý vô tứ kia một cái, dời mắt đi chỗ khác, nói tiếp: "Có vẻ anh Phó đang rất tức giận, cô tới đó đi thì hơn."

Phó Thiến Thiến đương nhiên rất hiểu tính Phó Đình Viễn, người anh trai này của cô ta, lúc nóng giận thật sự rất đáng sợ.

Vậy nên cô ta cũng hết cách, đành sửa sang chỉnh trang lại quần áo một chút, lưu luyến chào tạm biệt người đàn ông đang ngồi trong xe kia, sau đó đi tìm Phó Đình Viễn với vẻ không tình nguyện.

Phó Thiến Thiến vừa tới hoa viên đã thấy Thẩm Dao ngồi khóc trên chiếc ghế dài, dáng vẻ chật vậy không tả nổi, mà Phó Đình Viễn thì đang đứng một bên với lửa giận ngút ngàn.

“Anh..." Phó Thiến Thiến có hơi chột dạ đi tới, nhỏ giọng gọi Phó Đình Viễn một tiếng.

Phó Đình Viễn vừa thấy mặt cô ta xuất hiện thì ngay lập tức nổi trận lôi đình, lửa giận cháy lên tận trời, rống to: “Ngày mai mày lập tức cút ra nước ngoài ngay cho tao!"

“Anh!” Phó Thiến Thiến nóng nảy: "Em không đi! Em không ra nước ngoài đâu!"

Mấy ngày nay Phó Đình Viễn không hề nhắc đến chuyện kêu cô ta đi nước ngoài, vậy nên cô ta cứ tưởng chuyện này qua rồi chứ, ai ngờ anh lại bắt cô ngay ngày mai phải rời đi!

Phó Thiến Thiến ngây ngốc, ổn định lại tâm trạng rồi lại loạng choạng đi đến chỗ Thẩm Dao: "Dao Dao, anh em bị làm sao vậy? Tại sao lại bắt em rời đi ngay ngày mai?"

Thẩm Dao khóc đến nỗi một câu cũng không thốt nổi thành lời, hiện giờ đến thân mình cô ta còn khó bảo toàn được, làm gì còn hơi đâu mà quản chuyện Phó Thiến Thiến.

Phó Đình Viễn lạnh giọng rống: "Bản thân mày làm chuyện gì mày còn không biết sao? Dám ngụy tạo mang thai, làm giả đơn siêu âm, Phó Thiến Thiến, suy nghĩ của mày méo mó đến mức nào rồi hả?"

Phó Thiến Thiến bị Phó Đình Viễn quát thì co rúm lại một chỗ, cô ta không thể ngờ chuyện này lại bị bại lộ, càng không thể ngờ được hiện tại bản thân cô ta được cho là đầu sỏ gây tội.

Nghĩ đến đây, cô ta vội chạy tới giải thích: "Anh, chuyện này không liên quan gì tới em đâu. Là Dao Dao đề nghị như vậy, nên em mới phối hợp với chị ấy!"

Thẩm Dao đang ngồi bên cạnh nghe vậy thì tức giận đứng lên, trừng mắt nhìn Phó Thiến Thiến quát: "Phó Thiến Thiến!"

Phó Thiến Thiến bất mãn hướng về phía cô ta thét to: "Làm sao hả? Chẳng lẽ không đúng à?"

Để bản thân không bị tống ra nước ngoài, Phó Thiến Thiến cũng đành liều mạng: "Nếu không phải vì giúp chị đến với anh tôi, chị nghĩ tôi sẽ làm ra mấy chuyện thế này sao?"

Thẩm Dao tức đến chết mất.

Thực tế thì trước đó ai trong hai người là người đề nghị trước, cả hai thậm chí còn không nhớ rõ.

Dẫu sao thì lúc ấy hai người họ ngồi chung một thuyền, nhưng giờ thời điểm truy cứu trách nhiệm tới rồi, chẳng ai trong số hai người muốn đứng ra gánh vác cả.

Cái gọi là chị em thân thiết, cuối cùng cũng chỉ là tình chị em hoa nhựa, giả tạo mưu mô trục lợi cho riêng mình.

Phó Đình Viễn chẳng hứng thú gì về cuộc cãi vã đổ tội giữa hai người họ, anh nhìn Phó Thiến Thiến bằng đôi mắt lạnh như băng, tuyên bố: "Phó Thiến Thiến, ngày mai mày bắt buộc phải ra nước ngoài, giờ mau cút về nhà thu dọn hành lý đồ đạc đi, đừng có ngồi đây lăn lộn xấu mặt hơn nữa."

Sau đó, tầm mắt anh chuyển đến vị trí mặt Thẩm Dao, đáy mắt lộ vẻ lạnh nhạt, mà đan xen trong đó có cả sự chán ghét: "Dao Dao, cô làm tôi quá thất vọng rồi, quan hệ giữa chúng ta, đến hôm nay là dừng tại đây."

Dứt lời, anh lập tức xoay người rời đi, Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến thi nhau khóc lóc ầm ĩ, nhưng cũng chả ai thèm để ý hai người.

Bên kia, trong phòng yến tiệc.

Du Ân mới từ toilet đi ra, lập tức chạm mặt Tô Ngưng.

Tô Ngưng tiến tới, quan tâm hỏi cô: "Tớ thấy Phó Đình Viễn cũng vào toilet, anh ta không làm khó cậu chứ?"

Du Ân lắc đầu: “Không có.”

Tô Ngưng lại nói: “Nhưng mà sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm thì phải?"

Du Ân đem chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh kể cho Tô Ngưng nghe: "Phó Đình Viễn biết chuyện Thẩm Dao làm giả giấy báo có thai rồi."

Tô Ngưng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cô ấy lập tức vỗ tay vui sướng, đúng kiểu khi người gặp họa tôi nở nụ cười nói: "Nếu muốn người ta không biết thì tốt nhất đừng làm nha, lần này cô Thẩm chơi vậy là toi rồi."

Du Ân không nói gì, Thẩm Dao chơi vậy có toi hay không cô không rõ lắm, nhưng Phó Đình Viễn thì thật sự nổi giận rồi.

Xem ra, Phó Đình Viễn đúng là không ngờ sau lưng mình, cô gái mà anh yêu từ thuở thiếu thời lại là dạng người này.

Tô Ngưng cảm thán nói một câu: "Cho nên mới nói, con người thà rằng đừng tính này tính kia làm này làm nọ, lỡ có ngày lật xe, chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao?"

Cũng may mấy năm nay cô ấy sống trong giới giải trí, không có cố tạo dựng hình ảnh dịu dàng dễ thương, hay là đoan trang tao nhã, chứ không tương lai sẽ là cú lật xe trở mình hoàn toàn.

Trong khi hai người đang nói chuyện thì Chu Dật mặc bộ vest trắng trẻ trung tỏa sáng đi tới, Tô Ngưng lập tức tìm cớ bỏ chạy lấy người.

Du Ân giơ tay xoa trán, chị em tốt này của cô đúng là đang dùng đủ loại thủ đoạn để đàn ông tiếp cận cô.

Chu Dật chào hỏi cô với vẻ mặt có gì đó khá phức tạp: "Chị Du Ân..."

Du Ân cười đáp: “Đã lâu không gặp, gần đây cậu thế nào rồi?"

“Khá tốt.” Chu Dật trả lời một câu, lúc sau lại nhìn chằm chằm cô, có hơi gian nan hỏi chuyện: "Vừa nãy chị Tô Ngưng có nói với tôi, tổng giám đốc Phó là chồng trước của chị..."

Lần trước lúc Chu Dật hành hung phó đạo diễn kia, cậu đã cảm thấy quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn có gì đó không bình thường, nhưng cậu không thể ngờ, hóa ra họ lại có quan hệ vợ cũ chồng cũ.

Thật ra cậu biết Du Ân từng ly hôn, mấy hôm trước Du Ân bị hacker internet tung ra chuyện đời tư, nhưng người chồng trước đẹp trai lắm tiền của cô thì vẫn không ai biết rõ thân phận.

Vừa nãy Tô Ngưng nói cho cậu, người chồng trước đó là... Phó Đình Viễn.

Cậu kinh sợ, sốc ngay tại chỗ, thảo nào, thảo nào lúc Du Ân vừa về nước cậu mời Du Ân một bữa cơm, có anh Phó nào đó tặng Du Ân hẳn một mâm bò bít tết thượng đẳng.

Thảo nào lần trước Phó Đình Viễn xuất hiện ở cục cảnh sát, chẳng trách chồng cũ Du Ân lại có nguồn tài lực hùng hậu đến vậy cho ba con Du Thế Quần.

Du Ân bình tĩnh cười đáp: "Đúng vậy, anh ta là chồng cũ của tôi."

Du Ân nói tiếp: "Vậy nên, cậu đừng lãng phí thời gian ở tôi thêm nữa, tôi là một người phụ nữ đã từng ly hôn.”

Du Ân vừa nói câu này đã nhanh chóng bị Chu Dật cắt ngang lời, cặp mắt xinh đẹp sâu hút của cậu nhìn thẳng cô: "Tôi sẽ không ngại chuyện chị từng ly hôn đâu."

Du Ân: “…”

Các nam sinh trẻ tuổi bây giờ đều như vậy hết sao?

Suy nghĩ thoáng như thế thật à? Đến phụ nữ từng ly hôn cũng không ngại ư?