Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 117: Tôi sẽ giải quyết vấn đề này



Ba người tụ họp tại quán bar trên danh nghĩa của Dịch Thận Chi, chuyện thứ nhất Dịch Thận Chi làm chính là hỏi Phó Đình Viễn: "Có cần tôi chỉ cho cậu mấy chiêu không?"

Phó Đình Viễn rót cho mình một ly rượu: "Chiêu gì?"

Dịch Thận Chi không nói gì mà giang tay: "Chiêu làm sao để theo đuổi lại Du Ân."

Phó Đình Viễn tức giận nói: "Cô ấy và Chung Văn Thành đã ở bên nhau rồi, tôi còn có thể theo đuổi thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn tôi làm tiểu tam sao?"

Giang Kính Hàn ngồi bên vừa mới uống một ngụm rượu thì bị hai chữ ‘tiểu tam’ của Phó Đình Viễn làm cho kinh ngạc đến phụt cả rượu.

Anh ta nghĩ đến hình tượng cá nhân cùng thân phận địa vị của Phó Đình Viễn, lại nghĩ đến cái chữ ‘tiểu tam’ này, Giang Kính Hàn không nhịn được phá lên cười ha hả.

"Sao lại khiến cậu đi làm tiểu tam chứ? Cậu đến bày tỏ tấm lòng của mình trước là được, hơn nữa, kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà?" Dịch Thận Chi nói hết câu thì phát hiện hình như mình đã giẫm lên nỗi đau của Phó Đình Viễn.

Vì thế anh ta vội vã cứu lại: "Ý tôi là bọn họ chưa chắc đã có thể bên nhau lâu dài..."

Có điều tuy anh ta đang cứu vớt lại, nhưng câu nói "kết hôn rồi còn có thể ly hôn" vẫn hung hăng đâm một nhát vào tim Phó Đình Viễn.

Cho đến lúc này anh mới hiểu, rất nhiều khi cho dù một người có chiếm được thứ gì đó, nhưng nếu không biết quý trọng thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ mất đi.

Dịch Thận Chi thấy sắc mặt Phó Đình Viễn trông không được tốt lắm thì vội vàng nói: "Nào nào nào uống rượu, đừng tán gẫu mấy thứ chuyện linh tinh tầm phào này nữa."

Dịch Thận Chi vừa nói xong thì cướp ly rượu trước mặt Phó Đình Viễn, lấy chai nước ép hoa quả ở bên đưa cho anh.

Tuy mấy người bọn họ bình thường cứ thích chọc vào vết thương lòng của nhau, nhưng trên thực tế trong lòng ai cũng biết đối phương quan trọng thế nào, từ lúc Phó Đình Viễn bị đau dạ dày đến khi xuất viện tới nay, Dịch Thận Chi luôn không cho Phó Đình Viễn uống rượu.

Phó Đình Viễn uống một ngụm nước trái cây, cảm thấy thật không đã nghiện.

Hiện tại tâm trạng của anh, chỉ có rượu mạnh vào họng thấy bỏng rát nóng mới có thể giải quyết.

Anh đổ nước trái cây sang một bên, giơ tay đoạt lấy chai rượu rồi rót cho mình một ly.

Giang Kính Hàn ở bên đá anh một cước: "Đừng uống, uống khiến thân thể phát bệnh, người ta càng không cần cậu nữa."

Phó Đình Viễn: "..."

Cho nên, hiện tại không phải anh là ghét bỏ Du Ân sao? Không phải anh là người kiêu căng ngạo mạn không thèm coi trọng Du Ân sao?

Dịch Thận Chi phụ họa nói: "Đúng vậy, cậu làm thế thật uổng công mất ngày qua cậu đã săn sóc Du Ân sao?"

Hai người anh một câu tôi một câu, quả nhiên Phó Đình Viễn không muốn uống rượu nữa.

Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn yên lặng liếc nhau một cái, người nào người nấy đều bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Nhắc tới Du Ân, Phó Đình Viễn sẽ thành thành thật thật không uống rượu, lại còn không thừa nhận mình để ý đến người ta nữa.

Con người này thật là cố chấp quá đấy.

Ba người tụ tập tán gẫu xong ai về nhà nấy, cả đêm Phó Đình Viễn đều rơi vào trạng thái mất ngủ.

Nghĩ đến Du Ân và Chung Văn Thành ở bên nhau, nghĩ đến hình ảnh bọn họ nắm tay nhau, nghĩ đến sau này bọn họ có thể sẽ làm chuyện thân mật, anh lập tức ngồi bật dậy trên giường.

Lăn qua lăn lại như vậy ba bốn lần, trời cũng đã tờ mờ sáng.

Anh trực tiếp rời giường thay quần áo ra ngoài vận động, mượn phương thức tiêu hao như vậy để hòa hoãn cảm xúc mãnh liệt quá độ trong cơ thể mình.

Chạy xong anh về nhà rửa mặt, mới vừa cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn chút thì ông cụ lại gọi một cuộc điện thoại đến.

Anh nhận máy, nghe ông cụ bên kia gào lên: "Lập tức cút về đây cho ông."

Anh không cần nghĩ cũng biết, nhất định là ông cụ đã biết chuyện Du Ân và Chung Văn Thành ở bên nhau rồi.

"Vâng." Anh bình tĩnh đồng ý, cúp điện thoại xong thì lái ô tô đến chỗ ông cụ ở.

Vừa vào cửa, ông cụ đã ném một tách trà về phía anh, trên đường tới Phó Đình Viễn đã sớm nghĩ đến việc mình sẽ nhận đãi ngộ này cho nên hơi nghiêng người né tránh làn sóng công kích này.

Ông cụ tức giận, dứt khoát quăng cây gậy về phía anh, vừa đánh vừa mắng: "Anh còn có mặt mũi mà trốn à?"

Sáng sớm sau khi ông cụ nhìn thấy hình ảnh Du Ân và Chung Văn Thành nắm tay nhau thì trái tim như tan vỡ.

Tuy ông luôn miệng nói muốn tìm người đàn ông tốt cho Du Ân, nhưng mục đích thật sự của ông vẫn là hi vọng Du Ân và Phó Đình Viễn có thể tái hợp, tất cả những hành động trước đó của ông, đều là vì kích thích thằng cháu chậm chạp không tranh với đời nhà mình nhận rõ tấm lòng của bản thân.

Khoảng thời gian trước Phó Đình Viễn giúp Du Ân trải qua thời điểm quan trọng nhất khi cô bị bôi đen, lại còn đưa Phó Thiến Thiến ra nước ngoài, ông cụ cực kỳ hài lòng.

Ông còn đang chờ Phó Đình Viễn có thể tiến một bước chủ động theo đuổi Du Ân thì Du Ân lại ở bên Chung Văn Thành rồi.

Ông cụ đeo kính lão ôm di động, vỗ ngực liên tục.

Phó Đình Viễn giơ tay cầm gậy cho ông cụ: "Ông nội, con đây còn phải đến công ty đó, nước trà làm bẩn quần áo thì con lại phải về thay đồ đấy."

Anh giải thích rõ lý do vì sao mình phải trốn, ông cụ nghẹn một hơi, thiếu chút nữa bị anh làm cho tức chết.

Rốt cuộc nhà họ Phó bọn họ sao lại sinh ra một đứa không biết dỗ người khác vui vẻ thế này?

Anh thành thật đứng ở đó, để cho ông cụ đang trong cơn thịnh nộ ném mấy tách trà hoặc là dùng gậy đánh vài cái, cơn giận cũng được phát tiết.

Nhưng anh lại ngại quần áo mình bị bẩn, thế này thì không ai cần anh cũng đáng đời.

Quản gia của ông cụ ở bên khuyên nhue: "Thân thể ông không chịu được trận náo loạn lớn như vậy đâu.”

Quản gia vừa nói vừa cầm cây gậy của ông cụ xuống, ông cụ thở hổn hển xoay người, đặt mông ngồi vào trên ghế sofa, không thèm nói một câu với Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn nhìn về phía quản gia hỏi: "Có bữa sáng không?"

Ông cụ nổi trận lôi đình: "Anh còn tâm trạng mà ăn bữa sáng cơ à?"

Ông cụ thật lòng không hiểu, dưới tình huống như vậy sao đứa cháu trai này của ông còn có tâm trạng mà ăn uống thế, ông tức no luôn rồi đây này.

Phó Đình Viễn bình tĩnh không thay đổi sắc mặt mà nói: "Dạ dày của cháu còn đang trong quá trình khôi phục."

Ý ở ngoài lời, không ăn bữa sáng là không được.

Ông cụ cắn răng cố không mở mắt, hết lần này đến lần khác tự nói với mình, đây là cháu ruột, cháu ruột.

Quản gia ở bên nói: "Ông chủ, ông cũng đến ăn chút đi?"

Ông cụ tức giận quát: "Không ăn!"

Vì thế cả bàn ăn rộng lớn cũng chỉ có một mình Phó Đình Viễn tao nhã dùng cơm.

Ông cụ bực không chịu nổi, đi đến ngồi xuống đối diện anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Rõ ràng sau khi ly hôn có thời gian hơn một năm, có thể theo đuổi người ta lại lần nữa."

"Đến ông già cả bó tuổi như tôi còn biết giải quyết vấn đề này, liều lĩnh mò tới trước mặt người ta, theo đuổi người ta là được, con bé vốn đã có tình cảm với anh, anh mặt dày theo đuổi người ta, người ta nhất định sẽ quay lại."

"Nhưng anh thì sao? Bày ra cái tư thế kiêu căng ngạo mạn của một cậu chủ, cho rằng người ta thiếu anh thì không thể sống, còn chờ người ta khóc quay về tìm anh à."

"Hiện tại thì hay rồi, người ta không đợi anh mà ở bên người khác tốt hơn, anh cứ khóc đi là vừa!"

Ông cụ nổi giận đùng đùng mắng cho một trận, Phó Đình Viễn chỉ lạnh nhạt đáp lại ông một câu: "Con mắt nào của ông thấy cháu khóc thế?"

"Anh đừng có mà ở đó mạnh miệng, rồi ngày nào đó anh sẽ phải khóc thôi." Ông cụ chỉ là nhất thời nói nhảm, lại không nghĩ tới sẽ có một ngày câu nói của ông trở thành sự thật.

Mắt thấy Phó Đình Viễn sắp cơm nước xong xuôi, ông cụ bỗng nhiên nói: "Có muốn tôi dẫn anh đi tìm người ta bói một quẻ không?"

Phó Đình Viễn nhíu mày: "Bói cái gì?"

Ông cụ nói: "Bói xem anh với Du Ân có còn cơ hội không."

Ông cụ cho rằng Phó Đình Viễn nhất định sẽ không tin những thứ mê tín gì đó, ai ngờ anh lại buông đũa xuống nghĩ ngợi rồi nói: "Được ạ."