Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 122: Đối đáp bình tĩnh



Cùng lúc đó, anh và Phó Thiến Thiến vẫn đang tiếp tục nói chuyện.

Đã biết được chỗ ở của đám người Phó Thiến Thiến, cảm xúc của anh đã có thể bình tĩnh lại một chút, anh nén giận muốn khuyên bảo Phó Thiến Thiến quay đầu là bờ: “Thiến Thiến, em có biết một khi cô ấy bị kẻ khác động vào thì có ý nghĩa gì không?”

“Chính là em xúi giục người khác phạm tội, em cũng không cần ra nước ngoài nữa, đến lúc đó trực tiếp bị tống vào tù đấy.”

Lời này của Phó Đình Viễn không phải chỉ là hù dọa, hành vi hiện tại của Phó Thiến Thiến đã cấu thành tội phạm, nếu như cô ta dừng lại giữa chừng, nói không chừng còn có cơ hội có thể xử phạt nhẹ.

Phó Thiến Thiến nghe thấy lời anh nói đã sắp điên lên, cô ta không thể tin nổi: “Anh, vậy mà anh lại muốn tống em vào tù ư? Vì một người ngoài như Du Ân mà anh muốn cho em ngồi tù ư?”

“Em là em gái ruột của anh đấy!”

Phó Đình Viễn bình tĩnh hỏi lại cô ta: “Nếu không em muốn thế nào?”

Phó Thiến Thiến nghiến răng nghiến lợi nói: “Em muốn anh bảo vệ em, em muốn anh bảo Giang Kính Hàn biện hộ cho em, muốn anh bảo vệ em không xảy ra bất kì chuyện gì.”

“Nhà họ Phó chúng ta có thế lực mạnh như vậy, loại người không có gia thế gì như Du Ân hoàn toàn không đấu lại được với chúng ta, nhưng trước tiên anh phải đứng về phía em đã.” Phó Thiến Thiến nói xong lời này, sau đó lại gào lên: “Anh, anh chọn đi, anh đứng về phía em hay là đứng về phía Du Ân hả?”

Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy Phó Thiến Thiến là đứa thần kinh, anh không cần nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ đứng về phía Du Ân.

Cho dù anh không có tư tình gì với cô, anh cũng sẽ đứng về phía Du Ân.

Sao anh có thể giúp đỡ cho em gái mình làm chuyện phạm tội trái pháp luật được?

Tam quan của anh không bất chính như thế.

Chứ chưa nói tới hiện tại anh đã nhận ra bản thân vẫn còn tình cảm với Du Ân, vốn dĩ anh muốn đợi sau khi hội ký tên của Diệp Văn kết thúc sẽ tìm Du Ân nói chuyện, bày tỏ tâm ý của mình với cô, không ngờ rằng lại bị Phó Thiến Thiến làm đảo lộn hết kế hoạch.

Hiện tại anh đã nổi tâm tư muốn bóp chết Phó Thiến Thiến. Phó Thiến Thiến là em gái ruột của anh, có thể nghĩ được sau khi Du Ân bị Phó Thiến Thiến đối xử như vậy sẽ chán ghét anh đến nhường nào, thậm chí còn có khả năng sẽ hận anh.

Nếu như Phó Thiến Thiến thật sự tìm đàn ông làm như vậy với Du Ân, vậy thì thật sự cả đời này anh và Du Ân không có khả năng nào nữa.

Nghĩ đến điều này, Phó Đình Viễn lại càng giận hơn, cảm thấy bờ môi thoáng mùi máu tươi.

Tức đến nỗi hộc máu có lẽ chính là cảm nhận bây giờ của anh.

Còn Phó Thiến Thiến vẫn cố gắng gào thét trong điện thoại: “Tại sao anh không nói gì? Anh!”

Phó Đình Viễn hít sâu một hơi, giống như không có chuyện gì xảy ra, tránh né truy vấn của Phó Thiến Thiến: “Du Ân đâu? Anh có chuyện muốn nói với cô ấy.”

Nói về đàm phán, mười Phó Thiến Thiến cũng không phải là đối thủ của anh.

Hiện tại điều anh cần làm chính là liều mạng chạy tới kho hàng, sau đó còn phải ổn định Phó Thiến Thiến để cô ta đừng thật sự mất khống chế mà làm loại chuyện này với Du Ân.

“Cô ta?” Phó Thiến Thiến cười khẩy trong điện thoại một tiếng: “Đang bị trói trên ghế phẫn nộ trừng mắt với em đây này.”

“Chát!” Phó Đình Viễn vừa muốn nói gì đó, trong ống nghe bất chợt truyền tới một âm thanh vang dội, trái tim anh cũng đập mạnh một nhịp.

Phó Thiến Thiến đã nói Du Ân bị trói lại, vì vậy tiếng vang này chắc chắn là Phó Thiến Thiến tát lên mặt Du Ân.

Phó Đình Viễn nắm chặt tay lái, một cái tát này của Phó Thiến Thiến giống như tát mạnh lên mặt anh vậy, khiến anh đau rát vô cùng.

Cũng khiến anh rơi vào sự tự trách và hối hận sâu sắc, giá mà lúc trước anh đối xử với Du Ân tốt hơn một chút, che chở cho cô một chút, tôn trọng cô một chút, thì Phó Thiến Thiến sẽ không đến mức kiêu ngạo thành như bây giờ, dám tùy tiện tát Du Ân.

Hiện giờ Phó Đình Viễn nhớ lại quá khứ, bỗng nhiên có thể hiểu được tại sao Du Ân lại quyết tuyệt li hôn với anh như vậy.

“Phó Thiến Thiến, cô cũng chỉ có một chút năng lực thế này thôi à, ngoài việc ỷ thế ức hiếp người ra cô còn làm được gì nữa?” Lúc này giọng nói của Du Ân vang lên trong điện thoại, bình tĩnh mà lạnh nhạt khiến trái tim Phó Đình Viễn lại bị co rút.

Phó Thiến Thiến đắc ý nói: “Tôi ỷ thế bắt nạt người đấy thì sao? Chị có chỗ ỷ thế không?”

Đầu dây bên kia Du Ân giống như cười khẩy một tiếng, Phó Thiến Thiến tức giận không thôi: “Chị cười cái gì? Cái loại đến ba ruột của mình còn không biết là ai như chị thì có tư cách gì ở đó cười người khác?”

Du Ân chế giễu nói: “Tuy tôi không biết ba ruột của mình là ai nhưng vẫn hơn nhiều cái loại có ba mẹ sinh ra nhưng không có ba mẹ dạy dỗ.”

Ý tại mặt chữ, loại người như Phó Thiến Thiến không khác gì với loại không ba không mẹ.

Phó Thiến Thiến lại một lần nữa bị miệng lưỡi sắc bén của Du Ân tổn thương, tức đến nỗi lại nhào lên: “Du Ân, chị có tin tôi vả chị cái nữa không.”

“Phó Thiến Thiến!” Lần này Phó Đình Viễn ở đầu dây bên này gầm lên với cô ta.

Phó Thiến Thiến nắm chặt điện thoại cười khẩy: “Kìa, anh sao thế? Đau lòng à?”

“Em nên biết chừng mực một chút.” Phó Đình Viễn không muốn tiếp tục nói thêm gì với Phó Thiến Thiến nữa, ngắt điện thoại nhanh chóng lái xe như bay đi.

Nhà họ Phó có vấn đề trong việc dạy dỗ Phó Thiến Thiến, lần này cô ta nhất định phải gánh chịu hậu quả đắt giá.

Anh cũng không phải không lo lắng cho tình cảnh của Du Ân, nhưng giờ phút này trong lòng anh vô cùng kiên định suy nghĩ: đó chính là cho dù Du Ân gặp phải chuyện gì đi nữa, anh đều sẽ không rời bỏ cô.

Cùng lúc đó, tại kho hàng cũ bỏ hoang.

Phó Thiến Thiến lại một lần nữa bị Phó Đình Viễn uy hiếp, sau khi cúp điện thoại cô ta tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Lại nhìn sang Du Ân đang tựa vào ghế bên cạnh vẻ mặt bình thản, cô ta lại càng giận sôi máu.

Rõ ràng hiện tại Du Ân hẳn đã rơi vào thế bị động, rõ ràng cô nên sợ hãi tuyệt vọng khóc lóc ỉ ôi nhưng cô còn trấn định hơn cả người nắm giữ toàn cục là cô ta, Phó Thiến Thiến không tức mình mới lạ.

Cô ta cố kích thích Du Ân: “Chị bình tĩnh như vậy chắc không phải đang trông chờ anh trai tôi đến cứu chị đấy chứ?”

Du Ân bật cười khẩy một tiếng: “Tôi đâu có ngây thơ như thế, từ giờ phút tôi đề nghị li hôn tôi đã không còn nghĩ tới chuyện trông cậy điều gì ở anh ta nữa rồi.”

Thật sự mà nói, là từ khoảnh khắc cô hiểu rõ Phó Đình Viễn không yêu cô, khi gặp chuyện cô đã không nghĩ tới việc trông cậy vào anh.

Phó Thiến Thiến nghiến răng, cô ta giơ tay chỉ vào hai tên đàn ông trói Du Ân, nói: “Cô nhìn thấy hai tên này rồi chứ? Đợi lát nữa tôi sẽ cho bọn họ ngủ với cô, xem cô còn có thể tiếp tục bình tĩnh như vậy nữa hay không.”

Du Ân quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông kia, trong đáy mắt cô tràn ngập sự thương hại: “Hiện tại các anh đang phạm tội, bắt cóc là tội nặng, nếu như thêm tội cưỡng hiếp có lẽ mức hình phạt chắc phải hơn mười năm tù.”

Rõ ràng trên khuôn mặt của hai người đàn ông kia xẹt qua một tia hoảng loạn, rất hiển nhiên đã bị lời Du Ân nói dọa cho sợ hãi.

Có điều tiếp đó tên tóc vàng lại ngang ngược nói: “Chúng tôi không sợ. Cô Phó nói rồi, cô ấy sẽ che chở cho chúng tôi. Chúng tôi cũng kiểm tra rồi, cô ấy chính là con gái nhà họ Phó tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Thành chúng tôi.”

Kẻ còn lại cũng nói: “Đúng thế đúng thế, cô bớt hù dọa chúng tôi đi, anh em chúng tôi không phải hạng dễ dọa đâu.”

Du Ân tiếp tục bình tĩnh đối phó với bọn họ: “Vậy các người biết nghề nghiệp của tôi là gì không?”

Hai người buồn bực liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó hỏi cô: “Nghề của cô là gì?”

Du Ân nén từng nỗi sợ hãi trong lòng mình xuống, bình tĩnh nói từng câu từng chữ: “Tôi là biên kịch, nói cách khác tôi rất am hiểu việc dùng con chữ kích động lòng người.”

“Nếu các người thật sự làm chuyện gì với tôi, tôi nhất định sẽ tự viết hết ra để cho các người bị vạn người phỉ nhổ, thậm chí người nhà các người tôi cũng sẽ đào bới hết lên cho bọn họ cũng bị phỉ nhổ chung với các người, khiến cả đời này bọn họ không dám ngẩng đầu làm người được nữa.”

“Trừ phi hôm nay các người giết tôi.”

Cuối cùng Du Ân cũng nói ra những câu tàn nhẫn như vậy.