Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 129: Trán bị đập máu chảy ròng ròng



Đổng Văn Huệ lại bắt đầu mắng anh nên anh cứ thế mà cúp máy.

Không ngờ, bà ta lại chạy đến chỗ ông nội để gây chuyện. Vì lo lắng cho sức khỏe của ông nội nên Phó Đình Viễn chỉ có thể tự mình chạy tới dọn dẹp đống lộn xộn.

Phó Đình Viễn vội vã chạy đến chỗ ở của ông nội, còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Đổng Văn Huệ.

“Ba, lần này ba phải làm chủ cho con.”

“Bao nhiêu năm nay con đã vì nhà họ Phó mà trả giá đủ rồi, đức hạnh của Phó Giang kia như thế nào thì con vẫn không ly hôn mà vẫn kiên trì nuôi hai đứa con khôn lớn, con không có công lao cũng có khổ lao chứ?”

“Chồng thì chẳng giống ai, còn con trai thì suốt ngày bận rộn. Bao nhiêu năm nay con và Thiến Thiến sống nương tựa lẫn nhau, Thiến Thiến chính là mạng của con đấy.”

“Bây giờ Thiến Thiến xảy ra chuyện, chẳng lẽ ba cứ trơ mắt nhìn con bé bị tống giam ư? Vậy chi bằng hãy để con chết đi.”

Những lời nói của Đổng Văn Huệ thật cuồng loạn, ông cụ đang ngồi trên ghế sô pha, trong khi Đổng Văn Huệ đang ngồi trên mặt đất bên cạnh ông khóc lóc thảm thiết.

Ông cụ không thể làm gì được bà ta, bởi vì những câu nói của Đổng Văn Huệ đã đâm sâu vào tâm can của ông.

Thằng con trai bất hiếu Phó Giang là kẻ đã gây ra những rắc rối lớn năm đó, rồi lại cao bay xa chạy trong mấy năm nay chẳng hề quan tâm hỏi han đến gia đình, cuối cùng phải nhờ Đổng Văn Huệ đã chèo chống để căn nhà này vẫn giữ được vẻ ngoài sang trọng và bóng bẩy ấy.

Quả thực, như Đổng Văn Huệ đã nói, nếu Phó Thiến Thiến không ở bên cạnh bà ta trong mấy năm qua thì không biết bà ta đã gây ra bao nhiêu chuyện ầm ĩ với Phó Giang như thế nào nữa.

Ông cụ buồn bã thở dài trong lòng, có lẽ môi trường gia đình này vốn dĩ đã bị dị dạng, cho nên mới khiến Phó Thiến Thiến bị nuông chiều đến hư hỏng.

Có lẽ ngay từ đầu nên để Phó Giang và Đổng Văn Huệ ly hôn, thay vì miễn cưỡng duy trì cuộc hôn nhân để giữ thể diện cho nhà họ Phó.

Phó Đình Viễn đẩy cửa đi vào, Đổng Văn Huệ đang ngồi trên mặt đất nhìn thấy anh liền cầm lấy ấm trà mà ông cụ đang uống ném về phía anh như điên rồi hét lên: “Phó Đình Viễn! Có phải con muốn giết chết mẹ con hay không?”

Hành vi của Đổng Văn Huệ quá nhanh khiến Phó Đình Viễn không kịp né tránh, bị ấm trà đập vào trán, máu chảy ròng ròng.

Bao nhiêu năm nay, anh đã bị ông cụ ném biết bao ấm trà vào người, nhưng chưa lần nào bị thương, nguyên nhân là do ông cụ không hề muốn làm tổn thương anh, nhưng lần này Đổng Văn Huệ ra tay quá độc ác.

Ông cụ hoảng sợ, vội vàng gọi quản gia: “Quản gia, nhanh lên, cầm hộp y tế đến cầm máu!”

Đổng Văn Huệ cũng giật mình, bà ta không ngờ lại làm Phó Đình Viễn bị thương nặng thế, bà ta chỉ muốn trút giận mà thôi...

Bà ta vội vàng chạy đến và xin lỗi Phó Đình Viễn trong hoảng loạn: “Đình Viễn, mẹ không cố ý, mẹ không cố ý đâu...”

Phó Đình Viễn được quản gia băng bó trán lại, mím môi không nói gì.

Ông cụ tức giận đùng đùng quở mắng Đổng Văn Huệ: “Trong mắt cô chỉ có đứa con gái Thiến Thiến thôi sao? Có bao giờ cô ngó ngàng đến Đình Viễn chưa?”

“Lúc nào cô cũng phàn nàn rằng thằng bé không bảo vệ Thiến Thiến mà không nhìn lại xem Thiến Thiến đã làm những gì à?”

“Người mà Thiến Thiến làm bị thương là Du Ân, đã bao giờ cô hiểu cho Đình Viễn chưa?”

Từ lâu ông cụ đã nhìn thấu tâm tư của Phó Đình Viễn đối với Du Ân, vì vậy ông hiểu rõ lập trường của Phó Đình Viễn vào lúc này.

Nếu Phó Đình Viễn cố gắng hết sức để bảo vệ Phó Thiến Thiến, vậy giữa anh và Du Ân sẽ tạo thành một mối thù sâu sắc, chuyện này đối với Phó Đình Viễn là chuyện đau lòng đến mức nào chứ?

Không bảo vệ được Phó Thiến Thiến, Đổng Văn Huệ lại đến đây làm ầm ĩ lên.

“Hơn nữa, trong ba năm Du Ân và Đình Viễn kết hôn, nếu cô và Thiến Thiến có thể đối xử tốt hơn với Du Ân, và nếu hai người không suốt ngày sỉ nhục Du Ân thì có lẽ Du Ân và Đình Viễn đã không đến mức phải ly hôn!”

Ông cụ vẫn luôn muốn nói điều này với mẹ con Đổng Văn Huệ.

Trong nhà họ Phó, ông cụ là người duy nhất ủng hộ Du Ân từ đầu đến cuối, nhưng sức lực của ông quá yếu, cuối cùng Du Ân thất vọng và quyết định ly hôn.

Trước lời chỉ trích của ông cụ, Đổng Văn Huệ phản bác lại: “Cái gì mà lập trường của nó chứ?”

“Chẳng phải nó không hề thích Du Ân sao? Nếu đã không thích Du Ân, đương nhiên phải bảo vệ Thiến Thiến, Thiến Thiến là em gái của nó mà.”

Đổng Văn Huệ không biết rằng tâm tư của Phó Đình Viễn đối với Du Ân đã thay đổi, hoặc bà ta biết nhưng không chịu thừa nhận thôi.

Phó Đình Viễn nhìn Đổng Văn Huệ và lạnh lùng nói: “Cho dù hôm nay người Thiến Thiến làm tổn thương là ai đi nữa thì con cũng sẽ không bảo vệ nó.”

Anh có thể hiểu được cảm xúc của Đổng Văn Huệ với tư cách là một người mẹ bảo vệ Phó Thiến Thiến, nhưng điều mà Đổng Văn Huệ không thấy rõ là những gì Phó Thiến Thiến làm là vi phạm pháp luật.

Không cần biết hôm nay Phó Thiến Thiến nhắm vào Du Ân hay một người phụ nữ khác mà anh không quen biết, Phó Thiến Thiến phải trả giá cho hành động của mình.

“Mẹ, không phải con hù doạ mẹ đâu, nếu lần này Thiến Thiến không được dạy dỗ đàng hoàng thì sau này nó sẽ còn khiến mẹ đâm phải cái sọt lớn hơn.” Phó Đình Viễn nói thêm: “Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, không phải con và mẹ có thể bảo vệ được cho nó nữa đâu.”

“Con đã nói rồi, tất cả mọi chuyện con làm đều vì lợi ích của Thiến Thiến, bao gồm cả việc để nó ra nước ngoài.” Phó Đình Viễn ném cho Đổng Văn Huệ một câu rồi đứng sang một bên để quản gia để xử lý vết thương.

Đổng Văn Huệ sững sờ đứng đó, ông cụ tức giận nói: “Tất cả những gì Đình Viễn nói đều có lý, Thiến Thiến đã bị cô làm cho hư hỏng mất rồi.”

“Tuỳ hứng buông thả cũng được, nhưng phải có mức độ.” Ông cụ nói xong cũng tránh ra, đau lòng nhìn Phó Đình Viễn xử lý vết thương.

Bây giờ thái độ của Phó Đình Viễn và ông cụ là không bảo vệ Phó Thiến Thiến, Đổng Văn Huệ tuyệt vọng và thất vọng.

Sau khi định thần lại, Đổng Văn Huệ run rẩy chỉ vào Phó Đình Viễn đang xử lý vết thương và ông cụ: “Được! Được lắm! Nếu mấy người đã không quan tâm đến con bé, vậy cũng đừng quan tâm đến chuyện sống chết của mẹ con chúng tôi nữa, mấy người đừng hối hận!”

Bà ta nói xong quay người chạy ra ngoài.

Ông cụ tức giận trước thái độ của Đổng Văn Huệ, bèn nói với Phó Đình Viễn: “Đến bây giờ mẹ cháu vẫn chưa sáng mắt, đúng là Thiến Thiến cần phải được dạy dỗ cho đàng hoàng.”

Phó Đình Viễn mím môi không nói.

Quả thực, như lời ông cụ nói, khi Phó Thiến Thiến xảy ra chuyện, Đổng Văn Huệ hoàn toàn không tìm ra nguyên nhân của Phó Thiến Thiến, ngược lại còn đổ hết trách nhiệm cho người khác, giờ còn hận anh bỏ mặc không lo nữa.

Ông cụ thở dài: “Tính tình này của mẹ cháu, chẳng trách trước đó ba cháu sống chết cũng đòi phải ly hôn.”

“Hai người hoàn toàn không thể hiểu nhau, mẹ cháu vừa nói đã tức giận, lại làm ầm ĩ lên.” Là người ngoài, ông cụ có thể thấy rõ rất nhiều chuyện: “Thuở mới kết hôn, quan hệ của hai người vẫn rất tốt, nếu không sẽ không có hai đứa con là cháu và Thiến Thiến, nhưng theo thời gian, tính tình của hai người không thể nào hòa hợp với nhau, và ba cháu cũng thấy mệt mỏi.”

“Đương nhiên, ba cháu cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Mệt mỏi thì cứ nói rõ là được, cứ chia tay là được, sao lại ra ngoài tìm người phụ nữ khác chứ.” Ông cụ không chỉ mắng một mình Đổng Văn Huệ, con trai của ông cũng là một tên cặn bã.

Phó Đình Viễn nói: “Theo tính cách của mẹ cháu, nếu ba cháu thực sự đề cập đến chuyện ly hôn thì sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện đến mức long trời lở đất mất.”

“Cũng đúng.” Ngoài thờ dài ra, ông cụ chẳng biết nói gì.

Ở tuổi già này mà còn phải lo toan cho gia đình của con cháu, cuộc sống của ông thực sự chẳng tốt đẹp gì.