Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 268: Tính toán sai của Thẩm Dao



Sau đó Du Ân gọi cho Tô Ngưng để nói với rằng Thẩm Dao đã mời cô đi ăn tối, Tô Ngưng đồng ý đi cùng cô mà không nói một lời.

Tô Ngưng chưa bao giờ là người sợ phiền phức, khi nghe tin Du Ân sẽ đối đầu với Thẩm Dao, cô ấy làm sao có thể không đến xem trò vui được chứ.

Tuy nhiên, Tô Ngưng có chút khó hiểu nói: "Tớ không hiểu lắm. Với tình hình hiện tại của cô ta, làm sao cô ta có thể nhắm vào cậu được?"

“Gia cảnh không bằng cậu, sự nghiệp không bằng cậu, tướng mạo không bằng cậu, còn hẹn cậu đi ăn gặp gỡ làm gì chứ?” Tô Ngưng mắng Thẩm Dao một cách tồi tệ.

Du Ân thản nhiên nói: "Ai biết được, nước đến thì đất chặn thôi."

Sở dĩ Du Ân bình tĩnh như vậy là bởi vì cô tin rằng bất kể Thẩm Dao có động thái gì hay cô có thể trụ được hay không, đối với cô mà nói cũng chẳng quan trọng gì cả.

Nói cách khác, cô đã tự tin hơn rất nhiều.

Những gì Thẩm Dao làm với cô hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Tô Ngưng khen ngợi sự bình tĩnh của cô, sau đó nói tiếp: "Buổi tối, em đeo trang sức hồng ngọc mới mà bà cụ nhà cậu tặng cho cậu đi."

Du Ân: "..."

Tại sao Tô Ngưng lại nghiêm túc hơn đương sự là cô vậy?

Tô Ngưng nói thêm: "Thật là, nghe tớ đi, nhất định phải đeo, tốt nhất là cả bộ."

Du Ân có chút không nói nên lời, nếu cô đeo cả bộ, sợ là nửa đường đã bị người ta cướp rồi.

"Cậu mặc hồng ngọc thật sự rất đẹp! Thật đó, ngay cả một người phụ nữ như tớ cũng sẽ quỳ gối dưới chiếc váy hồng ngọc của cậu đó." Mặc dù lời nói của Tô Ngưng nghe có chút không đáng tin cậy, nhưng cô ấy thực sự khen ngợi Du Ân.

Lần gần đây nhất nhà họ Diệp tổ chức đại tiệc nhận thân cho Du Ân ở thủ đô hoành tráng như vậy, thế mà cũng được lên hot search rất mạnh mẽ đấy.

Du Ân lúc ấy mặc một chiếc sườn xám hình lưỡi liềm màu trắng và đôi bông tai hồng ngọc được trang trí bởi những ngôi sao. Thanh xuân phơi phới, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Tô Ngưng chưa bao giờ thích loại trang sức ruby và ngọc lục bảo này. Cô ấy luôn cảm thấy mình cổ hủ và không phù hợp với các cô gái trẻ ngày nay.

Nhưng sau khi nhìn thấy Du Ân đeo một ngọc lục bảo và hồng ngọc, Tô Ngưng cảm thấy rằng cô ấy đã hơi động lòng rồi.

Du Ân do dự: "Đêm nay chúng ta không cần ăn mặc lộng lẫy như vậy đâu nhỉ? Đeo những viên đá quý xa xỉ như vậy có thích hợp không?"

Du Ân cảm thấy cô không cần phải ăn mặc quá lộng lẫy cho cuộc đối đầu với Thẩm Dao tối nay. Đám người Thẩm Dao không phải là những người quá quan trọng. Điều quan trọng nhất là bây giờ cô đang ở thời kỳ bà dì, kỵ lạnh, hơn nữa thời tiết đang lạnh muốn chết luôn, cô muốn mặc ấm một chút.

Tô Ngưng thuyết phục cô: "Không, không, không, gặp kẻ địch sao có thể ăn mặc không đẹp được? Nhất định phải sáng sủa xinh đẹp, ngay cả một sợi tóc cũng phải tinh xảo đến mức nghiền ép cô ta."

Du Ân suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, nghe lời cậu, vậy tối nay tớ sẽ đeo sợi dây chuyền."

Du Ân vốn dĩ thích sợi dây chuyền ruby đó, màu đỏ chói lọi giữa những viên kim cương, thật là chói mắt, cô định mặc chiếc váy len đen để vừa ấm vừa đẹp.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Ngưng, Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn cau mày dặn dò cô: "Nếu có chuyện gì, em phải gọi cho anh càng sớm càng tốt."

Du Ân đáp lại, như thể nhớ ra điều gì đó, cô nói nhanh: "Anh cũng tuyệt đối đừng có chơi trò ở sát vách nữa đấy."

Muốn thắng thì Du Ân cũng chỉ muốn dựa vào chính mình để thắng.

Phó Đình Viễn một lần nữa bị ghét bỏ, nhắm mắt không nói gì, anh không thể ở sát vách, nhưng có thể đợi ở trong xe bên ngoài.

Vào buổi tối, Tô Ngưng đã sớm làm thủ tục xong, thu dọn đồ đạc rồi cùng Du Ân lên đường, hai người cùng nhau lên xe của Tô Ngưng.

Từ chối lòng tốt lái xe đưa đi của Phó Đình Viễn.

Sau khi xe của Tô Ngưng lái đi, Tô Ngưng phàn nàn về Phó Đình Viễn: "Tại sao tớ lại thấy như anh ta đang buồn bã vậy?"

Phó Đình Viễn vừa đưa Du Ân ra ngoài, thì anh đã đứng mãi ở đó nhìn họ rời đi, cho đến khi của họ đã hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của anh.

Nói đến đây, Du Ân liền đau đầu: "Đừng nhắc nữa, cả ngày nay anh ta đều có biểu hiện này."

Cô phớt lờ anh một chút, ngay lập tức sẽ cảm thấy toàn bộ cơn tức giận của anh đang bắn vào cô.

Tô Ngưng lại thở dài: "Tớ cảm thấy Phó Đình Viễn đã thay đổi từ một con chó sói hung dữ lạnh lùng thành một con chó lông vàng ngoan ngoãn và vô hại như bây giờ rồi."

Du Ân đỡ trán: "Ví von của cậu thật là..."

Cô thực sự bất lực không có gì để nói, Tô Ngưng cũng cười theo cô, dù sao cũng cảm thấy mình đã mắng được Phó Đình Viễn, bởi vì cho dù anh là một con chó sói lớn hay một con chó vàng lớn, Phó Đình Viễn đều là một con chó.

Khoảng mười phút sau khi xe của Tô Ngưng rời đi, Phó Đình Viễn lên xe và lái đi, đợi bên ngoài nhà hàng mà Thẩm Dao đã hẹn Du Ân.

Anh thề rằng nếu lần này Thẩm Dao dám làm tổn thương Du Ân, anh sẽ tiêu diệt cô ta và Thẩm Thanh Sơn.

Anh đã sớm cho người điều tra những người bên trên Thẩm Thanh Sơn rồi, không phải Thẩm Thanh Sơn kiêu ngạo bắt nạt người khác suốt ngày chỉ vì có chống lưng sao, vậy thì anh sẽ nhổ cả rễ cây to phía sau Thần Thanh Sơn, để xem Thẩm Thanh Sơn còn cái gì để trông cậy nữa.

Ban đầu một mình anh chiến đấu, nhưng bây giờ với sức ảnh hưởng của Diệp Văn và gia tộc họ Diệp ở thủ đô, việc đánh bại bọn họ hẳn là không khó.

Khi Du Ân và Tô Ngưng bước vào nhà hàng, họ nhìn thoáng qua chiếc đàn piano ở trung tâm nhà hàng, Du Ân và Tô Ngưng nhìn nhau và hiểu ý nhau.

Hóa ra mục đích của việc Thẩm Dao mời Du Ân đến dự tiệc tối nay là để làm cho Du Ân xấu hổ trước một loạt người nổi tiếng ở Giang Thành. Thẩm Dao có lẽ muốn Du Ân chơi piano và thể hiện tài năng của mình, bởi vì Thẩm Dao cảm thấy Du Ân được nuôi dưỡng từ nhỏ ở nhà họ Du, không hề có điều kiện để học đàn.

Đúng là Du Ân không học piano khi còn nhỏ, cũng như không nhận được sự giáo dục của bất kỳ quý bà giàu có nào, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thể chơi piano hay khiêu vũ.

Có vẻ như Thẩm Dao thực sự không để Du Ân vào mắt, nên cô ta không để ý đến những gì Du Ân đã làm trong ba năm kết hôn với Phó Đình Viễn.

Hầu như Thẩm Dao chỉ coi Du Ân như một người nội trợ thuần túy, hàng ngày quanh quẩn bên bếp lửa ở nhà. Điều mà Thẩm Dao không biết là Du Ân đã học đầy đủ các phép xã giao trong ba năm đó.

Chẳng hạn như piano, cờ vua, thư pháp và hội họa, chẳng hạn như các điệu múa khác nhau, chẳng hạn như nghi thức cần thiết trong nhiều dịp trang trọng.

Lần trước trong bữa tiệc nhận thân ở thủ đô, Du Ân và Diệp Văn đã biểu diễn điệu nhảy mở màn và khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Chỉ là truyền thông không đưa tin này nên Thẩm Dao không biết gì cả.

Và sở dĩ Du Ân có thể học được những điều này hoàn toàn là nhờ ông cụ Phó.

Ông cụ thực sự thích Du Ân, và ông đã tận tâm huấn luyện Du Ân trở thành một mợ Phó thực thụ, ông cụ cho rằng mặc dù hiện tại Phó Đình Viễn không thích Du Ân, nhưng về lâu về dài sẽ sinh tình với cô.

Khi đó, cô nhất định sẽ phải cùng Phó Đình Viễn tham dự các buổi tiệc khác nhau, cô không thể không biết gì cả, cho nên ông cụ mới đặc biệt cho Du Ân học những thứ này, nhưng Du Ân chưa từng có cơ hội thể hiện mình trong ba năm đó.

Du Ân cũng học rất nghiêm túc và chăm chỉ, vì lúc đó cô chỉ muốn làm hài lòng Phó Đình Viễn nên đã bỏ ra 200% sức lực chỉ để mong có thể xứng với anh.