Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 306: Lòng đau như cắt



Lần đầu tiên kết hôn với Phó Đình Viễn, Du Ân chỉ có tờ giấy đăng ký kết hôn.

Không có hôn lễ, không có váy cưới, không có lời chúc phúc của bạn bè người thân, nếu nói trong lòng cô không hối tiếc là giả, chẳng có cô gái nào lại không ao ước mấy thứ này?

Cho dù bây giờ nhớ lại, trong lòng cô cũng hơi chua xót.

Nhưng Phó Đình Viễn đã cam kết, sẽ bù đắp những gì đã nợ cô, khiến trái tim cô ấm áp hơn rất nhiều.

Nếu bây giờ cô và Phó Đình Viễn đã bắt đầu lại từ đầu, vậy thì cô hãy lãng quên những chuyện không vui ở quá khứ đi.

Du Ân vừa bình ổn lại tâm trạng, chỉ thấy ở phía trước không xa có một chiếc xe đang điên cuồng lao về phía bọn họ, Du Ân sợ hãi nhắm mắt lại.

Dưới sự hoảng loạn, cô chỉ nhớ Phó Đình Viễn khẽ quát một câu: "Em hãy ngồi cho vững!"

Rồi anh bỗng bẻ tay lái, cúi người che chở cho cô, sau đó là một tiếng nổ lớn.

Lúc Du Ân cố gắng thò đầu ra ngoài, chỉ thấy Phó Đình Viễn đang nằm nhoài trên vô lăng, máu me đầy mặt.

Du Ân bật khóc: "Phó Đình Viễn! Anh tỉnh lại đi..."

Lúc cất tiếng khóc, trong đầu Du Ân lóe lên một suy nghĩ, nếu Phó Đình Viễn xảy ra chuyện, cô sẽ không thể nào sống tiếp được nữa.

Đứng trước tai họa đột ngột xuất hiện này, những cảm xúc luôn bị cô cố gắng kiềm chế đã không thể nào che giấu được nữa.

Cô thừa nhận mình rất nhát gan nhu nhược, không bao giờ dám đối mặt với tấm lòng chân thành muốn ở bên cô của Phó Đình Viễn.

Bởi vì cô sợ đây lại là giấc mơ, sợ mình lại bị tổn thương.

Nhưng hôm nay khi tính mạng của Phó Đình Viễn đang treo lơ lửng, cô cũng lòng đau như cắt.

Thậm chí cô còn nghĩ, nếu anh không tỉnh lại, vậy thì anh sẽ tiếc nuối đến nhường nào, bởi vì anh sẽ không bao giờ nghe thấy câu tha thứ từ chính miệng của cô.

Xe cấp cứu tới rất nhanh, Phó Đình Viễn được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Đám người Dịch Thận Chi cũng nhận được tin dữ, vẻ mặt cứng đờ, vội vã chạy đến bệnh viện.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Du Ân ôm Chu Mi khóc đến mức không thể kiềm chế được: "Chu Mi, anh ấy sẽ không sao, anh ấy sẽ không sao, đúng không?"

“Sếp Phó cát nhân ắt có thiên tướng, anh ấy sẽ không sao đâu, cô đừng lo.” Bây giờ vành mắt của Chu Mi cũng đỏ hoe, cô ta cũng chỉ có thể an ủi Du Ân như vậy.

Hứa Hàng không tham gia cấp cứu, mà cũng đứng đợi bên phòng cấp cứu cùng bọn họ. Anh ta nghe hai người nói vậy thì căn dặn Du Ân: "Để tôi dẫn cô đi làm kiểm tra trước, bên này đã có Chu Mi và Dịch Thận Chi canh chừng rồi."

Nhưng Du Ân lại lắc đầu nói: "Tôi không sao, tôi phải đợi ở đây."

Cô không bị thương, mà chỉ hơi đau do bị va đập, nếu so với Phó Đình Viễn mặt đầy máu đang hôn mê bất tỉnh, thì cơn đau trên người cô chẳng là cái thá gì.

Thấy cô khăng khăng, Hứa Hàng và Dịch Thận Chi cũng không ép buộc cô nữa.

Hứa Hàng là bác sĩ, trong lòng đang thầm suy đoán tổng quát về tình trạng của Phó Đình Viễn. Nếu chỉ bị gãy xương hay gãy tay chân thì còn đỡ, sau này cứ từ từ dưỡng thương sẽ hồi phục lại, nhưng phiền toái nhất là Phó Đình Viễn lại bị thương ở đầu.

Theo mô tả của Du Ân, đầu của Phó Đình Viễn đập vào vô lăng, hơn nữa mặt cũng đầy máu.

Đây chính là điều khiến Hứa Hàng lo lắng, dù gì Phó Đình Viễn cũng là người dựa vào đầu óc để kiếm sống...

Hứa Hàng quay đầu liếc nhìn phòng cấp cứu, cố nén nỗi lo lắng trong lòng để Du Ân không cảm nhận được, bây giờ anh ta cũng chỉ có thể cầu nguyện Phó Đình Viễn bình an vô sự.

Phó Đình Viễn và Thẩm Dao không ở cùng phòng cấp cứu, lúc đám người bọn họ đang chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy Từ Sướng đi tới từ hành lang bên cạnh.

Dịch Thận Chi khẽ híp mắt lại, nhìn người được gọi là bạn trai cũ của Thẩm Dao bằng ánh mắt cảnh giác khó chịu.

Mặc dù bây giờ bọn họ không có chứng cứ chứng minh mọi hành động của Thẩm Dao đều do tên Từ Sướng này xúi giục, nhưng trực giác mách bảo bọn họ rằng, chắc chắn Từ Sướng có vấn đề.

Từ khi Từ Sướng đến bên cạnh Thẩm Dao, thủ đoạn của Thẩm Dao ngày càng tàn nhẫn hơn, đầu tiên là vu oan hãm hại Du Ân, bây giờ lại lái xe đâm vào Phó Đình Viễn và Du Ân. Có thể thấy, tên Từ Sướng này có một trái tim tàn nhẫn dưới vẻ ngoài dịu dàng.

Nhưng Từ Sướng chẳng hề để tâm đến ánh mắt không mấy thiện cảm của Dịch Thận Chi, mà tràn đầy áy náy đi đến, chân thành xin lỗi Du Ân: "Cô Du, tôi xin lỗi, tôi cũng không ngờ Dao Dao lại làm ra chuyện như vậy, tôi chỉ đi xuống mua một tách cà phê..."

Dịch Thận Chi lạnh lùng ngắt lời Từ Sướng: "Anh Từ đúng không?"

Từ Sướng ngước mắt lên nhìn Dịch Thận Chi, Dịch Thận Chi cười khẩy: "Trong lòng anh biết rõ nhất, anh là đi mua cà phê thật, hay là cố ý né tránh vụ tai nạn này."

Dịch Thận Chi chẳng hề khách sáo chỉ trích Từ Sướng, khiến đáy mắt Từ Sướng lóe lên tia khác thường.

Dịch Thận Chi này rất nhạy bén, không ngờ lại thẳng thắn vạch trần tâm tư của anh ta.

Quả thật anh ta đã mượn cớ đi mua cà phê, để cố ý né tránh vụ tai nạn này. Anh ta nhìn thấy xe của Phó Đình Viễn và Du Ân sắp đi đến con đường này trong phần mềm điện thoại, nên mới đề nghị xuống xe mua cà phê.

Như vậy, anh ta vừa không bị thương lại vừa tỏ ra mình rất vô tội.

Cho dù anh ta bị vạch trần thì đây cũng chỉ là suy đoán của Dịch Thận Chi, bọn họ không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh chuyện này liên quan đến anh ta.

Do đó, anh ta tiếp tục vô tội nói: "Sếp Dịch, tôi cũng đâu biết Dao Dao lại kích động làm ra chuyện như vậy, sao có thể nói là né tránh được chứ?"

"Nếu tôi sớm biết, chắc chắn sẽ ngăn cản cô ấy. Các anh đau lòng khi sếp Phó bị thương, thì tôi cũng đau lòng thay cô ấy."

Dịch Thận Chi cười chế giễu: "Chẳng phải để hãm hại Du Ân, Thẩm Dao đã bị anh xúi giục đến mức tự mình cố ý ngã xuống cầu thang hay sao? Vậy thì còn chuyện gì mà anh không làm được? Anh sẽ đau lòng thay Thẩm Dao ư?"

Từ Sướng biến sắc, nghiêm nghị nói: "Sếp Dịch, anh có biết, anh đang vu khống phỉ báng tôi hay không?"

Dịch Thận Chi hừ lạnh: "Cút!"

Mấy người bọn họ đã tiếp xúc với Thẩm Dao một thời gian dài, nên biết rất rõ ràng cả hai chuyện này đều không phải là tác phong của Thẩm Dao, rõ ràng cô ta là do Từ Sướng xúi giục, nhưng tạm thời bọn họ chưa có chứng cứ mà thôi.

Từ Sướng làm bộ nói mình vô tội, người khác sẽ tin, nhưng mấy người bọn họ thì không.

“Nếu sếp Dịch không cảm kích, vậy thì tôi xin cáo từ.” Từ Sướng cũng không muốn ở lại nữa, dứt lời, anh ta liền xoay người rời đi.

Nhưng anh ta vừa xoay người lại, khóe miệng đã nở nụ cười đắc ý, vui vẻ.

Anh ta đến đây chỉ để xem bộ dạng đau khổ của mấy người này, Phó Đình Viễn sống chết chưa rõ, Du Ân lòng đau như cắt, còn bạn của Phó Đình Viễn thì nhíu mày lo lắng. Cảnh tượng đẹp thế này, sao anh ta có thể không xem cơ chứ?

Hứa Hàng nhìn bước đi nhẹ nhàng của Từ Sướng thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc tên Từ Sướng này muốn làm gì? Mấy người chúng ta cũng đâu đắc tội với anh ta, đúng không?"

Dịch Thận Chi cũng nhíu mày trầm tư.

Bọn họ đã điều tra tài liệu của Từ Sướng, kể từ khi anh ta vừa đi đến bên cạnh Thẩm Dao.

Anh ta là người gốc Hoa lớn lên ở nước ngoài, quả thật từng có tình cảm với Thẩm Dao được một năm ở nước ngoài, nhưng mấy người bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với Từ Sướng, huống chi là đắc tội.

Nhưng những chuyện mà Từ Sướng làm lại giống như Phó Đình Viễn từng có thâm cừu đại hận với anh ta, thủ đoạn ngày càng tàn nhẫn, bây giờ còn muốn lấy mạng của Phó Đình Viễn.