Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 350: Ép cô đi trị bệnh



Sau khi Du Ân bước vào, Phó Đình Viễn từ từ đóng cửa phòng với nụ cười hạnh phúc trên môi.

Vừa nhìn thấy cô, trong lòng anh không khỏi vui mừng.

Ông cụ trên giường bệnh cũng nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy Du Ân: “Trời lạnh thế này là cháu còn từ xa về thăm ông, đúng là cháu gái tốt mà.”

Du Ân có chút ngượng ngùng trước lời khen ngợi của ông cụ, nhanh chóng đưa hộp thức ăn mà cô mang tới: “Ông ăn sáng chưa?"

Ông cụ vuốt ve cái bụng đầy đặn, tiếc nuối nói: "Ông ăn rồi, Đình Viễn mang tới."

Sớm biết Du Ân sẽ đến gặp ông, ông sẽ không ăn những thứ mà tên nhóc thối đó mang đến.

Du Ân không có gì để nói: “Đã ăn là tốt rồi."

Vừa nói, cô vừa đặt hộp thức ăn sang một bên, định khi đi về sẽ lấy lại.

Phó Đình Viễn ở bên đột nhiên khẽ nói: "Anh còn chưa ăn sáng."

Du Ân "..."

Ông cụ: "..."

Du Ân hơi xấu hổ nhìn Phó Đình Viễn, chẳng lẽ anh muốn ăn bữa sáng mà cô mang tới sao? Vừa rồi anh không ăn cùng ông cụ sao?

Ông già cục tức giận đến mức thổi râu mép phì phì, nhìn anh chằm chằm, vừa rồi ông bảo tên nhóc thối ăn chung, nói lại nói không thèm ăn, còn liên tục bảo mình ăn nhiều một chút, hóa ra là muốn giữ bụng để cướp đồ ăn mà Du Ân mang đến.

Thấy Du Ân đứng yên, Phó Đình Viễn dứt khoát đi tới và tự mình cầm lấy, da mặt không thể nào dày hơn.

Trước mặt ông cụ, Du Ân không tiện từ chối, đành phải đưa hộp đồ ăn cho anh, Phó Đình Viễn cầm hộp đồ ăn, xoay người đi đến phòng khách nhỏ bên cạnh.

Sau khi tao nhã ngồi trên sô pha, anh ngước mắt lên hỏi Du Ân: “Em ăn chưa?"

Cô chưa ăn, nhưng bây giờ Du Ân thực sự không muốn trả lời câu hỏi này.

Cô làm bữa sáng mang đến bệnh viện, vốn dĩ cô muốn ăn với ông cụ, nhưng không ngờ Phó Đình Viễn lại ở đây...

Du Ân không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, cả ông cụ và Phó Đình Viễn đều có thể nhận ra cô chưa ăn.

Ông cụ mở miệng khuyên nhủ: "Cháu cũng qua ăn đi, đừng để đói bụng."

Vậy là chuyến thăm bệnh của Du Ân đã trở thành cô và Phó Đình Viễn ăn sáng cùng nhau.

Ông cụ thích ăn đồ ăn Trung Quốc, Du Ân đã chuẩn bị cháo gạo thơm, trứng luộc và bánh bao mới hấp mà sáng nay cô gói và hấp, nhưng hầu hết chúng bây giờ đều nằm trong bụng Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn không lịch sự chút nào, sau khi đảm bảo Du Ân đã no, anh ăn nốt phần còn lại.

Du Ân vừa giận vừa buồn cười, ông cụ cũng trợn mắt bất lực.

Cái gì gọi là mất đi mới biết quý trọng, chính là nói cháu trai của ông đấy.

Nếu hồi đó anh trân trọng Du Ân và không ly hôn thì dù bây giờ sức khỏe của Du Ân có như thế nào, chỉ cần hai người vẫn là vợ chồng thì anh sẽ không bị đá bay xa như thế.

Suy nghĩ của Du Ân và ông cụ, Phó Đình Viễn cũng không thèm để ý, anh chỉ biết mỗi tế bào trong cơ thể đều toát ra hơi thở dễ chịu, khi đã no bụng, anh lại càng quyết tâm phải đưa được cô quay về.

Anh không thể rời khỏi sự chăm sóc dịu dàng của cô, không thể rời khỏi mấy món ăn của cô, lại càng không thể rời xa cô.

Sự tồn tại của cô khiến anh cảm thấy cuộc sống tràn đầy ấm áp và hy vọng, đồng thời khiến anh cảm thấy... thế giới này thật đáng giá.

Sau bữa sáng, Du Ân nói chuyện với ông cụ, nhưng lần này Phó Đình Viễn không ở lại, anh nói sẽ đi tìm Hứa Hàng rồi rời đi.

Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Du Ân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ông cụ nhẹ nhàng hỏi cô: "Cuộc sống ở Bắc Kinh thế nào? Cháu quen chưa?"

Du Ân vui vẻ cười nói: “Rất tốt ạ, gia đình ở bên nhau, trong lòng cháu rất ấm áp."

Ông cụ cũng mừng cho cô: “Cháu đó, lần đầu tiên nhìn thấy cháu thì ông đã biết cháu là một cô gái ngoan, hiện tại đã vượt qua khó khăn gian khổ, cháu xứng đáng với tình yêu thương của nhà họ Diệp."

Ông cụ dừng lại một lúc, chuyển đề tài sang Phó Đình Viễn, nhưng ông không nói thay Phó Đình Viễn, mà đứng ở vị trí của Du Ân để bảo vệ cô và nói: “Nếu Đình Viễn cứ dây dưa với cháu, cứ nói cho ông biết, ông sẽ thay cháu chỉnh đổn tên nhóc đó, bảo nó rời xa cháu một chút.”

“Ông không cần phải chỉnh đốn anh ấy đâu, ông có thể nhanh chóng giới thiệu cho anh ấy một vài cô gái ưu tú, anh ấy sẽ không có thời gian dây dưa với cháu nữa.” Du Ân tiếp lời của ông cụ.

Ông cụ nhìn cô một cái thật sâu và nói: "Cũng đúng."

Du Ân không muốn nói về Phó Đình Viễn nên nhanh chóng lấy trong túi ra một món quà được đóng gói đẹp mắt và đưa cho ông cụ: “Đây là quà của ông nội cháu. Ông ấy nghe nói ông bị ốm, vốn dĩ muốn đích thân đến thăm, nhưng vì lớn tuổi đi lại cũng không tiện, cho nên nhờ cháu mang hộ đến ạ.”

“Cảm ơn ông nội cháu thay ông nhé.” Ông cụ rất vui vẻ, nhận món quà và nóng lòng mở nó ra.

Ông cụ Diệp đã tặng ông ấm trà tử sa rất có giá trị sưu tầm, để cảm ơn ông cụ đã chăm sóc Du Ân trong những năm qua.

Sau khi chuyển quà, Du Ân nói chuyện với ông cụ thêm một lát nữa, sợ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ông cụ nên cô cũng không ở lại lâu mà rời đi.

Ngay khi Du Ân bước ra khỏi cửa phòng, cô thấy Phó Đình Viễn đang đứng đợi ở hành lang, cô quay người bỏ đi mà không cần suy nghĩ, tuy nhiên, phòng của ông cụ ở cuối hành lang nên Du Ân đã bị Phó Đình Viễn chặn lại ở góc tường.

“Em chạy làm gì?” Phó Đình Viễn chống tay lên bệ cửa sổ trên hành lang, nhân cơ hội ôm người ta vào lòng, cố ý hỏi.

“Anh tìm em có việc gì không?” Du Ân liều mạng ngả người về phía sau và cố gắng tạo khoảng cách với anh.

Rốt cuộc anh có biết bây giờ bọn họ đã chia tay rồi không thế?

Dựa sát vào cô như vậy làm gì?

Hơn nữa trên hành lang thường có y tá lui tới, lỡ bị nhìn thấy thì phải làm sao?

Phó Đình Viễn không đành lòng tiếp tục tra tấn cô, lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô và nói: “Hứa Hàng có chút chuyện tìm em."

“Hứa Hàng?” Du Ân hơi khó hiểu.

Hứa Hàng có thể có chuyện gì với cô chứ?

“Em đi thì sẽ biết thôi.” Phó Đình Viễn để lại một câu như vậy rồi bước đi, Du Ân đành phải đi theo anh đến phòng làm việc của Hứa Hàng.

Chỉ sau khi đến nơi, Du Ân mới biết rằng Hứa Hàng muốn giới thiệu một bác sĩ phụ khoa tài giỏi cho cô.

Phó Đình Viễn đang đứng bên cạnh, nghiêm nghị nhìn cô, chủ đề này thực sự khiến Du Ân hơi xấu hổ, cô muốn từ chối lòng tốt của Hứa Hàng, bởi vì cô đã hơi nản lòng với việc trị bệnh rồi.

Trong thời gian này, Diệp Văn và Thư Ninh cũng đã đưa cô đến gặp nhiều bác sĩ phụ khoa, uống thuốc và điều trị, nhưng Du Ân có thể nhìn thấy thông qua biểu hiện của những bác sĩ đó, dường như không có nhiều tác dụng.

Hứa Hàng nhìn thấy vẻ mặt từ chối của Du Ân, liền giải thích: "Bác sĩ này là tiền bối của mẹ tôi, mấy năm qua đã chữa khỏi rất nhiều bệnh phụ khoa khó chữa. Lần trước tôi muốn nói với cô, nhưng cô đã vội vàng rời đi, tôi chưa kịp nói."

Hứa Hàng xuất thân từ một gia đình y học, Du Ân nhớ rằng mẹ của anh ta giỏi nhất về y học cổ truyền Trung Quốc, vì vậy bác sĩ mà anh ta giới thiệu cũng phải là một bác sĩ y học cổ truyền Trung Quốc. Vừa nghĩ đến mùi thuốc đông y, Du Ân đã nhịn không được mà nhíu mày.

Nhưng cô chưa kịp nói gì thì Phó Đình Viễn đã ở bên hằn học nói: "Nếu em dám trốn, anh sẽ trói em lại và điều trị cho em."

Du Ân: "..."

Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác