Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 366: Nhung nhớ như điên



Du Ân ngạc nhiên không thôi khi nghe giọng nói này, tại sao Phó Đình Viễn lại đếnđây?

Dường như nghĩ rằng đây là ảo giác của chính mình, cô nhanh chóng đứng dậy và đi đến cửa sổ, chỉ nhìn thấy Phó Đình Viễn đang đứng trong sân với chiếc áo khoác trên tay.

Trong thị trấn mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, trong sân vẫn còn tuyết đọng, anh đứng dưới tuyết với gương mặt lạnh lùng, khiến cho nhiệt độ bên ngoài hạ mấy độ.

Khí thế của anh vốn đã lạnh thấu xương, lúc này trực tiếp chèn ép khiến giọng nói người phụ nữ kia khẽ run: "Cậu, cậu là ai?"

Du Ân sợ rằng Phó Đình Viễn không giỏi đối nhân xử thế mà nói "bà không đủ tư cách để biết tôi là ai", như vậy sẽ quá coi thường bà cụ Hàn.

Mặc dù người phụ nữ đến giúp cháu trai bà ta xin làm quen với cô, nhưng ý đồ của bà ta không xấu, vả lại mọi người trong thị trấn đều có mối quan hệ tốt với bà cụ Hàn, nên nếu anh nói ra lời tổn thương người ta thì sẽ không tốt.

May mắn thay, bà cụ Hàn đã lên tiếng vào lúc này, ngạc nhiên hỏi Phó Đình Viễn: "Đình Viễn? Sao cậu lại ở đây?"

Phó Đình Viễn thờ ơ liếc nhìn người phụ nữ, sau đó quay sang bà cụ Hàn và đáp: "Đến thăm Du Ân."

Phó Đình Viễn cũng là một con cáo già. Bây giờ Du Ân đã chia tay với anh, anh không thể nói rõ rằng Du Ân đã có bạn trai, nên anh cố tình nói đến thăm Du Ân, khiến người phụ nữ lầm tưởng rằng anh có mối quan hệ thân thiết với Du Ân, như vậy sẽ không ôm suy nghĩ muốn cho Du Ân hẹn hò với cháu trai của bà ta nữa.

Với diện mạo và khí chất như anh, còn không bỏ xa cháu trai gì kia của bà ta mấy dãy phố được ư?

Chỉ cần bọn họ tự hiểu biết một chút, từ nay về sau sẽ không quấy rầy nữa.

Quả nhiên, nhìn thấy trên khuôn mặt của người phụ nữ thoáng qua vẻ xấu hổ. Bà ta ngượng ngùng nói với bà cụ Hàn: "Trong nhà bà đã có khách thì tôi về trước nhé."

Nói xong, không đợi bà cụ Hàn nói gì, bà ta đã đi qua Phó Đình Viễn rồi vội vàng rời đi.

Bà cụ Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, rồi gọi Phó Đình Viễn vào nhà: "Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Phó Đình Viễn lại gọi bà cụ Hàn lại, liếc nhìn Du Ân đang đứng bên cửa sổ trong nhà nhìn sang, hạ giọng hỏi: "Trong thị trấn có rất nhiều người đàn ông phải lòng cô ấy sao?"

Tâm trạng của Phó Đình Viễn lúc này không tốt một chút nào. Anh chưa từng nghĩ mình đội giá lạnh tới tận nơi để thăm Du Ân, lại gặp phải người muốn giới thiệu người yêu cho Du Ân.

Ngay lúc đó, anh đã muốn ném người phụ nữ kia ra ngoài, thậm chí muốn đánh gãy chân cháu trai của bà ta, ai bảo anh ta nhớ thương Du Ân.

Bà cụ Hàn cười nói: "Con bé đoan trang và xinh đẹp như vậy, đẹp như người bước ra từ trong tranh, cậu nói người tương tư con bé có thể ít sao?"

"Đây còn là do nó không đi ra ngoài mấy. Nếu suốt ngày xuất đầu lộ diện thì e rằng ngưỡng cửa nhà tôi đã bị san bằng rồi." Nói xong bà cụ Hàn bước vào nhà trước.

Bà cụ Hàn nói vậy cũng không quá lời, Du Ân giờ chỉ cùng bà đi tập thể dục trên núi vào mỗi buổi sáng, thời gian còn lại đều ở nhà.

Lúc đầu, Du Ân còn giúp bà ở phòng khám nhỏ ở lầu một, hay cùng bà ra ngoài mua đồ. Sau đó, cô phát hiện nhiều nam thanh niên trên đường nhìn mình với sự ái mộ, thậm chí có người còn phát hiện ra cô ở chỗ bà cụ Hàn, từ đó cô không bước ra cửa nữa.

May mắn thay, Du Ân có tính cách trầm lặng, nếu không bà cụ Hàn sẽ không thể sống yên ổn.

Tất nhiên, bà cụ Hàn nói với bên ngoài rằng Du Ân là con của gia đình bạn bà, đến đây để thư giãn vì ở nhà có chút chuyện xảy ra, không nhắc đến gia cảnh tên tuổi hay chuyện sức khỏe của Du Ân.

Lời nói của bà cụ Hàn khiến lồng ngực của Phó Đình Viễn càng thêm ngột ngạt. Anh đúng là bi thảm thật, tình địch ở khắp mọi nơi.

Không ngờ Du Ân đến thị trấn tĩnh dưỡng trị bệnh còn có thể cho anh thêm một đám tình địch.

Theo bà cụ Hàn vừa bước vào nhà thì thấy cô gái đang ngơ ngác nhìn mình.

Cô mặc bộ quần áo ở nhà mềm mại, khiến khuôn mặt cô trông rất dịu dàng, Phó Đình Viễn không hiểu sao cảm thấy trái tim mình cũng mềm đi.

Lý do khiến Du Ân giật mình là vì cô vẫn chưa hoàn hồn trước sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Phó Đình Viễn.

Cô cảm thấy cứ như một giấc mơ.

Phó Đình Viễn rõ ràng đang ở Giang Thành mà nhỉ? Vả lại anh cũng không nói trước với cô là sẽ đến...

Bà cụ Hàn có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu đang chảy xuôi giữa hai người, nên bà chủ động vào bếp chuẩn bị một bộ bát đũa.

“Đang nghĩ gì vậy?” Phó Đình Viễn thản nhiên đặt áo khoác lên mắc áo ở cửa ra vào, bước tới, giơ tay chạm nhẹ vào má Du Ân.

Nhưng anh sợ tay mình sẽ quá lạnh với cô, với lại quan hệ của hai người bọn họ cũng không thích hợp để anh chạm vào mặt cô, nên vừa chạm vào, anh đã nhanh chóng thu tay lại.

Nếu có thể, anh rất muốn ôm mặt và nhìn cô thật kỹ, hoặc ôm chặt cô trong vòng tay của mình một lúc.

Du Ân bị anh chạm vào thì mới hoàn hồn, bởi vì hành động của anh quá mập mờ nên cô không khỏi hơi đỏ mặt: "Anh, sao anh lại ở đây?"

Anh nói chuyện thì cứ nói đi, tự nhiên đi lên chạm vào mặt cô làm gì.

Phó Đình Viễn trịnh trọng nói: "Đích thân đến giải thích vụ bê bối với em để thể hiện sự chân thành của anh."

Du Ân "..."

Trong một lúc, cô không biết phải nói gì, chỉ... cảm thấy anh đúng là làm lớn chuyện.

Có đáng không?

Cũng đâu phải cô không tin anh.

Ở phòng bếp, bà cụ Hàn mím môi cười khi nghe Phó Đình Viễn nói. Gì mà đích thân đến giải thích cơ chứ? Rõ ràng là nhờ cái cớ hợp lý này để anh đến gặp người con gái mình yêu thôi.

Trước đây bản thân anh đã thề sẽ không liên lạc với cô hay làm phiền cô nên cũng không hay ho gì khi tự tát vào mặt mình mà chủ động đến gặp cô.

Nhưng lần này, chuyện liên quan đến danh dự của anh, làm người theo đuổi, anh đích thân đến giải thích là điều hoàn toàn hợp lý.

Lấy một bộ bát đũa mới và đi ra ngoài, bà cụ Hàn bảo Phó Đình Viễn ngồi xuống: "Nếu đến rồi thì cùng nhau ăn đi."

"Nào, canh Du Ân nấu vừa mới ra nồi đấy, mau uống một chén cho ấm người."

Bà cụ Hàn múc đầy cho Phó Đình Viễn một chén canh lớn, sau đó quay lại đề nghị với Du Ân: "Hay là chúng ta thêm một món ăn nữa nhé?"

"Trong nhà có thịt dê tươi vừa được hàng xóm cho. Con đi làm thịt dê xào hành tây cho Đình Viễn đi. Trời này ăn thịt dê là ngon nhất."

“Dạ.” Du Ân cũng cảm thấy thức ăn trên bàn không đủ. Một người đàn ông như Phó Đình Viễn có thể ăn nhiều bằng cô và bà cụ Hàn cộng lại.

“Anh giúp em.” Du Ân vừa đứng dậy, Phó Đình Viễn đã theo sau.

Du Ân vội nói: "Không cần."

Nhưng cho dù cô từ chối, Phó Đình Viễn vẫn đi theo vào phòng bếp. Bà cụ Hàn cười lắc đầu, cúi đầu tao nhã ăn canh.

Tình yêu của những người trẻ tuổi quả thực rất sinh động.

Dù cay đắng vẫn khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

“Thịt dê xào hành tây rất nhanh, không cần anh giúp đâu.” Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn vào bếp còn không bằng chẳng vào, vì cô bị anh làm cho bối rối đến mức không biết phải làm gì.

Thân hình cao lớn đứng trong phòng bếp, chỗ nào chỗ nấy cũng toàn hơi thở của anh, khắp nơi đều là ánh mắt nóng bỏng của anh.

"Sao có thể không cần giúp chứ? Anh có thể giúp em chuẩn bị hành." Phó Đình Viễn đứng bên cạnh cô, hơi nghiêng người nhìn cô chằm chằm, như muốn dùng cách nhìn này để bù lại nhung nhớ mấy ngày nay.

Du Ân không ngờ anh lại ở gần mình như vậy. Vừa quay người lại, khuôn mặt cô gần như áp vào môi anh, khiến cô sợ tới mức đứng hình.