Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 394



“Anh lên giường nghỉ ngơi trước đi, để em đi tìm bác sĩ hỏi thử xem.” Cuối cùng Du Ân chỉ có thể vỗ về Phó Đình Viễn như vậy.

Phó Đình Viễn nắm lấy tay cô không chịu buông ra: "Anh sẽ đi cùng em, nếu không thì em bảo bác sĩ đến phòng bệnh của anh đi."

Du Ân: "..."

Anh có cần phải bám lấy cô không chịu buông như thế không?

Nếu cô đã đồng ý ở lại thì tạm thời cô sẽ không rời đi.

Cô hít sâu một hơi, nghiêm mặt chất vấn anh: "Chắc anh biết trước đây anh đã đối xử với em như thế nào đúng không?"

“Anh biết.” Phó Đình Viễn nhướng mày, hơi khó hiểu tại sao Du Ân lại hỏi như thế.

Du Ân cau mày nói: "Do đó, bây giờ thái độ mà anh dành cho em tương phản lớn như vậy, khiến em có đủ lý do để nghi ngờ rằng anh đang giả vờ mất trí nhớ, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, một người không thể thay đổi nhiều như vậy."

"Sau vụ tai nạn xe, anh nhận ra rằng mình đã yêu em rồi, nên từ lạnh nhạt vô tình chuyển sang nhiệt tình như lửa à?"

Phó Đình Viễn không hề luống cuống trước sự nghi ngờ của Du Ân, mà bình tĩnh thản nhiên biện hộ cho mình: "Giữa yêu và không yêu thường chỉ trong tích tắc."

Du Ân đã chịu thua trước tài hùng biện của Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào cô thổ lộ: "Mặc kệ thế nào, em chỉ cần biết rằng bây giờ anh rất rất yêu em, vậy là đủ rồi."

Du Ân mỉm cười đáp lại anh, nhưng lại là nụ cười khẩy: "Nếu giữa yêu và không yêu chỉ trong tích tắc, vậy có phải một lúc nào đó anh lại gặp tai nạn, rồi lại không yêu em nữa đúng không?"

Phó Đình Viễn thề thốt ngay: "Không bao giờ."

Dứt lời, anh lại muốn ôm cô vào lòng: "Anh sẽ ngày càng yêu em hơn."

“Anh hãy yên tĩnh nằm xuống đi.” Du Ân không chịu nổi lời ngon tiếng ngọt, hoặc cũng có thể nói là lời chót lưỡi đầu môi của anh, nên dứt khoát đẩy anh ra tiếp tục rời đi.

Phó Đình Viễn mất mát quay về giường bệnh, anh muốn đi theo Du Ân không phải vì anh đang diễn kịch.

Mà là vì anh thật sự không dám để cô đi một mình, sợ cô chạy mất.

Lần này, anh đã bày ra trận chiến lớn như vậy để giữ cô ở lại bên mình, dù thế nào cũng không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đúng lúc này, điện thoại để bên cạnh bỗng đổ chuông, Phó Đình Viễn liếc nhìn màn hình, trên gương mặt tuấn tú nhất thời hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm.

Là Đổng Tâm Khiết gọi đến, sau khi anh bỏ mặc Đổng Tâm Khiết ở thủ đô, Đổng Tâm Khiết vẫn luôn gọi cho anh, nhưng anh không nghe máy.

Nhưng bây giờ anh cảm thấy rằng mình có thể nghe máy rồi, bởi vì anh đã bị "mất trí nhớ", hoàn toàn có thể coi Đổng Tâm Khiết thành người xa lạ.

“A lô, cho hỏi ai vậy?” Sau khi nghe máy, giọng điệu của Phó Đình Viễn vừa xa cách vừa thờ ơ.

Đầu dây bên kia, Đổng Tâm Khiết vui vẻ nói: "Anh Đình Viễn, tôi là Đổng Tâm Khiết."

Hôm qua Đổng Tâm Khiết đã rời khỏi nơi ở của Phó Đình Viễn, tới ở khách sạn, nhưng cô ta vẫn chưa bỏ cuộc, mà tiếp tục gọi cho Phó Đình Viễn không ngừng nghỉ, nhưng anh chẳng hề nghe máy.

Có lúc anh không nghe máy, có lúc anh dứt khoát khóa máy, khiến cô ta vừa tức vừa giận.

Bây giờ Phó Đình Viễn đột ngột nghe máy, khiến cô ta vui sướng đến mức quên hết đi những nhục nhã và thờ ơ mà Phó Đình Viễn từng đối xử với cô ta.

Nhưng câu nói tiếp theo của Phó Đình Viễn đã cảnh tỉnh cô ta: "Đổng Tâm Khiết ư? Cô gọi nhầm số rồi, tôi không quen cô."

Đổng Tâm Khiết sửng sốt: "Anh, anh không quen tôi ư?"

Cô ta vội vã nhấn mạnh: "Sao anh lại không quen tôi chứ? Chúng ta đã từng gặp nhau mấy lần, thậm chí còn cùng nhau đi ăn ở thành phố G."

“Thế à?” Phó Đình Viễn hờ hững nói: “Tôi không nhớ gì cả.”

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy, Đổng Tâm Khiết gọi lại lần nữa, nhưng anh không nghe máy.

Chẳng mấy chốc, Chu Mi lại gọi đến.

"Sếp Phó, Đổng Tâm Khiết vừa khóc lóc gọi cho tôi, tố cáo rằng không ngờ anh lại nói không quen cô ta, tôi đã làm theo lời căn dặn của anh, nói cho cô ta biết anh đã bị 'mất trí nhớ'." Chu Mi là thân tín của Phó Đình Viễn, tất nhiên cũng dốc hết sức phối hợp với Phó Đình Viễn trong hành động lần này.

Do đó, Chu Mi cũng biết lần này Phó Đình Viễn muốn hoàn toàn thoát khỏi Đổng Tâm Khiết, vì thế ban nãy cô ấy rất tiếc nuối đau lòng nói cho Đổng Tâm Khiết biết về tình hình hiện tại của Phó Đình Viễn.

"Ừm."

Chu Mi nói tiếp: "Nhưng cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, mà nhất quyết đòi đến Giang Thành thăm anh."

“Vậy thì cứ để cô ta đến đây đi, chẳng sao cả, dù gì bây giờ tôi cũng không quen cô ta.” Phó Đình Viễn căn dặn Chu Mi: “Cô cũng phải thông báo với ông cụ Đổng một tiếng, đừng để đến lúc đó cháu gái bảo bối của ông ta bị tủi thân ở chỗ của tôi, ông ta lại muốn đổ lên đầu tôi, bây giờ tôi chính là 'bệnh nhân'."

“Vâng.” Chu Mi đáp: “Thật ra ông cụ Đổng vốn cũng không tán thành cho Đổng Tâm Khiết dây dưa với anh, nhưng ông ta lại nuông chiều cô ta.”

"Cô ta chịu chút uất ức ở chỗ của anh cũng tốt, để ông cụ Đổng mau chóng nhìn rõ hiện thực."

Phó Đình Viễn vừa kết thúc cuộc gọi với Chu Mi thì Du Ân quay về.

“Bác sĩ và Hứa Hàng đều nói rằng anh vẫn cần phải quan sát thêm mới có thể xuất viện, ít nhất là hai ngày nữa.” Du Ân chuyển lời của bác sĩ, nói đúng hơn là quyết định của Hứa Hàng cho Phó Đình Viễn nghe.

Du Ân vừa đến Phó Đình Viễn đã có thể xuất viện, vậy chẳng phải vở kịch quá rời rạc hay sao?

Trong lòng Phó Đình Viễn đau khổ tột cùng, nhưng chỉ có thể nói: "Được, vậy thì nghe lời bác sĩ."

Du Ân liếc nhìn anh: "Đúng rồi, em có chuyện này muốn nói với anh, đợi anh xuất viện rồi, em phải rời đi một quãng thời gian."

“Em phải rời đi ư?” Phó Đình Viễn căng thẳng đi tới nắm chặt tay cô: “Ý em là sao? Em muốn đi đâu?”

“Em phải tiếp tục đến chỗ của bà cụ Hàn để điều trị cơ thể.” Kế hoạch ban đầu của Du Ân là năm sau cô sẽ tiếp tục ở chỗ của bà cụ Hàn, bởi vì các loại thảo dược mà cô mang về cũng gần hết rồi.

Phó Đình Viễn khó hiểu hỏi: "Bà cụ Hàn là ai?"

Du Ân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh nửa ngày trời, để thăm dò thử xem rốt cuộc anh có biết thật hay không.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhìn ra được điều gì, thế là cô đành phải giải thích: "Chẳng phải sức khỏe của em không tốt à? Bà ấy là bác sĩ Trung y lâu năm đang điều trị cơ thể cho em, chính Hứa Hàng đã giới thiệu giúp em."

“Ồ.” Phó Đình Viễn đáp lại: “Vậy anh sẽ đi cùng em.”

"Không được." Du Ân chẳng thèm nghĩ ngợi từ chối ngay: "Em phải ở nhà của bà cụ Hàn, nếu anh đi theo sẽ rất bất tiện."

Du Ân vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt mà Phó Đình Viễn đang nhìn mình càng trở nên sâu thẳm.

Cô khó hiểu lườm anh, Phó Đình Viễn ôm lấy eo cô khẽ nói: "Hóa ra trong lòng em đã ngầm thừa nhận anh đi theo em là muốn ngủ chung với em, bằng không tại sao em lại nói là rất bất tiện?"

Du Ân: "..."

Có trời đất chứng giám, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Cô chỉ không muốn cho anh đi theo mà thôi, nên mới nói rằng rất bất tiện.

Ai dè trong đầu anh đều là suy nghĩ không đứng đắn, hiểu lầm câu nói của cô.

“Chẳng phải anh là bệnh nhân à, anh hãy ngoan ngoãn ở lại Giang Thành chờ đợi đi.” Cuối cùng, cô chỉ có thể tiếp tục từ chối.

Phó Đình Viễn cau mày hỏi cô: "Vậy em muốn ở lại bao lâu?"

“Cụ thể thì em vẫn chưa rõ, nhưng ít nhất cũng phải mất một tháng.” Trung y trị liệu rất chậm, hơn nữa cũng chưa chắc sẽ có hiệu quả, mọi việc Du Ân đều phải nghe theo bà cụ Hàn.

“Anh không chấp nhận, tuyệt đối không chấp nhận.” Phó Đình Viễn vừa nghe tin cô sẽ rời đi lâu như vậy thì chẳng kịp nghĩ ngợi bày tỏ sự phản đối ngay.

Trước đây, anh để Du Ân ở mãi chỗ của bà cụ Hàn là vì anh bị cô cưỡng ép chia tay, nên chỉ có thể kìm nén cảm xúc của mình, không tạo áp lực cho cô.

Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, anh là chồng của cô, tất nhiên phải đi theo cô.