Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 403: Muốn giúp anh làm cái gì đó



Đổng Lộ nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, sau đó ông ta móc chiếc điện thoại di động ra.

Cuộc điện thoại này ông ta gọi tới ông cụ Đổng, thời điểm điện thoại được kết nối, ông ta nắm tóc Đổng Tâm Khiết rồi cố ý dùng sức kéo mạnh một cái, khiến Đổng Tâm Khiết đau đớn kêu lên.

Ở đầu dây bên kia, ông cụ Đổng đau đớn chua xót vô cùng, mắng: “Nghiệt súc, rốt cuộc mày muốn làm gì? Nó là con gái ruột của mày đấy!”

Đổng Lộ cười khẩy: “Con gái ruột thì đã làm sao chứ? Không phải tôi đây cũng là con trai ruột của ông đấy à? Vậy mà ông vẫn bỏ mặc kệ tôi sống chết còn gì!”

Lời này của Đổng Lộ thật sự khiến ông cụ Lộ nghẹn họng không nói nổi lời nào, nhưng sau đó ông ta lại bất lực nói: “Tao đã phối hợp giao con dấu cho mày, giờ mày còn muốn làm cái gì nữa?”

Ông cụ Đổng ôm ngực, toàn thân run rẩy.

Nếu có thể ông ta cũng không muốn bản thân phải nghe theo sự sắp đặt của con trai, nhưng Đổng Tâm Khiết đang nằm trong tay Đổng Lộ.

Lần đầu tiên khi Đổng Lộ tìm ông ta đòi con dấu, ông ta không cho, Đổng Lộ lập tức gọi điện thoại cho ông ta rồi tát Đổng Tâm Khiết.

Đổng Tâm Khiết là do một tay ông ta nuôi lớn, mặc dù biết Đổng Tâm Khiết cố ý thông đồng với Đổng Lộ làm bậy, nhưng ông ta vẫn không kìm được mà đau lòng, cho nên mới giao con dấu cho bọn họ.

Mà hai ba con bọn họ nắm chắc được nhược điểm này của ông ta, nên mới dùng nó để bắt chẹt ông ta.

Lần này, Đổng Lộ lại tiếp tục ngược đãi Đổng Tâm Khiết, ông cụ Đổng đau lòng vô cùng.

Đầu dây bên kia, Đổng Lộ nói với giọng điệu hung tợn: “Tôi muốn ông hẹn riêng Du Ân ra ngoài cho tôi, nếu chúng ta khống chế được cô ta, Phó Đình Viễn chắc chắn sẽ chịu nghe theo sự sắp xếp của chúng ta!”

“Mày có cần phải xuống tay với Du Ân hay không hả? Con bé đó chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm thôi, mày…” Ông cụ Đổng còn chưa nói hết câu, Đổng Lộ lại tát Đổng Tâm Khiết một cái vang dội, tiếng khóc thảm thương của Đổng Tâm Khiết ở đầu dây bên kia lại vang lên.

“Ông nội, cháu biết sai rồi, cầu xin ông cứu cháu đi.”

“Ông ta sẽ đánh chết cháu thật mất, ông ta thật sự điên rồi…”

Với dáng vẻ này của Đổng Tâm Khiết, ông cụ Đổng cũng chỉ có thể nhịn đau đồng ý, lúc này Đổng Lộ mới hài lòng ngắt điện thoại.

Mà không lâu sau, Du Ân ở khách sạn đã nhận được điện thoại từ ông cụ Đổng gọi tới.

Trước đó Du Ân và ông cụ Đổng chưa từng tiếp xúc quá nhiều, cho nên khi bắt máy, biết được đối phương là ông cụ Đổng xong cô cũng có chút kinh ngạc.

“Ông cụ Đổng sao?” Cô hỏi với vẻ khó hiểu: “Xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì?”

Theo lý thuyết mà nói đây chắc chắn là giữa ông cụ Đổng và Phó Đình Viễn có chuyện, nhưng ông cụ Đổng gọi thẳng cho cô là có ý gì?

Mà Phó Đình Viễn ở bên cạnh Du Ân vừa nghe thấy vậy xong thì lập tức nheo mắt lại, ngay sau đó anh ra hiệu ý bảo Du Ân mở loa ngoài.

Du Ân làm theo, sau đó cô nghe thấy tiếng ông cụ Đổng từ đầu dây bên kia truyền tới: “Là thế này, cô Du, tôi muốn mời cô một bữa cơm.”

“Cơm sao?” Du Ân càng chẳng hiểu kiểu gì.

Mà Phó Đình Viễn thì nhận ra ý đồ của ông cụ Đổng ngay, nên vội vàng nhìn Du Ân lắc lắc đầu ý bảo Du Ân từ chối bữa ăn này ngay.

Nếu anh đoán không sai, thì có khả năng ông cụ Đổng sẽ tranh thủ bữa ăn này để xuống tay với Du Ân.

Ông cụ Đổng nói với giọng điệu vô cùng áy náy: “Tâm Khiết nhà tôi làm ra những chuyện như vậy với Sếp Phó, chắc hẳn là khiến cô không vui, tôi muốn mời cô ăn một bữa, coi như là thay con bé xin lỗi cô, cũng là tự mình nhận lỗi với cô.”

Phó Đình Viễn lại nhìn Du Ân lắc đầu lần nữa, ý bảo cô từ chối.

Du Ân nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó lại cầm điện thoại di động trả lời: “Được, vậy ông cho thời gian đi.”

Phó Đình Viễn đứng bật dậy, nơi đáy mắt anh hiện rõ vẻ lo lắng, duỗi tay định giằng lấy điện thoại di động của cô.

Du Ân có vẻ hơi né tránh, cô cũng nhìn lại Phó Đình Viễn một cái, ra hiệu bảo anh bình tĩnh trước.

Ở đầu dây bên kia, ông cụ Đổng thông báo thời gian và địa điểm, Du Ân nghe xong cười đồng ý, rồi cúp điện thoại.

“Anh không đồng ý để em tới chỗ hẹn.” Giọng điệu Phó Đình Viễn vô cùng quyết đoán, không hề có chỗ cho bất kỳ lời thương lượng nào.

Du Ân bỏ điện thoại di động xuống, sau đó nắm chặt cánh tay anh, nhẹ giọng trấn an anh: “Em biết anh không muốn em gặp bất cứ nguy hiểm gì.”

Trước đó Phó Đình Viễn đã từng nhắc nhở cô, nói có khả năng ông cụ Đổng sẽ xuống tay với cô.

Cô không phải loại không có đầu óc, cô dám đưa ra quyết định như vậy thì ắt đã suy nghĩ chu toàn.

“Nhưng em cảm thấy, nếu bọn họ đã muốn xuống tay với em, thì chi bằng chúng ta tương kế tựu kế, một lưới bắt hết bọn họ đi có phải hơn không.” Du Ân nói xong lại bổ sung thêm một câu, nhìn anh với ánh mắt vô cùng tin tưởng: “Hơn nữa em tin anh nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, bảo vệ em chu toàn.”

“Không được.” Phó Đình Viễn vẫn kiên quyết phản đối: “Anh không cho phép em mạo hiểm, anh càng không thể chấp nhận được nếu lỡ như em xảy ra chuyện gì.”

Anh đã đánh mất cô một lần, phải vất vả lắm mới tìm lại được, anh tuyệt đối không cho phép Du Ân xảy ra chuyện.

Du Ân bất lực: “Chúng ta lên kế hoạch trước là được thôi mà không phải sao? Hơn nữa anh cũng đã nói chuyện này với cảnh sát rồi còn gì? Sao không thử nghe theo lời khuyên của cảnh sát.”

Phó Đình Viễn tra được tư liệu về Đổng Lộ xong thì báo cảnh sát đầu tiên, chẳng có lý do gì để anh không báo cảnh sát cả.

Cùng lắm thì cái giá đắt mà anh phải trả cũng chỉ là mất đi miếng đất này, nhưng Đổng Lộ thì không như vậy, ngay thời khắc Đổng Lộ chọc tới anh, thì ông ta đã được định sẵn đi vào con đường chết rồi.

“Có lẽ Đổng Lộ chỉ muốn bắt em lại để khống chế anh mà thôi, vậy thì chúng ta thử tương kế tựu kế, cố tình để bọn họ bắt được em, làm như vậy chẳng phải là có thể biết được nơi ẩn thân của bọn họ rồi sao? Như vậy sẽ không cần mất thời gian đấu qua đấu lại với ông ta nữa.” Du Ân tiếp tục khuyên nhủ Phó Đình Viễn, cô thật sự muốn làm gì đó cho Phó Đình Viễn.

Không thể bác bỏ đề nghị của Du Ân, cuối cùng Phó Đình Viễn đành phải liên hệ với cảnh sát phụ trách chuyện này ở thành phố G.

Hai người thảo luận rất lâu qua điện thoại, cuối cùng quyết định để Du Ân đi tới chỗ hẹn.

Và có thể ông cụ Đổng sẽ giờ trò qua nước trà, đến lúc đó Du Ân sẽ giả vờ uống cốc nước đó, và cảnh sát sẽ bố trí người ẩn nấp xung quanh theo dõi tình hình, để đảm bảo rằng Du Ân sẽ an toàn, không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Bọn họ sẽ đặt sẵn thiết bị định vị trên người Du Ân, một khi ông cụ Đổng đưa Du Ân tới giao vào tay Đổng Lộ, cảnh sát đi theo họ suốt đoạn đường sẽ chớp thời cơ bắt cả Đổng Lộ lẫn Đổng Tâm Khiết.

Du Ân cảm thấy kế hoạch này khá ổn, nhưng Phó Đình Viễn thì vẫn căng thẳng không thôi.

Vì để anh có thể thả lỏng, Du Ân chủ động tiến tới ôm anh, nhón chân hôn anh một cái.

Ban đầu Phó Đình Viễn không có phản ứng gì, nhưng sau khi Du Ân hôn anh lần nữa, anh đột nhiên ôm chặt cô trong lồng ngực, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt, suýt chút nữa là hút hết không khí trong lồng ngực cô.

Sau khi nụ hôn “hung ác” đó chấm dứt, Phó Đình Viễn vuốt ve mặt Du Ân, thấp giọng nói: “Du Ân, em phải hiểu rằng mạng của em nối liền với mạng của anh, nếu em xảy ra chuyện, anh cũng không muốn sống nữa.”

“Được rồi.” Du Ân vùi người trong lồng ngực anh.

Ông cụ Đổng hẹn cô ăn tối ở một nơi đang bắn pháo hoa khoa trương nhộn nhịp, người tới ăn cơm vô cùng nhiều, tám mươi phần trăm là định nhân lúc nhiều người hỗn loạn sẽ đưa cô đi.

Du Ân đến chỗ hẹn đúng giờ, Phó Đình Viễn đưa Du Ân tới, sau đó thuận miệng hàn huyên với ông cụ Đổng thêm mấy câu, cố tình để ông cụ Đổng thấy là anh rất tin tưởng ông ta.

Anh mỉm cười nhìn ông cụ Đổng nói: “Tối nay tôi có hẹn đi ăn cơm với người khác, nếu không thì tôi nhất định sẽ ở đây ăn vạ mọi người.”

Dứt lời, anh quay đầu nhìn về phía Du Ân: “Ông cụ là đối tác mà anh đặc biệt tin tưởng, em có thể an tâm hưởng thụ mấy món ngon ở đây với ông cụ, đợi lát nữa ăn xong anh sẽ tới đây đón em.”

Du Ân vẫy tay chào tạm biệt anh với vẻ mặt rất tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ sự khác thường nào.