Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 407: Cô không ngại gian khổ



Du Ân chìm vào giấc ngủ say, tự nhiên không để ý đến động tác nhỏ của Phó Đình Viễn sau lưng mình.

Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi nụ hôn rực lửa của người đàn ông. Cô vừa trốn vừa hỏi: "Mấy giờ rồi?"

“Không biết.” Người đàn ông mơ hồ đáp lại cô, cúi người đè cô tiếp tục hôn.

Có là mấy giờ đi chăng nữa thì dù sao họ cũng có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Du Ân kháng nghị đẩy anh ra: "Hôm nay em muốn tới nhà Chu Mi..."

Phó Đình Viễn ngước mắt lên từ trên người cô, bất mãn nói: "Chuyện của nhà họ Đổng rốt cuộc cũng xong rồi, em không nên ở lại với anh sao?"

Du Ân bất đắc dĩ: "Không phải một ngày hai mươi bốn tiếng chúng ta đều ở cùng nhau sao? Anh còn muốn em ở cùng anh thế nào nữa?"

Phó Đình Viễn không trả lời câu hỏi của cô, mà dùng hành động để tỏ vẻ anh muốn cô ở với anh như thế nào.

Du Ân kháng cự: "Không được, không được..."

Lần nào anh cũng dài vô tận, cô đã hứa sẽ làm món ngon gì đó cho Chu Mi để bồi bổ cơ thể, nếu để đến giữa trưa thì còn ra cái gì nữa?

Phó Đình Viễn làm sao có thể buông tha cho cô được? Từ khi ly hôn đến nay, anh gần như sống một cuộc sống như hòa thượng gần hai năm trời, bây giờ cuối cùng cô cũng đồng ý, tất nhiên anh phải kiên quyết thỏa mãn bản thân.

Tất nhiên, cũng sẽ làm cô thỏa mãn.

Tối hôm qua lo lắng cô đã trải qua sự cố đó, anh không đòi hỏi, nhưng bây giờ họ có cả đống thời gian để tận hưởng.

Chu Mi không phải chỉ là đau bụng kinh thôi sao, có gì cần chăm sóc?

Trong khoảng thời gian này, điện thoại di động của Du Ân đổ chuông hai lần, đều từ Chu Mi, nhưng Phó Đình Viễn đã cúp máy.

Sau đó Chu Mi không gọi nữa, Du Ân cảm thấy rằng Chu Mi nhất định đã biết cô và Phó Đình Viễn đang làm gì, cho nên thức thời không quấy rầy.

Nghĩ đến đây, Du Ân cảm thấy xấu hổ vô cùng, nắm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông mà cào cấu. Ai biết không chỉ không khiến người đàn ông đau mà ngược lại khiến cô đỏ mặt.

Bởi vì tiếng kêu rên rỉ vì đau của người đàn ông muốn quyến rũ bao nhiêu thì quyến rũ bấy nhiêu.

Mười một giờ sáng, Du Ân được Phó Đình Viễn đưa đến nhà Chu Mi ở thành phố G.

Phó Đình Viễn không đi vào, bởi vì Chu Mi đang nghỉ phép nên anh định đến công ty giải quyết công việc thay cho cô ta.

Phó thị ban đầu chỉ có văn phòng ở thành phố G. Sau khi Chu Mi đến, vì muốn xây dựng khu công nghiệp chip nên Phó Đình Viễn đã cho Chu Mi chính thức mở rộng văn phòng thành công ty chi nhánh, Chu Mi trực tiếp trở thành người phụ trách chi nhánh, rất xứng đáng với năng lực của cô ta khi làm trợ lý đặc biệt của anh nhiều năm như vậy.

Còn việc của đám người ông cụ Đổng phải thương lượng với cảnh sát, vì vậy Phó Đình Viễn chỉ đứng ở cửa và hàn huyên vài câu với Chu Mi, hỏi một chút về tình trạng sức khỏe của cô ta.

Cuối cùng, anh để lại một câu: "Có chuyện gì có thể nói với tôi."

Đôi mắt của Chu Mi đỏ bừng vì xúc động, cô ta biết Phó Đình Viễn luôn coi cô ta và Chu Nam là người thân, chăm sóc họ như em gái, em trai.

Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Chu Mi thở dài cảm thán với Du Ân: "Sếp Phó rất tốt với tôi và Chu Nam. Mặc dù anh ấy không giỏi thể hiện, nhưng chúng tôi đều có thể cảm nhận được tấm lòng của anh ấy."

Một câu "Có chuyện gì cũng có thể nói với tôi" của Phó Đình Viễn vừa rồi đã quá đủ với Chu Mi.

Cô ta biết rằng nếu một ngày nào đó chuyện đứa trẻ không giấu giếm được Phó Đình Viễn, thì anh chắc hẳn sẽ đứng về phía cô ta, chứ không phải ở bên... Dịch Thận Chi.

“Anh ấy không giỏi thể hiện?” Du Ân nghe Chu Mi nhận xét Phó Đình Viễn không giỏi biểu đạt, lập tức lộ vẻ ghét bỏ.

Cô cảm thấy Phó Đình Viễn thực sự quá giỏi trong việc biểu đạt, hơi một tí là nói những lời khiến cô đỏ mặt thót tim, hoặc những lời yêu thương khiến cô buồn nôn đến nổi da gà.

Nhìn thấy cô như vậy, Chu Mi không nhịn được cười nhẹ: "Cô và sếp Phó bây giờ thật ngọt ngào. Lúc nãy anh ấy rời đi, ánh mắt luôn lưu luyến không rời mà dán vào người cô, hận không thể đưa cô đi cùng."

“Đừng nhắc đến anh ta nữa.” Du Ân nhớ tới buổi sáng Phó Đình Viễn đè cô đủ kiểu hoang đường thì sinh lòng “phiền chán” với anh.

“Du Ân, nhìn thấy bây giờ cô và sếp Phó như vậy, tôi thật sự rất mừng cho hai người.” Lời nói của Chu Mi xuất phát từ nội tâm: “Có con hay không cũng không cần thiết, hai người sống tốt mới là quan trọng."

Du Ân là bạn tốt của cô ta, Phó Đình Viễn lại đối xử với cô ta như một thành viên trong gia đình, hơn bất kỳ ai khác, Chu Mi rất hy vọng hai người bọn họ có thể hạnh phúc ngọt ngào.

Du Ân rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, anh ấy bây giờ rất tốt, là do khúc mắc của tôi quá nặng."

Phó Đình Viễn của bây giờ, yêu cô, chiều cô, thương cô, tôn trọng cô, là do cô luôn từ chối chấp nhận anh vì chuyện đứa bé.

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Chu Mi gợi ý: "Hay là hai người thử ống nghiệm xem sao?"

Chu Mi nói xong liền thở dài: "Nhưng mà đặt ống nghiệm thì cô phải chịu khổ nhiều lắm, nghe nói chọc và lấy trứng rất đau, hơn nữa chưa chắc đã thành công trong một lần."

Du Ân gật đầu: "Tôi cũng đã nghĩ tới phương pháp này, hôm khác sẽ đề cập với anh ấy một chút."

Cô không ngại khổ, nếu bây giờ cô và Phó Đình Viễn đã ở trong tình trạng như vậy, cô cũng có thể cố gắng cho tương lai của bọn họ.

Ngay khi phát hiện ra cơ thể có gì đó không ổn, cô chỉ nghĩ đến việc đừng liên lụy đến anh, cho nên bốc đồng và dứt khoát bỏ đi, còn đâu tâm trạng để nghĩ đến việc đặt ống nghiệm và các phương pháp khác.

Chu Mi nói: "Nhưng tôi không nghĩ rằng sếp Phó sẽ đồng ý. Anh ấy sẽ không để cô phải chịu khổ thế đâu."

Du Ân không nói gì, cô nghĩ thầm, Phó Đình Viễn có đồng ý hay không, cô cũng sẽ thử.

Anh không đồng ý, cùng lắm thì cô sẽ một mình đến bệnh viện cả ngày.

Nếu anh đồng ý, có thể đi cùng cô là tốt nhất.

Hai người không nói về chủ đề này nữa, Du Ân vào bếp hầm canh gà cho Chu Mi, làm một bữa thật ngon.

Du Ân có chút lo lắng Chu Mi sẽ không thể chăm sóc tốt cho bản thân, vì vậy đề nghị: "Hay là tôi ở đây thêm vài ngày đi, sau khi đứa trẻ ổn định hoàn toàn sẽ rời đi. Mặc dù tôi không thể giúp cô được gì nhiều, nhưng ít nhất tôi có thể đảm bảo chế độ ăn uống của cô.”

Chu Mi an ủi cô: "Về chế độ ăn uống thì cô không cần phải lo lắng cho tôi đâu. Thực ra, tài nấu nướng của tôi khá tốt. Tôi bắt đầu lo cơm nước, giặt giũ và nội trợ cho gia đình từ khi còn rất nhỏ rồi. Chỉ là khi tôi ở Giang Thành quá bận rộn với công việc nên không nấu ăn nhiều."

Sinh ra trong một gia đình nghèo và trọng nam khinh nữ, là con gái, cô ta học nấu ăn từ rất sớm, tính tình ngoan cường và tự lập hơn những cô gái cùng trang lứa, không điều gì có thể đả đảo cô ta.

Vốn dĩ mọi việc đều suôn sẻ sau khi cô ta đến thành phố G, đứa con trong bụng cô ta vẫn luôn rất khỏe, thậm chí còn tăng cân một chút. Nếu không phải Đổng Lộ đột nhiên huyên náo đến mức khiến cô ta sốt ruột, thì cũng không đến mức phải động thai.

Phó Đình Viễn bận rộn ở công ty mãi, trong khi Du Ân thì ở nhà Chu Mi để bầu bạn với cô ta.

Du Ân còn chu đáo giúp Chu Mi gói một mớ sủi cảo và hoành thánh, để Chu Mi trực tiếp luộc ăn khi không thích nấu ăn.

Phó Đình Viễn đến tìm Du Ân sau khi tan sở, cả ba người cùng nhau ăn tối tại nhà Chu Mi.

Trong bữa ăn tối, Phó Đình Viễn và Chu Mi thảo luận về chuyện khu công nghiệp chip. Phó Đình Viễn đã phân tích kỹ lưỡng bản thiết kế của khu công nghiệp dự kiến ban đầu và cuối cùng quyết định để lại mảnh đất của ông cụ Đổng để tiếp tục xây dựng, quy mô nhỏ hơn một ít cũng không thành vấn đề.

Sau bữa tối, Phó Đình Viễn và Du Ân trở về khách sạn. Du Ân nghĩ tới chuyện thụ tinh ống nghiệm, suy tư một chút rồi nói với Phó Đình Viễn.