Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 425: Lòng người chỉ cách cái bụng



Hai người trở về phòng, Hiểu Nguyệt thận trọng nhìn Du Ân, sau đó cầm laptop đi đến bên giường Du Ân, có chút ngượng ngùng nói: "Gần đây tôi đã tự mình thực hiện một dự án kịch bản, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, cô có thể xem giúp tôi được không?"

Bộ dạng của Hiểu Nguyệt giống như đang khiêm tốn hỏi ý kiến của cô, vì vậy Du Ân không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý: "Được."

Du Ân dành suốt hai tiếng đồng hồ nghỉ trưa, ôm máy tính ở trên giường xem dự án kịch bản của Hiểu Nguyệt.

Du Ân đã dành cả buổi trưa để xem hết, sau đó đưa ra một số gợi ý cho Hiểu Nguyệt dựa trên kinh nghiệm của bản thân.

Hiểu Nguyệt khiêm tốn tiếp nhận: "Vậy tôi sẽ thay đổi nó lần nữa."

“Ừ.” Du Ân đáp.

Du Ân đã vào ngành được vài năm, lúc đầu, Trang Ân Tri đích thân dạy cô, gần đây cô đã độc lập viết "Truyền kỳ Dung Phi" và vở kịch mới của Diệp Văn. Hiểu Nguyệt là một nhà biên kịch mới chỉ mới vào ngành hai năm, Du Ân nghĩ rằng cô có thể đưa ra một số hướng dẫn cho Hiểu Nguyệt.

Hai ngày sau, Hiểu Nguyệt đã sửa chữa theo những gợi ý của Du Ân, sau khi đọc xong, Du Ân cảm thấy lần này tốt hơn rất nhiều.

Cô không keo kiệt mà dành lời khen ngợi cho Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt rất vui, cô ấy nhoẻn miệng cười và nói với cô: "Nếu cii cảm thấy kịch bản của tôi không tồi, cô có thể giới thiệu nó cho sếp Phó được không?"

Du Ân sững người một lúc.

Giúp Hiểu Nguyệt giới thiệu một kịch bản trước mặt Phó Đình Viễn ư?

Đừng nói cô chưa từng làm chuyện này, chỉ cần nói cô và Hiểu Nguyệt mới quen nhau được vài ngày, Hiểu Nguyệt đã có ý định thông qua mối quan hệ của mình để cạy mở cánh cửa đầu tư của Phó Đình Viễn, điều này có phù hợp không?

Mặc dù Du Ân cảm thấy rằng kịch bản của Hiểu Nguyệt không tồi, nhưng chỉ là không tồi thôi, còn khá xa so với tiêu chuẩn đầu tư của điện ảnh và truyền hình Phó thị...

Nhìn thấy cô lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong đáy mắt của Hiểu Nguyệt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, sau đó lại bày ra vẻ mặt đau lòng nói: "Không phải chứ bạn yêu, chẳng lẽ cô không muốn giới thiệu cho tôi sao?"

"Cả hai chúng ta ăn ở cùng nhau cả một tuần. Tôi thực sự coi cô như một người chị tốt và một người bạn tốt. Chủ tịch Phó bây giờ rất nghe lời cô, cô có thể tha hồ nói giúp tôi mấy lời tốt đẹp mà."

Sau khi Hiểu Nguyệt nói những lời này, Du Ân bỗng có một cảm giác lừa gạt đạo đức mạnh mẽ.

Chỉ vì Phó Đình Viễn nghe lời cô, và vì Hiểu Nguyệt coi cô như một người bạn, nên cô phải giúp cô ta tiến cử sao?

Cái gì mà cô có thể tha hồ nói giúp mấy lời tốt đẹp chứ?

Phó Đình Viễn đầu tư đóng phim truyền hình cũng là để kiếm tiền, kịch bản của Hiểu Nguyệt không có cơ hội trở thành bom tấn, cô ta muốn Phó Đình Viễn mua bộ phim này và thua lỗ sao?

Dựa vào cái gì chứ?

Phó Đình Viễn cũng không phải người tiêu tiền như rác đâu.

Và Hiểu Nguyệt cảm thấy rằng Phó Đình Viễn không thể tiêu hết tiền của mình sao?

Ngay cả khi anh không thể tiêu hết tiền của mình, thì anh cũng tự kiếm từng đồng đấy, Hiểu Nguyệt đương nhiên không đau lòng, nhưng cô sẽ đau lòng đấy.

“Hiểu Nguyệt.” Du Ân vẫn bình tĩnh vào thời điểm quan trọng: “Đúng vậy, tôi vừa rồi không có gan để nói.”

"Kịch bản của cô, từ vườn trường đến váy cưới, hiện đang là chủ đề nóng, nhưng thực tế, toàn bộ cốt truyện đều hơi tẻ nhạt, không có quá nhiều điểm nhấn hấp dẫn, cũng không đạt tiêu chuẩn đầu tư của Điện ảnh và Truyền hình Phó thị đâu."

Có lẽ bản thân Hiểu Nguyệt cũng biết rằng những bộ phim truyền hình do Điện ảnh và Truyền hình Phó thị đầu tư đều có chất lượng cao, nếu không thì cũng sẽ không có danh tiếng tốt như vậy trong những năm qua.

Sắc mặt Hiểu Nguyệt có chút khó coi: "Đúng vậy, tôi biết, dù sao cũng là bởi vì tôi không có tiếng tăm thôi."

Du Ân cau mày, có chút không vui nói: "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, vừa rồi hình như tôi cũng không nói cô không có danh tiếng mà? Điều tôi muốn bày tỏ là Điện ảnh và Truyền hình Phó rất coi trọng chất lượng kịch bản."

"Nếu cô muốn lọt vào mắt xanh của Phó thị, thì cô nên trau chuốt kịch bản của mình nhiều hơn và làm phong phú thêm cốt truyện của chính mình. Khi kịch bản xuất sắc, Phó thị đương nhiên sẽ nhìn thấy được."

Du Ân cảm thấy Hiểu Nguyệt dường như trở thành một người khác vì sự từ chối của cô, Hiểu Nguyệt còn bóp méo sự thật, từ đầu đến cuối cô không hề đề cập đến chuyện có danh tiếng hay không cả.

Hiểu Nguyệt nở một nụ cười: "Tôi nghĩ nếu cô đã giúp tôi xem qua, rồi sữa chữa, nó sẽ tương đương với việc vượt qua bài kiểm tra, vậy thì nhất định sẽ vượt qua bài kiểm tra của Phó thị."

Ngực của Du Ân bị một cục tức chặn lại một cách khó hiểu, Hiểu Nguyệt, đây là loại logic gì vậy?

Cô chỉ giúp đề xuất một số sửa đổi trong kịch bản, thế mà Hiểu Nguyệt lại nói như thế?

Vì sự tức giận nhất thời, Du Ân lập tức không nói nên lời.

Ngay sau đó, điện thoại di động của cô reo lên, là Phó Đình Viễn gọi đến.

Du Ân nhân cơ hội đứng dậy nghe điện thoại, trước đây cô thường nghe điện thoại ngoài ban công của căn phòng, nhưng bây giờ cô không muốn ở cùng không gian với Hiểu Nguyệt chút nào, nên dứt khoát cầm điện thoại và rời khỏi phòng.

Phó Đình Viễn nói trong điện thoại: "Anh vừa đáp xuống Bắc Kinh, buổi tối cùng nhau ăn tối không?"

Phó Đình Viễn trước đó đã nói rằng anh sẽ tìm cơ hội để gặp cô, ngày mai là cuối tuần, quả nhiên anh thực sự đã đến.

"Mấy ngày nay bọn em đã bận rộn với việc đào tạo và học tập. Thật hiếm khi có một ngày cuối tuần, mọi người nói rằng sẽ cùng nhau ăn tối." Giọng điệu của Du Ân khó tránh khỏi một tia mất mác, vì những lời của Hiểu Nguyệt khiến cô có tâm trạng không tốt.

Phó Đình Viễn nhạy bén nghe ra được, liền hỏi: "Em sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

Du Ân không ngờ anh lại nghe ra, cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế những cảm xúc tiêu cực của mình, cô không muốn Phó Đình Viễn biết về chuyện không vui giữa cô và Hiểu Nguyệt.

Vì vậy, cô nhẹ nhàng bác bỏ: "Không có.". truyện kiếm hiệp hay

Cô không mỏng manh đến mức khi cãi vã với người khác thì vội vàng tâm sự với Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn ngừng một chút trên điện thoại, một lúc lâu sau mới buồn bã nói: "Nếu em không thích anh đến gặp em, vậy chúng ta sẽ không gặp nhau. Em cứ bận rộn với công việc của mình đi."

Du Ân không ngờ anh sẽ hiểu lầm rằng cô không muốn gặp anh, cô chỉ có thể nói: "Không liên quan gì đến anh, chỉ là một số chuyện vặt vãnh thôi."

“Em vừa xuống máy bay, về trước nghỉ ngơi đi.” Du Ân nghĩ lát nữa cô sẽ nói với những người tổ chức bữa tiệc tối nay rằng cô sẽ không đi.

Bởi vì sự xuất hiện của Hiểu Nguyệt, cô thực sự không muốn tham gia bữa tối hôm nay, lúc này cô mới phát hiện ra rằng nhận thức của cô về cô gái trẻ Hiểu Nguyệt có chút sai lầm.

Tính toán bên trong của Hiểu Nguyệt hơi khác so với vẻ ngoài đơn giản và ngây thơ của cô ta...

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Phó Đình Viễn, Du Ân hít một hơi thật sâu và trở về phòng của cô và Hiểu Nguyệt.

Tuy nhiên, khi cô đứng trước cửa phòng và định quẹt thẻ để vào thì nghe thấy giọng nói của Hiểu Nguyệt ở trong phòng.

Giọng nói của Hiểu Nguyệt truyền đến tai Du Ân qua tấm ván cửa: "Phiền chết đi được, tôi cũng không ngờ Du Ân sẽ ngoan cố như vậy, tôi đã ở gần cô ta một tuần rồi, thế mà cô ta vẫn từ chối giúp tôi giới thiệu kịch bản cho Phó Đình Viễn."

"Cô đừng chọc tôi cười chết chứ. Tôi làm gì mà phải làm bạn với loại người như cô ta chứ. Tôi chỉ lợi dụng cô ta thôi, lợi dụng xong thì tung một cước đá bay là được.”

Hiểu Nguyệt dường như chắc chắn rằng cô và Phó Đình Viễn sẽ nói chuyện điện thoại trong một thời gian dài, vì vậy cô ta không hề kiêng nể gì, thậm chí còn nói to hơn bình thường một chút.

Nhưng mỗi lời Hiểu Nguyệt thốt ra đều khiến trái tim của Du Ân chìm xuống từng tấc.