Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 434: Mọi chuyện đều nghe theo em



Du Ân lập luận cho chính mình: "Ai thổi gió bên gối chứ? Đừng dùng từ bừa bãi."

"Ồ? Chẳng lẽ không đúng sao?" Phó Đình Viễn thấp giọng cười: "Bằng không, sớm muộn gì cũng không nói, còn phải đợi đến lúc này."

Du Ân khó chịu: "Em làm gì có thời gian nói chuyện hả? Không phải vừa vào cửa đã bị anh…"

Nghĩ đến chuyện trong phòng tắm trước đó, Du Ân đỏ mặt và không thể tiếp tục nói nữa.

Phó Đình Viễn cố tình trêu chọc cô: "Tại sao em không nói trước trên điện thoại?"

"Còn không phải em sợ nói trên điện thoại không rõ ràng lại khiến anh tức giận à?” Du Ân trừng mắt.

Vấn đề của Đổng Văn Tuệ không phải là chuyện nhỏ.

Mà cô cũng hiểu tính khí của Phó Đình Viễn, anh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, hơn nữa cô cũng không quá chắc chắn Phó Đình Viễn sẽ lắng nghe cô, vì vậy sau khi cân nhắc rất nhiều, cô quyết định tốt hơn là nên nói chuyện trực tiếp với Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm và nhẹ nhàng nói: "Nếu em muốn bà ấy quay về, thì anh sẽ để bà ấy quay về, mọi chuyện đều nghe theo em."

Du Ân ngây ngẩn cả người khi nghe anh nói những lời phục tùng như vậy.

"Anh…" Du Ân có chút không nói nên lời.

Cô còn tưởng rằng cô sẽ phải thuyết phục Phó Đình Viễn một cách nghiêm túc, không ngờ cô chỉ nói ra một câu mà anh đã đồng ý.

“Xem ra em còn chưa biết rõ sức hút của mình.” Phó Đình Viễn thấp giọng nói câu này, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.

Du Ân choáng váng cả người, cô... thực sự không biết rõ sức hấp dẫn của mình, chứ đừng nói đến việc cô có bao nhiêu ảnh hưởng đối với Phó Đình Viễn.

Sau khi hôn xong, Phó Đình Viễn thấp giọng nói: "Mấy ngày nữa anh sẽ đón bà ấy về nước, sau đó sẽ sắp xếp bà ấy ở một nơi khác, anh sẽ không để bà ấy xuất hiện trước mặt em, khiến em ấm ức, cũng sẽ không bà ấy làm tổn thương em lần nữa."

Vì Du Ân, Phó Đình Viễn mới đưa Đổng Văn Tuệ trở lại.

Vì Du Ân không muốn anh bị người đời chỉ trích, cho nên anh đã thực hiện mong muốn của Du Ân, và anh cũng biết rằng Du Ân làm như thế là vì muốn tốt cho anh.

Ai tay Du Ân ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên khóe môi của anh xem như khen thưởng: "Cảm ơn anh."

Sự thành toàn của Phó Đình Viễn đã cho cô đủ thể diện, đủ để khiến cô nở mày nở mặt trước Đổng Văn Tuệ.

Đổng Văn Tuệ vừa khóc vừa ồn ào cũng không thể thay đổi quyết định của Phó Đình Viễn, nhưng cô chỉ cần nói câu đầu tiên là được rồi.

Không phải Du Ân muốn cạnh tranh với Đổng Văn Tuệ trong những vấn đề này, chỉ là Đổng Văn Tuệ từ trước đến nay cứ thích ức hiếp cô.

Như vậy cũng tốt, để sau này Đổng Văn Tuệ không dám khinh thường cô nữa.

Phó Đình Viễn nghĩ rằng sau nửa tháng đào tạo của Du Ân, cuối cùng anh cũng có thể ở chung với Du Ân cả ngày lẫn đêm, nhưng anh và Du Ân đã bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại vào sáng sớm hôm sau.

Là Dịch Thận Chi gọi tới, giọng điệu của Dịch Thận Chi trong điện thoại vừa phiền muộn vừa đau lòng: "Lão Phó, Chu Mi đã xảy ra chuyện."

Phó Đình Viễn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: "Sao vậy?"

Kể từ khi Phó Thiến Thiến qua đời, Phó Đình Viễn đã coi trọng Chu Mi và Chu Nam nhiều hơn, anh thực sự coi Chu Mi và Chu Nam như em gái và em trai của mình.

"Tôi..." Dịch Thận Chi do dự mấy lần, muốn nói rồi lại thôi.

Du Ân chộp lấy điện thoại di động của Phó Đình Viễn, kích động hỏi: "Dịch Thận Chi, Chu Mi đã xảy ra chuyện gì vậy? Mau nói cho tôi biết đi."

Lý do khiến Du Ân lo lắng là vì cô ấy biết rằng Chu Mi hiện đang mang thai.

Nếu Chu Mi xảy ra chuyện gì, đứa trẻ trong bụng cô ấy chắc chắn cũng sẽ không an toàn.

Dịch Thận Chi khó khăn nói: "Cô ấy gặp tai nạn xe cộ..."

“Cái gì!” Ánh mắt Du Ân tối sầm lại, tay cầm điện thoại không khỏi run lên.

Con của Chu Mi...

Du Ân thật sự muốn khóc, cô hiểu rõ Chu Mi muốn giữ đứa trẻ đó như thế nào.

Nếu đứa trẻ gặp tai nạn, e là Chu Mi sẽ mất hết hy vọng.

“Chuyện gì vậy?” Phó Đình Viễn thấy sắc mặt Du Ân không tốt, lập tức cầm điện thoại hỏi Dịch Thận Chi, ôm Du Ân vào lòng an ủi.

Giọng điệu của Dịch Thận Chi vô cùng hối hận: "Mấy ngày trước tôi đi tìm cô ấy, sau đó bị bố tôi phát hiện, đánh cô ấy một trận..."

Dịch Thận Chi giải thích: “Gần đây sức khỏe của bố tôi không được tốt, cho nên ông hy vọng tôi sẽ nhanh chóng thành gia lập nghiệp, càng hy vọng tôi có thể sinh con trai càng sớm càng tốt, tiền đề là tôi cưới cô gái ông ấy coi trọng và có một đứa con với cô gái đó."

Nghe vậy, Phó Đình Viễn nắm chặt điện thoại di động của mình.

Anh biết những lời của Dịch Thận Chi là có ý gì, chẳng qua là bố của Dịch Thận Chi xem thường Chu Mi.

Phó Đình Viễn cũng đã nghe nói về cô gái mà bố của Dịch Thận Chi coi trọng, cô ta là Lâm Nghiên, con gái của tập đoàn điện tử khổng lồ Lâm gia ở Giang Thành, môn đăng hộ đối với nhà họ Dịch.

Mặc dù Dịch Thận Chi rất có năng lực và không cần gia thế của một người phụ nữ để khiến anh ta tốt hơn, nhưng bố của anh ta vẫn rất hy vọng rằng anh ta có thể cưới người môn đăng hộ đối.

"Nếu cậu muốn chết, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ thành toàn cho cậu.” Phó Đình Viễn hung hăng bỏ lại một câu cho Dịch Thận Chi và cúp điện thoại.

Ngay khi Phó Đình Viễn cúp điện thoại, anh đã nghênh đón bàn tay của Du Ân.

Tất nhiên, Du Ân không đánh vào mặt anh, mà là nhấn đầu anh và đẩy anh ra.

"Phó Đình Viễn, nếu Chu Mi xảy ra chuyện gì, em sẽ không để anh yên đâu!" Du Ân kích động gầm lên.

"Bạn thân của anh là đồ rác rưởi gì vậy!" Du Ân mắng xong thì bật khóc hu hu, vừa gọi điện thoại di động cho Chu Mi vừa khóc.

Không biết Chu Mi bây giờ ra sao, và đứa trẻ trong bụng cô ấy ấy như thế nào rồi.

Phó Đình Viễn bị mắng một trận, anh buồn bực muốn chết, Dịch Thận Chi là bạn thân của anh, nhưng tại sao cô lại giận chó đánh mèo với anh chứ? Anh vẫn luôn phản đối việc Dịch Thận Chi có quan hệ với Chu Mi mà.

Nhưng có thể thấy được lúc này tâm tình của Du Ân không tốt, cho nên anh cũng không dám nói gì.

Cuộc gọi với Chu Mi nhanh chóng được kết nối, Du Ân vội vàng hỏi cô ấu: "Chu Mi, cô không sao chứ? Cô bị thương ở đâu?"

Chu Mi dừng một chút, như thể cô ấy không ngờ Du Ân biết về vết thương của mình, cô ấy cố tình giấu Du Ân và Phó Đình Viễn, vì cô ấy không muốn họ lo lắng cho cô ấy.

Chẳng lẽ là Dịch Thận Chi nói?

Chu Mi an ủi Du Ân sau khi hoàn hồn: "Tôi không sao, đừng lo lắng, chỉ là một vết thương ngoài da thôi."

"Sao có thể chỉ là vết thương ngoài da chứ? Là tai nạn xe cộ mà? Hơn nữa là cha của Dịch Thận Chi ra tay.” Du Ân nghĩ đến thôi đã nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ hận cha của Dịch Thận Chi.

Chu Mi cười khổ nói: "Có lẽ ông ấy chỉ muốn cảnh cáo tôi rời xa con trai ông ấy thôi, cho nên ông ấy mới không thật sự giết tôi."

“Vậy…” Du Ân muốn hỏi xem đứa bé trong bụng cô ấy thế nào rồi, nhưng Phó Đình Viễn ở bên cạnh nên Du Ân không hỏi.

Chu Mi biết cô muốn hỏi cái gì, vội vàng nói: "Đứa bé cũng không sao, yên tâm."

Nếu như đứa bé xảy ra chuyện gì, cô ấy và Dịch Thận Chi, còn có nhà họ Dịch, cả đời này nhất định sẽ trở thành tử địch, cô ấy sẽ không bỏ qua, cho dù không có quyền thế, cô ấy cũng sẽ chiến đấu với bọn họ đến cùng.

May mà ông trời vẫn ưu ái, đứa trẻ không sao.

Nhưng dù vậy, cô ấy và nhà họ Dịch đã xảy ra mâu thuẫn kể từ đó.

Đối với Dịch Thận Chi, cô ấy cũng đã nản lòng thoái chí, mặc dù Dịch Thận Chi không biết về hành vi của cha mình.

Nhưng cô ấy bị tai nạn xe hơi này, tất cả là nhờ Dịch Thận Chi ban thưởng.