Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 439: Muốn tặng Du Ân một món quà



Phó Đình Viễn không nói với Đổng Văn Tuệ là anh sẽ đến đón bà ta, vì vậy khi Đổng Văn Tuệ nhìn thấy anh, nước mắt bà ta trào ra, lao tới ôm chặt lấy anh, khóc lóc thảm thiết như ôm lấy cọng rơm cứu mạng mình.

Sau khi gọi điện cho Du Ân lần trước, bà ta quá xấu hổ nên không gọi lại cho Du Ân để hỏi kết quả, bà ta chỉ có thể lo lắng chờ đợi, thật trớ trêu khi nói rằng, lần đầu tiên trong đời bà ta vô cùng mong chờ con trai mình nghe lời Du Ân.

"Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức. Mẹ không muốn ở lại đây dù chỉ một giây nào nữa." Khóc xong, Đổng Văn Tuệ lau nước mắt, kéo Phó Đình Viễn và định rời đi.

Phó Đình Viễn khẽ cau mày: "Mẹ không định thu dọn hành lý sao?"

"Không cần đem gì hết, mẹ mang giấy tờ là được rồi, mấy cái khác về nước rồi mau sau." Đổng Văn Tuệ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đất nước và căn hộ khiến bà ta ngột ngạt này, mấy cái khác bà ta không quan tâm nữa.

Khi Phó Giang từ trên lầu đi xuống, Phó Đình Viễn thờ ơ chào ông ta: "Con sẽ đưa mẹ về nước."

“Ừm.” Trên mặt Phó Giang không biểu lộ chút cảm xúc.

Phó Đình Viễn lại nói: "Nếu có thể, cha cũng về đi. Ông nội cũng già rồi."

Đổng Văn Tuệ túm lấy anh, không muốn anh đối xử tốt với Phó Giang.

Phó Giang phớt lờ cử chỉ nhỏ của Đổng Văn Tuệ, nhẹ nhàng nói với Phó Đình Viễn: "Cha sẽ cân nhắc."

Phó Đình Viễn không nói gì nữa mà quay sang Đổng Văn Tuệ và nói: "Mẹ đi lấy giấy tờ đi, con chờ."

Đổng Văn Tuệ gật đầu, vội vàng bỏ qua Phó Giang và đi lên lầu, như thể Phó Giang là một loại tai họa nào đó.

“Con và Du Ân kia, làm hòa rồi à?” Phó Giang ngồi xuống ghế sô pha mà không mời Phó Đình Viễn ngồi xuống, ông ta biết Phó Đình Viễn cũng sẽ không ngồi xuống.

"Vâng." Phó Đình Viễn đứng ở lối vào và nhẹ nhàng trả lời, chỉ đợi Đổng Văn Tuệ lấy giấy tờ rồi rời đi.

Phó Giang hớp một ngụm cà phê trong tay: "Hãy sống thật tốt, đừng hoang đoàng như cha."

Phó Đình Viễn ngoảnh mặt đi.

Bây giờ mới khuyên anh thì có ích lợi gì nữa chứ?

Phó Đình Viễn không trả lời, bầu không khí giữa hai cha con trở nên im lặng, giống như nhiều năm nay.

Đổng Văn Tuệ nhanh chóng cầm chứng minh thư của mình đi xuống lầu, đi ra ngoài mà không thèm nhìn Phó Giang, Phó Đình Viễn khẽ gật đầu chào tạm biệt Phó Giang, sau đó quay người rời đi.

Phó Giang đứng trước cửa sổ nhìn hai mẹ con lặng lẽ rời đi, ông ta và Đổng Văn Tuệ không thể nào hòa giải được nữa, tính cách của Đổng Văn Tuệ rất cố chấp và mạnh mẽ, cuộc sống của ông ta với Đổng Văn Tuệ thật sự quá áp lực.

Nếu lúc đó Đổng Văn Tuệ sẵn sàng đồng ý ly hôn, có lẽ họ vẫn có thể giữ thể diện và nói vài lời vô thưởng vô phạt.

Nhưng Đổng Văn Tuệ sống chết không chịu ly hôn, khiến bọn họ mệt mỏi, trở thành kẻ thù của nhau.

Đổng Văn Tuệ ghét thói phong lưu của ông ta, ông ta thì lại hận Đổng Văn Tuệ từ chối ly hôn để ông ta không bao giờ có thể cho người tình của mình một danh phận.

Nhưng mà ông ta có thể nhìn thấy sự thay đổi của con trai mình.

Nếu không, cả đời này con trai ông ta sẽ không thể nói ông ta nên quay về nước, chắc chắn là Du Ân đã bảo anh nói điều đó.

Cô gái đó rất hiếu thảo, đặc biệt là hiếu thảo với ông cụ.

Nói ông ta quay về, chẳng qua là để cho những năm cuối đời của ông cụ không quá ảm đạm, nói không chừng có một ngày có thể nhìn thấy con trai trước khi từ giã cõi đời.

Phó Đình Viễn đưa Đổng Văn Tuệ đến khách sạn nơi anh ở, Đổng Văn Tuệ hỏi: "Con không đến thẳng sân bay sao?"

Phó Đình Viễn đè nén sự mất kiên nhẫn trong lòng: "Mẹ, con ngồi hơn mười tiếng đồng hồ mới đến đây, mắt nhắm mắt mở đi đón mẹ, con muốn đi ngủ nghỉ ngơi."

Phó Đình Viễn coi như đã nhìn thấu điều đó, tính cách ích kỷ của mẹ anh sẽ không thể thay đổi được.

Bà ta không quan tâm anh có nghỉ ngơi tốt hay không, mà chỉ quan tâm bà ta có thể nhanh chóng trở về nhà hay không.

Phó Đình Viễn tuyệt vọng, nhưng may mắn thay, anh không cần tình yêu của Đổng Văn Tuệ nữa, chỉ cần có Du Ân yêu anh là đủ rồi.

Trên mặt Đổng Văn Tuệ hiện lên một tia ngượng ngùng: "Ồ, được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt đi, nghỉ ngơi xong chúng ta đi cũng được."

Hai người ở lại khách sạn một ngày trước khi ra sân bay vào ngày hôm sau.

Trước một cửa hàng sang trọng của sân bay.

Đổng Văn Tuệ có phần mất tự nhiên nói với Phó Đình Viễn: "Đình Viễn, con giúp mẹ mua một chiếc túi đi, mẹ, mẹ muốn tặng cho Du Ân..."

Đổng Văn Tuệ vẫn còn hơi xấu hổ khi làm lành với Du Ân, cho nên bà ta nói với một giọng rất thấp.

Phó Đình Viễn khẽ cau mày và nhìn bà ta, bà ta tiếp tục nói: "Chuyện của mẹ, ít nhiều cũng nhờ cô ấy nói giúp, mẹ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình."

"Được." Phó Đình Viễn đồng ý và bước vào cửa hàng trước.

Mặc dù anh đồng ý giúp Đổng Văn Tuệ mua một chiếc túi cho Du Ân, nhưng Phó Đình Viễn biết rằng loại túi xa xỉ này Du Ân sẽ không sử dụng.

Họ sống cùng nhau, anh đã nhìn thấy phòng thay đồ của cô, bên trong trưng bày rất nhiều chiếc túi phiên bản giới hạn, tất cả đều là do anh họ và chị dâu trong nhà họ Diệp tặng cho cô.

Cô nói rằng sau khi trở về nhà họ Diệp, Diệp Văn, bà cụ và những người lớn tuổi khác đã tặng xe hơi, nhà cửa và trang sức cho cô, các chị gái và chị dâu cùng thế hệ thì lại tặng túi xách cho cô.

Cô không thể từ chối nên đành phải nhận, nhưng số lần cô sử dụng nó rất ít.

Những gì cô thường sử dụng là một chiếc túi lớn có thể đựng được nhiều đồ, đó là một thương hiệu thiết kế riêng, chiếc túi đó có thể đựng vừa máy tính của cô, cô nói nó rất phù hợp với công việc của cô, cô có thể mang theo máy tính mọi lúc, mọi nơi.

Sở dĩ anh vẫn đồng ý đi cùng Đổng Văn Tuệ để mua túi xách là vì anh cảm thấy Du Ân xứng đáng với món quà này.

Nếu không phải có Du Ân thuyết phục, anh thực sự sẽ không quan tâm đến tính mạng của Đổng Văn Tuệ.

Đổng Văn Tuệ bước vào cửa hàng và nhờ Phó Đình Viễn phiên dịch cho mình, đồng thời hỏi mẫu mới nhất còn hàng không.

Đổng Văn Tuệ suốt ngày để ý đến những thứ này, đương nhiên biết kiểu nào đang thịnh hành nhất trong mùa hiện tại, nhưng những kiểu thịnh hành thường hết hàng nên bà ta phải nhờ Phó Đình Viễn hỏi trước.

Cũng may là hàng có sẵn, Đổng Văn Tuệ đã nhanh chóng cầm xuống.

Phó Đình Viễn nhìn chiếc túi nhỏ đó và nghĩ rằng có lẽ 80% Du Ân sẽ lại cất nó đi.

Phó Đình Viễn sắp xếp cho Đổng Văn Tuệ ở tại một thành phố nhỏ cấp ba gần Giang Thành, nơi có phong cảnh đẹp và khí hậu dễ chịu, đây là một trong số ít thành phố có chất lượng không khí tuyệt vời trong cả nước, rất thích hợp để nghỉ hưu dưỡng lão.

Sau khi hai người đến Giang Thành, tài xế đón bọn họ, lái xe đến thành phố đó trong ba giờ, Đổng Văn Tuệ rất hài lòng với ngôi nhà này, căn biệt thự hai tầng hướng biển đủ để bà ta ở một mình.

Phó Đình Viễn nhàn nhạt nói: "Con đã nhờ người quét dọn vệ sinh, cũng đã mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày, sau này nếu mẹ cảm thấy cần gì thì có thể tự đi mua."

"Nếu như cảm thấy sống quá cô đơn, có thể tìm bảo mẫu giúp mẹ làm việc nhà, nhân tiện tán gẫu với mẹ."

Đổng Văn Tuệ cảm kích trả lời: "Được."

Lần này bà ta thật sự rất hài lòng, qua Mỹ lâu như vậy, tâm tính của bà ta cũng được rèn giũa rất nhiều.

Chỉ cần có thể trở về nước, bà ta sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Phó Đình Viễn lại nói: "Dọn dẹp và nghỉ ngơi đi, con đi trước."

Đổng Văn Tuệ giữ anh lại: "À... con có muốn ở lại và ăn cơm với mẹ không?"

"Không cần." Khuôn mặt của Phó Đình Viễn lộ ra vẻ mệt mỏi, anh không có tâm trạng để ăn tối với Đổng Văn Tuệ.

Đối với người mẹ này, bây giờ anh vẫn cảm thấy rất xa lạ.

Vì vậy, sau khi từ chối, anh lại ngồi lên xe và yêu cầu tài xế lái xe chở anh đi.