Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 441: Nguyện ý làm bất cứ điều gì



Đứng ngoài cửa chính là người mà anh ngày đêm nghĩ đến, xinh đẹp dịu dàng dễ mến động lòng người.

Phó Đình Viễn xúc động bế cô lên, đạp cửa rồi ngã xuống giường lớn.

Hai người hôn nhau không rời, cộng với sự nhiệt tình hừng hực của tiểu biệt thắng tân hôn, Du Ân thậm chí còn chưa kịp nói lời nào, cả hai đã quấn lấy nhau kịch liệt, thảm trải trên giường đã trở nên hỗn độn.

Không biết sự triền miên dây dưa này kéo dài bao lâu, sau khi kết thúc, Du Ân yếu ớt nằm trong vòng tay của Phó Đình Viễn và oán trách: "Anh thật đúng là…"

Thật đúng là như thế nào thì Du Ân không thể nói được nữa, bởi vì cô thực sự không biết dùng từ gì để diễn tả những gì Phó Đình Viễn đã làm vừa rồi.

Phó Đình Viễn vuốt tóc cô, thấp giọng cười nói: "Làm sao vậy? Không thích sao?"

Du Ân tức giận trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này thực sự càng ngày càng vô liêm sỉ.

Phó Đình Viễn ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng và lưu luyến: "Cảm ơn vì đã cho anh bất ngờ, anh rất thích."

Vốn tưởng rằng anh phải cấp tốc quay về Giang Thành, sau đó bay đến Bắc Kinh gặp cô, không ngờ vừa mở mắt ra đã gặp được cô.

Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại hôn cô một trận nữa.

Du Ân có chút choáng ngợp, vội vàng giơ tay đẩy anh, chuyển chủ đề: "Ừm... em có chuyện muốn nói với anh."

Phó Đình Viễn: "..."

Anh trừng mắt nhìn phía dưới thân: "Em nghiện thổi gió bên gối rồi sao?"

Du Ân vô cùng xấu hổ: "Không phải!"

Lần nào cô cũng muốn nói chuyện với anh trước, nhưng lần nào anh cũng đặt cô lên giường trước, thế cho nên cứ mở miệng ra là thổi gió bên gối.

Phó Đình Viễn nằm nghiêng bên cạnh cô, bình tĩnh nói: "Nói đi, có chuyện gì vậy?"

Du Ân liếc nhìn anh, cảm thấy hơi chột dạ.

Sau đó nghĩ lại, cô và Chu Dật trong sạch mà, tại sao cô lại chột dạ chứ?

Họ chỉ dùng một bữa cơm đơn giản, ngoại trừ việc Chu Dật vẫn nhìn cô bằng ánh mắt có tình yêu nam nữ, Chu Dật khuyên cô nên nghiêm túc cân nhắc việc quay lại bên Phó Đình Viễn.

Du Ân thực sự không hiểu, Chu Dật còn trẻ như thế, có quá nhiều cô gái xinh đẹp ở độ tuổi của anh ta, tại sao anh ta lại cứ để ý đến cô, một người phụ nữ hơn anh ta sáu tuổi.

Phó Đình Viễn thậm chí không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Du Ân, anh biết rằng đó chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Anh khẽ nheo mắt hỏi cô: "Sao em không nói gì?"

Du Ân lấy hết can đảm để mở miệng và đang định nói thì điện thoại di động của cô reo lên.

Là Tô Ngưng gọi tới, mí mắt của Du Ân nhảy lên ngay lập tức.

Cô rất sợ Tô Ngưng tìm cô nói rằng Bạch Thanh Thanh đã có động thái, dù sao Tô Ngưng đang lướt mạng 5G để ăn dưa, Tô Ngưng sẽ kể cho cô mọi thứ về cô trên mạng sau khi nhìn thấy nó.

Cô run rẩy bấm nghe, Tô Ngưng hỏi cô: “Đọc tin tức chưa?”

Du Ân cảm thấy có chút giật mình: "Không phải là chuyện của tớ và Chu Dật chứ?"

Tô Ngưng rất kinh ngạc: "Làm sao cậu biết?"

"Tớ đã đoán được, ngày đó tớ cùng Chu Dật ăn cơm, Bạch Thanh Thanh đã nhìn thấy." Những lời của Du Ân vừa nói ra, trên đỉnh đầu liền truyền đến một trận lạnh lẽo kinh khủng.

Da đầu Du Ân tê dại, vội vàng nói: “Để nói sau nha.”

Sau đó cô vội vàng cúp điện thoại.

Ho nhẹ một tiếng, Du Ân lại ngẩng đầu nhìn Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn lạnh lùng hỏi: "Chuyện em và Chu Dật sao? Hai người cùng nhau ăn cơm sau lưng anh sao?"

Du Ân: "..."

Tại sao anh lại nói kiểu mập mờ như vậy?

Cô tự giải thích cho mình: "Cái gì mà sau lưng anh chứ? Cậu ta vừa vặn đến Bắc Kinh, chính thức công bố vai nam chính. Cậu ta cứ khăng khăng muốn cảm ơn em nên đã mời em ăn tối, em không thể từ chối nên đành phải đi thôi."

“Hừ.” Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng: “Cố ý chọn lúc anh đi Mỹ, không phải là cố ý sau lưng anh sao?”

Giọng điệu của Phó Đình Viễn chua đến mức gần như nổi bọt, Du Ân không biết phải nói gì nên tuyệt vọng đưa tay ôm cổ anh và hôn anh.

Phó Đình Viễn: "..."

Bây giờ cô thực sự biết cách dỗ dành anh rồi đấy, một lúc thì thổi gió bên gối, một lúc thì chủ động hôn môi.

Sau khi Du Ân cảm thấy tâm trạng của Phó Đình Viễn đã dịu đi, cuối cùng cô cũng thả lỏng, bất lực nói: "Bọn em chỉ ăn một bữa đơn giản thôi, ai ngờ có thể gặp Bạch Thanh Thanh chứ."

"Vừa nhìn đã thấy ánh mắt cô ta nhìn em không ổn, không ngờ cô ta lại thật sự ra tay.” Du Ân xấu hổ nói rằng ánh mắt của Bạch Thanh Thanh giống như bắt gian vậy.

Phó Đình Viễn không nói gì nữa, lấy điện thoại di động và mở Weibo để xem Bạch Thanh Thanh đã mua bài bôi đăng cô như thế nào.

Du Ân nghiêng người để xem cùng với Phó Đình Viễn, nhưng sau khi đọc được vài từ, Du Ân đã gục xuống, lấy tay che mặt và không thể xem được nữa.

Bạch Thanh Thanh có bị bệnh không vậy? Cô ta thực sự nói rằng cô đang cắm sừng Phó Đình Viễn, lợi dụng lúc Phó Đình Viễn ở nước ngoài để quyến rũ tiểu thịt tươi.

Mấy chuyện cắm sừng này, Bạch Thanh Thanh đang nói về chính mình, phải không?

Du Ân đã nghe Tô Ngưng nói, trước đó mặc dù Bạch Thanh Thanh ở bên cạnh Thiệu Kinh, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ không chính đáng với những người đàn ông khác, cũng không biết là Thiệu Kinh không biết hay chỉ là nhắm mắt làm ngơ.

Bị cắm sừng có thể nói là một đòn trí mạng đối với đàn ông, có thể nhìn thấy khuôn mặt của Phó Đình Viễn bắt đầu trở nên khó coi bằng mắt thường.

Du Ân trượt vào trong chăn, cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Cô thật sự muốn xé toạc miệng của Bạch Thanh Thanh ra.

Bạch Thanh Thanh tung tin đồn cô và Chu Dật, có thể tưởng tượng fan của Chu Dật sẽ mắng cô như thế nào.

Phó Đình Viễn tức giận đến mức kéo cô ra khỏi chăn, lật người và cắn chặt môi để trừng phạt cô.

Du Ân mím môi nóng bỏng phản đối: "Anh là chó sao? Sao lại cắn người hả?"

Phó Đình Viễn nheo mắt và hỏi: "Bây giờ mới biết sợ sao?"

Du Ân lập tức nói: "Đừng ở đó châm chọc nữa. Mau nghĩ biện pháp đối phó đi."

Bây giờ trên mạng Internet đều lan truyền tin đồn cô ngoại tình với Chu Dật, điều này không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô và Phó Đình Viễn, mà còn ảnh hưởng đến Chu Dật, và gián tiếp ảnh hưởng đến bộ phim "Anh muốn đi tìm em".

Nếu mọi người thực sự tin rằng Chu Dật có mối quan hệ không rõ ràng với cô để nhận vai nam chính, khiến mọi người tẩy chay bộ phim thì sao?

Trên thực tế, đây cũng là mục tiêu cuối cùng của Bạch Thanh Thanh, đó là trả thù họ.

Không chỉ khiến cô mang tiếng xấu mà còn khiến bộ phim không thể thực hiện được.

Phó Đình Viễn buông Du Ân ra và dựa vào giường: "Cách thì anh có, nhưng em có nguyện ý hay không thôi."

Du Ân nhanh chóng nói: "Miễn là vụ bê bối này có thể được dập tắt, em nguyện ý làm bất cứ điều gì."

Phó Đình Viễn nhướng mày và hỏi cô: "Em chắc chứ?"

“Ừ.” Du Ân đồng ý ngay.

Phó Đình Viễn đứng dậy và định xuống giường: "Được, vậy anh sẽ gọi điện."

Du Ân kéo anh lại: "Nhưng anh còn chưa nói muốn em làm cái gì mad?"

Mặc dù cô nói sẵn sàng làm bất cứ điều gì, nhưng ít nhất anh nên nói cho cô biết anh định làm gì chứ.

"Em không cần làm gì cả, chỉ cần im lặng là được. Đương nhiên, em phải nhớ những gì vừa rồi em nói, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì." Phó Đình Viễn cúi đầu hôn cô một cái, sung sướng đi gọi điện thoại.

Không biết vì sao, Du Ân luôn cảm thấy nụ cười của anh thật ác ý.