Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 445: Thể hiện tình cảm



Tuyên bố của Phó thị đã gây náo động trên Internet, ban đầu, các bình luận đều chỉ trích Du Ân và Chu Dật theo nhiều cách khác nhau, khi tuyên bố của Phó thị được đưa ra, những người xem náo nhiệt kia lập tức á khẩu.

Phó Đình Viễn chủ động thừa nhận rằng Du Ân là bà chủ tương lai, điều này tương đương với việc gián tiếp tuyên bố rằng hai người hiện đã hòa giải và mối quan hệ của họ đã ổn định, việc tái hôn chỉ là vấn đề thời gian.

Và Phó Đình Viễn đã đích thân ủy thác cho Du Ân giúp anh ký hợp đồng với Chu Dật, bữa tối giữa Du Ân và Chu Dật không có gì để chỉ trích, nếu có mối quan hệ giữa hai người, vậy thì đó chỉ đơn giản là bà chủ tương lai và các nghệ sĩ dưới trướng của cô thôi.

Bình luận trực tuyến lập tức bùng nổ.

"Ai là người đầu tiên tung chuyện này ra thế? Bây giờ bị vả mặt rồi đúng không?"

"Những người bôi đen Du Ân và Chu Dật, có phải nên nói lời xin lỗi với hai người họ không?"

"Sau mấy lần cô biên kịch kia lên hot search, tôi coi như đã nhìn thấu rồi, lúc nào cô biên kịch cũng bị bôi đen, không biết ai đã cản đường cô ấy nữa. Nhưng nếu sau này lại có bài bôi đen cô ấy, tôi sẽ không tin nữa đâu.”

"Nói mới nhớ, mọi người, tại sao tôi lại có cảm giác đang ăn cơm chó thế này?"

"Lầu trên +1, lời tuyên bố này của Phó thị rõ ràng là sự cưng chiều của sếp Phó dành cho Du Ân, cái gì mà bà chủ tương lai, cái gì mà tặng Điện ảnh và truyền hình Phó thị chứ, vậy xin tổng tài bá đạo cho tôi một cái được không!"

"Đúng là không nhìn ra đó, người thường sếp Phó khá lạnh lùng và xa cách, thế mà lại giống như một người khác khi anh ấy thể hiện tình cảm của mình!"

"Tôi muốn xem màn truy thê hỏa táng tràng sếp Phó ghê, sao chị gái lại hồi tâm chuyển ý nhanh như vậy chứ?"

*Truy thê hỏa táng tràng: Được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính, về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.

"Ha ha ha, lầu trên mỉa mai quá đấy, coi chừng sếp Phó cho người tìm đến nhà thím tính sổ đó!"

Mọi người đang thảo luận sôi nổi trên mạng, nhưng Phó Đình Viễn đang đọc những bình luận của họ với khuôn mặt u ám.

Anh đã nhiều lần nhìn thấy từ truy thê hỏa táng tràng, về cơ bản chỉ cần anh và Du Ân xuất hiện đồng thời, những câu như vậy nhất định sẽ xuất hiện trong một loạt bình luận.

Phó Đình Viễn vòng tay qua eo Du Ân và hỏi cô: "Điều này có nghĩa là gì?"

"Chính là..." Du Ân với tư cách là một nhà biên kịch, tất nhiên cô biết câu này có nghĩa là gì, nhưng cô hoàn toàn không thể nói với Phó Đình Viễn được.

"Được rồi, không cần phải nói, anh biết rồi, đó không phải là một câu tốt lành gì." Cho dù Phó Đình Viễn không biết ý nghĩa cụ thể, nhưng anh biết điều đó không tốt từ biểu hiện của cô và giọng điệu hả hê của những người trên mạng.

Anh ấy cũng không thèm tìm hiểu ý nghĩa của nó, chỉ ngước nhìn Du Ân và tuyên bố: “Dù sao thì, bây giờ em đang bị ràng buộc chặt chẽ với anh rồi, bất kể họ có nói gì thì em cũng không trốn thoát được đâu."

“Biết rồi.” Du Ân xuống khỏi người anh và trở về chỗ ngồi của mình.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ trốn, nếu không phải thật sự không còn đường nào để đi, cô cũng sẽ không đòi ly hôn.

Hai người ăn tối xong thì trở về khách sạn, họ cũng không ở lại, tài xế lái xe đưa bọn họ trở về Giang Thành.

Vốn dĩ đây là một vụ bê bối gần như có thể hủy hoại Du Ân và Chu Dật, nhưng nó đã bị đảo ngược ngay lập tức bởi câu nói của Phó Đình Viễn, bây giờ trên mạng có nhiều lời chúc phúc lẫn ganh tị dành cho Du Ân, suýt chút nữa đã khiến Bạch Thanh Thanh tức chết.

"Tại sao có thể như vậy?"

"Tôi rõ ràng phát hiện ra Chu Dật có tình yêu nam nữ với Du Ân, đám người ăn dưa kia bị mù sao? Không thấy ánh mắt Chu Dật nhìn Du Ân trong bức ảnh tôi tung ra có hàm ý thâm tình sao?"

Bạch Thanh Thanh đã rất tức giận trong căn hộ của mình, người đại diện của cô ta cũng không thể làm gì được.

Phải mất một lúc, người đại diện của cô ta mới đề nghị: "Hay là chúng ta tìm người bắt nhịp? Chỉ tập trung vào chủ đề về đôi mắt của Chu Dật thôi."

“Không cần!” Giọng điệu của Bạch Thanh Thanh không tốt nói: “Phó Đình Viễn đã tuyên bố với công chúng như vậy rồi, cô cảm thấy chúng ta còn có thể bắt nhịp sao?”

Chủ ý trước đó của Bạch Thanh Thanh không tồi, tung tin đồn Du Ân và Chu Dật có quan hệ tình cảm, khiến họ bị tai tiếng, một người là biên kịch của "Anh muốn đi tìm em", còn người kia là nam diễn viên chính.

Thiệu Kinh cũng sẽ bị hủy hoại, không phải ông ta muốn dựa vào bộ phim này để lội ngược dòng sao? Cô ta muốn xem làm thế nào ông ta có thể xoay chuyển tình thế sau khi đã tạo ra một vụ bê bối như thế.

Chơi cô ta nhiều năm như vậy, bây giờ nói đạp là đạp cô ta ra, ông ta thật sự cho rằng Bạch Thanh Thanh là người ăn chay sao.

Cô ta không yên ổn thì Thiệu Kinh cũng đừng mong sống thoải mái!

Điểm quan trọng nhất là bằng cách này, cô ta có thể gián tiếp trả thù Tô Ngưng.

Cô ta có ác cảm với Tô Ngưng từ lâu, nhưng Tô Ngưng luôn ở trong ánh đèn sân khấu, cô ta không tìm được cơ hội thích hợp để đối phó với Tô Ngưng, tình cờ lần này Du Ân gặp sự cố, điều này có thể liên quan đến tạp chí của Tô Ngưng.

Kết quả là cô ta đã lên kế hoạch một hồi như thế, nhưng cuối cùng thì tất cả đã bị hủy hoại.

Nghĩ tới đây, Bạch Thanh Thanh lại tức giận giậm chân.

Ngay khi cô ta đang suy sụp, người đại diện của cô ta đã đưa cho cô ta chiếc điện thoại, cô ta vừa nhìn đã muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Thứ người đại diện cho cô ta xem chính là bài đăng mà Tô Ngưng vừa đăng: "Ác giả ác báo, tôi chờ ngày cô tự tìm đường chết cho chính mình."

Mặc dù người ngoài không biết những lời này của Tô Ngưng có ý gì, nhưng Bạch Thanh Thanh biết Tô Ngưng đang mắng cô ta, nói cách khác là đang trù ẻo cô ta.

Bạch Thanh Thanh nghiến răng: "Hoa nở thì phải tàn, tôi không tin Tô Ngưng có thể đỏ cả đời!"

"Tốt nhất là cô ta đừng để tôi nắm được điểm yếu, bằng không tôi nhất định sẽ khiến cô ta cả đời cũng không trở mình được!"

Bạch Thanh Thanh tức giận đập gối xuống sô pha, dùng cách này để trút giận.

Mà vào lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, vừa thấy là Thiệu Kinh gọi tới, mí mắt cô ta lập tức điên cuồng giật giật.

Trước đó, cô ta hy vọng Thiệu Kinh sẽ đổi ý và gọi điện cho cô ta, nhưng cô ta đợi lâu như vậy cũng không nhận được gì.

Có trời mới biết cô ta không muốn Thiệu Kinh gọi điện thoại cho mình vào lúc này, Thiệu Kinh nhất định đã biết cô ta đứng đằng sau chuyện này.

Bạch Thanh Thanh dũng cảm nhấc máy, Thiệu Kinh ở đầu bên kia u ám nói: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Bạch Thanh Thanh bị ngữ khí lạnh lùng của Thiệu Kinh làm cho cả người run lên, cô ta còn chưa kịp nói cái gì, Thiệu Kinh lại nói: "Bạch Thanh Thanh, mấy năm nay tài nguyên tôi cho cô vẫn còn ít sao?"

"Của cải tôi cho cô vẫn còn ít sao? Mấy căn nhà đứng tên cô, có bao nhiêu cái là tiền thật của cô hả?"

"Hiện tại tôi muốn chia tay trong hòa bình, đồ tôi cho cô cũng không đòi lại, nhưng cô cũng đừng khinh người quá đáng, nếu cô muốn hủy hoại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.”

Thiệu Kinh uy hiếp cô ta một trận rồi cúp điện thoại.

Bạch Thanh Thanh tức giận đến mức bật khóc.

Tại sao cả đám bọn họ đều ức hiếp cô ta như thế này?

Chẳng lẽ cô ta không phải là người bị hại sao?

Vốn dĩ quan hệ của cô ta và Thiệu Kinh rất tốt, nhưng vì sự xuất hiện của Du Ân và Phó Đình Viễn, cả bộ phim "Anh muốn đi tìm em", cô không còn gì cả!