Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 112: Ỷ mạnh bắt nạt yếu



Nghe vậy.

Liên Thanh Thanh có chút xấu hổ không nói nên lời, do dự một chút.

Lúc này, Vân Thủy Dao bước tới, theo bản năng nắm lấy cánh tay Sở Phong, gật đầu nói: "Đúng vậy, cô Liên, trong ấn tượng của tôi, nhà họ Vân tôi không đắc tội với cô. Nếu thật sự có, thì hãy chí rõ ra, cũng không bắt buộc phải làm đến mức này nhỉ?”

"Đây không phải là chất vấn, mà chỉ là tò mò."

Cô sửa lại giọng điệu của Sở Phong.

Đối mặt với nhà họ Liên, cô vẫn rất lễ phép.

Tuy rằng không biết thực lực của bọn họ đến mức nào, nhưng nhất định không thể so sánh với nhà họ Vân.

Mặc dù không biết thực lực bọn hẳn đến cùng cường đại ngắm loại tình trạng nào, nhưng tuyệt đối không phải nhà họ Vân chỗ có thể sánh được.

Lúc đầu cô rất sốc vì Sở Phong và đối phương quen nhau, nhưng khi sự thật được phơi bày, cô dần dần cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nghe nói ông Liên bệnh nặng, cần Sở Phong chữa trị khẩn cấp.

Mà Sở Phong Sở Phong mạnh về mọi mặt, đặc biệt là y thuật.

Bất luận bệnh có khó khăn, phức tạp thì đều c thể được giải quyết dễ như trở bàn tay.

Đừng nói người là sống, cho dù chết người cũng có thể cứu sống

Cô đối với Sở Phong tràn đây sự tán thưởng, đồng thời cũng rất cảm kích vì hắn đã ở đây.

Nếu không, trong tình huống vừa rồi, cho dù nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, cô cũng thực sự không biết phải làm sao vào lúc này.

“Nếu cô Liên không muốn nói thì tôi cũng không ép buộc”

Nhìn thấy đối phương do dự, Sở Phong bình tĩnh. mim cười, thuận theo nói: "Vậy Dao Dao, chúng ta đi thôi”

“Ở đây không mua được dược liệu thì đi chỗ khác mua.

Sở Phong tôi không thích nhất chính là ỷ mạnh bắt nạt yếu."

Sau đó, quay người bỏ đi

Liên Thanh Thanh vô thức gọi hẳn: "Anh sở, xin dừng bước”

"Thật ra thì chuyện đó cũng không có gì to tất cả."

"Mặc dù Thiên Dược Các là tài sản của nhà chúng tôi, nhưng nó vẫn luôn được người khác quản lý."

"Người này rất được ông nội tôi nể trọng, hơn nữa hai nhà quan hệ rất tốt, không biết vì sao hắn lại đột nhiên công kích nhà họ Vân."

"Nếu sớm biết Vân tổng là bạn của anh, thì tôi sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra!"

Khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự thành kính, không có chút đạo đức giả nào, cô ấy không giấu giếm điều gì chỉ vì hắn trách móc cô ấy.

Có vẻ như kẻ chủ mưu đẳng sau sắp lộ diện rồi

"Người này, rốt cuộc là ai?”

"Tôi cần biết thông tin chỉ tiết tên, gia tộc và chức. vụ của hẳn."

Nghe vậy, Liên Thanh Thanh thở dài, lắc đầu nói: "Xin lỗi anh Sở, tôi thực sự không biết”

'Chỉ có ông nội của tôi biết thôi. Nếu không, anh có thể đến nhà tôi, để chính miệng ông nội tôi nói cho anh biết...”

"Là ông cô nói cho tôi biết, hay là để tôi chữa trị cho ông ấy?”

Sở Phong cắt ngang, lắc đầu nói: "Muốn nói thì cứ nói, đừng có nói lung tung nữa."

"Sau này tôi sẽ tự tìm hiểu, muốn tôi chữa trị cho ông nội của cô..."

"Anh Sở, cho dù anh không chữa bệnh cho ông. nội tôi, thì anh vẫn phải mua những dược liệu đó phải không?"

Liên Thanh Thanh lấy đơn thuốc mà u Dương Sinh trước đó đã ném xuống đất ra, trịnh trọng nói: "Dược liệu trên đây rất hiếm và đắt tiên”

Đừng nói Tây Kinh, ngay cả ở tỉnh cũng khó mà tìm được. May mà nhà tôi có nó, nhưng chỉ có ông nội tôi mới lấy được”

"Anh theo tôi về nhà nhé?"

Sở Phong sững người.

Dược liệu là quan trọng nhất.

Mặc dù hắn rất không thích Liên Thanh Thanh, hẳn cũng chán ngấy việc người khác uy hiếp hẳn.

Nhưng không có thuốc thì không có cách nào chế ra đan dược, nếu việc tu luyện bị cản trở, thì không biết phải đợi đến ngày tháng nào nữa.

"Sở Phong, hay anh đi một chuyến a?"

Lúc này, Vân Thủy Dao nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ cô Liên là người đàng hoàng, chữa trị cho ông cô ấy cũng là chuyện tốt đó”

"Ngoại trừ tìm được dược liệu mà mình muốn, có lẽ còn có thể biết được người đứng sau tất cả chuyện này là ai nữ:

“Tôi có cảm giác người này có thể có quan hệ họ hàng với Thẩm tam gia. Nếu hắn làm ầm ï trong tiệc mừng, chúng ta sẽ khó lòng ngăn cản được.”

"Vậy được”

'Sở Phong bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Tôi có thể cùng cô về nhà"

“Nhưng tôi không chỉ muốn mua dược liệu, mà còn cần biết thông tin cụ thể của người đó nữa."

"Nếu không, cho dù ông nội cô có chết trước mặt tôi cũng sẽ không cứu được ông ấy đâu."

Thấy đối phương đồng ý, Liên Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Vâng, anh Sở, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm anh hài lòng."

"Vậy chúng ta không nên chậm trễ nữa, chúng ta mau đi thôi”

"Được, chúng ta đi thôi."

....