Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 25: Cô đừng ép tôi



"Nếu không, thì chết hết cho tôi!"

Ngay lúc Vân Thủy Dao không biết phải làm sao, Sở Phong đột nhiên lên tiếng.

Hắn đứng đó, hai tay đút túi, vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng rất nhẹ nhàng điềm tĩnh.

Gã đầu trọc nhướng mày, lạnh lùng nhìn đối phương, "Ö, tuối tác không lớn lắm, nhưng giọng điệu thì không nhỏ, còn dám uy hiếp tôi?"

"Vừa rồi tôi còn tưởng tên nhãi ranh cậu nhận thua chứ, không ngờ cậu cũng muốn làm anh hùng, cứu mỹ nhân, sao không thử đái một bãi nước tiểu rồi soi lại bộ dạng của minh đi...

"Bùm!"

Lời còn chưa dứt, Sở Phong đã ra tay nhanh như tia chớp.

Tung một cú đấm vào sống mũi của đối phương, âm thanh giòn giã vang lên, máu văng khắp nơi, hắn ta lập tức ngã xuống đất.

"Đ*t"

Lau đi vết máu, gã đầu trọc đau đớn không khỏi chửi thề một tiếng: "Mẹ nó dám đánh tao?"

"Lên hết cho tao, đánh chết nó! ”

Rồi sau đó.

Mười mấy tên che mặt tràn về phía trước.

"Anh Sở, cẩn thận!"

Vân Thủy Dao lo lắng hét lên!

Cô vô cùng vui mừng, vì Sở Phong đột nhiên ra tay, ít nhất hắn không bỏ cô lại mà chạy một mình.

"Tuy nhiên, đối phương người đông thế mạnh, còn có vũ khí trong tay, ít thì khó mà thắng nhiều, làm sao hẳn có thể đánh thắng được?

Ngay khi cô lo lằng về điều này--

"Bịch”

Sở Phong đá một chân ra, giống như gió thu cuốn hết lá vàng, đánh ngã ba bốn người

Hần nhảy lên, di chuyển từ trên xuống dưới, hai nắm đấm như bay múa, liên tục đánh vào điểm yếu của bọn họ.

Trong khoảng thời gian ngắn

Tếng la hét không ngừng vang lên, những bóng người bay khắp nơi

Trong chớp mắt, những người đàn ông che mặt này đều bị đánh gục.

Nắm lăn trên mặt đất, kêu la đau đớn và run rẩy.

"Mạnh như vậy sao?"

Trên mặt Vân Thủy Dao tràn đây kinh ngạc.

Cô vốn tưởng rằng Sở Phong sẽ phải chịu thiệt, thậm chí còn tự trách mình đã liên lụy tới hắn.

Không ngờ hắn không chỉ giỏi về y thuật mà còn rất giỏi võ thuật

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh đến nỗi cô còn chưa nhìn rõ, thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Cô rất ngạc nhiên, lại càng tò mò hơn về Sở. Phong

Không hiểu sao, nơi dịu dàng nào đó trong trái tìm cô, dường như bị chạm mạnh một cái.

"Bùm”

Lúc này, Sở Phong nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Mặt hẳn không đỏ, không hề thở gấp, như thể mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Hân bước tới, đưa tay bóp lấy cổ của gã đầu trọc, kéo hắn ta về phía Vân Thủy Dao như kéo một con chó chết: "Cô Vân, giao cho cô."

"Cảm ơn anh Sở”

'Vân Thủy Dao gật đầu, sau đó nhặt con dao rựa

trên mặt đất lên, kề thẳng vào cổ đối phương, lạnh ai phái các người đến đây?"

Trước tiên là đầu độc ông nội.

Sau đó lại chặn giết cô.

Kẻ chủ mưu đẳng sau không hề bình thường, nếu không bắt được và tiêu diệt hoàn toàn, e rằng sau này sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền toái!

Ông nội là người quan trọng nhất với cô trên thế giới này.

Cô không thể chịu đựng được việc mất đi ông ấy. lần thứ hai.

"Cô Vân, cô đừng ép tôi."

"Cái này, tôi.."

Gã đầu trọc do dự, vẻ mặt đau khổ, không chịu lên tiếng.

Sở Phong đang định nổi giận, nhưng sắc mặt Vân

Thủy Dao đột nhiên dữ tợn, dùng dao rựa đâm vào. người hắn ta.

Trong nháy mắt, cơn đau dữ dội ập đến, máu phun ra: "Không muốn nói phải không?”

"Được rồi, hắn không cần nói gì cả, kẻ vô dụng thì tôi cũng sẽ không giữ lại."

“Tôi sẽ chặt đầu của hắn ngay bây giờ!”

Rồi sau đó.

Cô giơ con dao lên và định vung nó xuống.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử Sở Phong co rút lại

Đúng là không nhìn ra Vân Thủy Dao này lại tàn nhẫn như vậy.

Bình thường là một nữ chủ tịch cao sang

Nhưng bây giờ thì giống như một nữ tướng cướp, tàn nhẫn độc ác, không hề nương tay.

Hân đã đánh giá thấp cô. "Đừng, đừng giết tôi”

"Tôi nói, tôi nói là được chứ gì?”

Sắc mặt gã đầu trọc đau khổ, tuy rắng có chút không muốn, nhưng đối mặt với sinh tử, cái gọi là

trung thành chỉ là thứ phù du mà thôi.

“Tôi là người của Hoa Mai xã, đại ca của tôi là Đao Sẹo, đã cử tôi đến bắt cô."

"Hắn ta cũng nghe lệnh từ người khác, về phần người đó là ai, tôi không biết rõ tên của người đó là gì, nhưng hình như.

"Phụt!"

Đang nói nửa chừng, một âm thanh giòn giã vang lên

Nó xuyên qua không khí, lao thẳng đến, và đâm. vào cổ họng của hẳn ta một cách chính xác.

Thậm chí hẳn ta còn không kịp hét lên, thì máu đã phun ra, ngã xuống đất và chết!