Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 32: Không thể phủ nhận



"Cô!"

Nhìn bộ dáng đanh đá của đối phương, Diệp Kim Long muốn nói lại thôi.

Có thể dùng một câu nói đẩy lùi vệ sĩ ở đây, bởi vậy có thể thấy được người phụ nữ này không tầm thường.

Mặc dù nhà họ Diệp là một trong ba gia tộc hạng. hai, nhưng quyền quý tham dự bữa tiệc hôm nay đều là người nằm giữ quyền lực!

So với bọn họ, nhà họ Diệp vẫn còn thua xa, vì sự. an toàn, anh ta phải tạm thời nén giận.

Nhưng trong lòng vẫn cực kỳ tức giận.

Đầu tiên là Lạc Thi Thi.

Bây giờ lại thêm người phụ nữ này.

Hai người đẹp tuyệt sắc này lại đều thích tên phế vật kia.

Còn không phải có cái mặt tiền đẹp thôi sao, đến mức bọn họ lì lợm la liếm như vậy?

“Diệp thiếu, ngài đừng để ý đến cô ta”

" Cô ta muốn chịu khổ, vậy để cô ta chịu khổ”

“Đến lúc ăn khổ thật, muốn khóc cũng không tìm được chỗ khóc”

Thấy vậy, Trình Lan không nhịn được xen mồm vào nói

“Haizzz..."

Diệp Kim Long thở dài, ra vẻ đấm ngực dậm chân, trách trời thương dân: "Xã hội bây giờ, không thể hiểu được”

“Rõ ràng tôi có lòng nhắc nhở, nhưng lòng tốt lại bị coi như long lang dạ thú.”

“Thôi vậy, biết rõ là hố lửa, cô ta cố chấp nhảy. xuống, tôi cũng không còn cách nào."

“Cũng may Thi Thi nhà tôi tỉnh sớm, ly hôn với tên phế vật kia, thoát khỏi bể khổ.”

Nghe vậy.

Lạc Thi Thị liếc nhìn Vân Thủy Dao, cuối cùng không nhịn được hỏi:

“Vị tiểu thư này, sợ rằng cô và Sở Phong đã ở bên nhau trong lúc chúng tôi chưa ly hôn đúng không?”

“Tôi rất tò mò, nếu hai người đã yêu nhau, tại sao không nói thẳng với tôi, việc gì phải ra vẻ yêu thương trước mặt tôi vào lúc này?”

Không thể phủ nhận.

Người phụ nữ này đều nghiền áp cô ở tất cả các. phương diện, cô tự nhận không bằng.

Nhưng ít nhất chính mình sạch sẽ hơn cô ta, sẽ không chen chân vào hôn nhân của người khác.

Thua kém những mặt khác, nhưng ít ra bên cô vẫn có đạo lý.

“Sao vậy, cô rất để ý chuyện ngoại tình trong hôn nhân?"

"Vậy nếu tôi nói tôi và Sở Phong đã ở bên nhau từ lâu, có phải cô sẽ càng tức giận hơn không?”

Vân Thủy Dao nở nụ cười quyến rũ, không chỉ kẹp chặt cánh tay của Sở Phong, còn dùng bộ ngực đầy. đặn của mình cọ xát trên người hắn.

Tình chàng ý thiếp, tình sâu như biển.

Lạc Thi Thi tức nổ phổi, suýt nữa không nhịn được chửi tục!

Cô biết rõ đối phương cố ý kích thích chính mình. Với tính cách của cô, vốn dĩ không cần để ý.

Nhưng cố tình đối mặt với sự thân mật của Vân Thủy Dao, Sở Phong không chỉ không kháng cự, còn rất thích thú.

Càng thêm chứng thực gian tình của hai người, ánh mắt cô trở nên sắc bén, quát to: “Sở Phong, anh không biết xấu hổi"

“Anh dám lừa tôi, ngoại tình trong hôn nhân, thấy bát cơm của nhà họ Lạc không thơm, lập tức tìm chỗ dựa lớn hơn để ăn cơm mềm”

“Anh không thể tay làm hàm nhai sao, sao cứ: thích làm con sâu mọt ăn no chờ chết dựa vào người khác thế?"

Cô thật sự rất tức giận!

Nhưng phần lớn là thất vọng!

Dù sao cũng sống chung ba năm, cho dù ly hôn cô cũng hy vọng đối phương mạnh khỏe.

Ít nhất dựa vào chính sức của mình, tay làm hàm. nhai.

Nhưng bây giờ hắn vẫn còn ăn cơm mềm, chắng qua đổi bát đũa khác.

Vốn dĩ cô còn đang tự trách vì tự tiện nói ly hôn với hẳn, nhưng có vẻ chính mình suy nghĩ nhiều.

Đáng lẽ nên phủi sạch quan hệ với loại người này từ lâu rồi mới phải.

Xấu hổ với hẳn?

Cô thật sự quá rảnh!

“Có người nguyện ý cho tôi ăn cơm mềm, tại sao tôi phải tự tay nấu cơm?”

Đối mặt với chỉ trích, Sở Phong vẫn chưa giải thích,

Bởi vì hẳn biết, cho dù giải thích đối phương cũng không tin.

Hơn nữa bây giờ hai người không còn quan hệ gì cả,, việc gì phải giải thích cho cô?

"Đi thôi Dao Dao"

“Không cần tốn nước bọt với người xa lạ”

Sở Phong liếc nhìn đối phương, sau đó xoay. người đi vào trong, đột nhiên.

“Sở Phong, chờ đã”

Vân Thủy Dao dẫm lên giày cao gót đi đến trước mặt Lạc Thí Thị, nói: "Lạc tiểu thư, nếu không ngại chúng ta có thể lưu phương thức liên hệ được không."

“Cô có ý gì?"

Lạc Thi Thi tức giận nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, cô là vợ cũ của Sở Phong, còn tôi là bạn gái hiện tại của anh ấy”

“Tôi phải nằm chặt người đàn ông xuất sắc như. anh ấy, định mấy ngày nữa sẽ thông báo”

“Đến lúc đó tôi sẽ mời cô đến tham gia”

Rải muối lên miệng vết thương.

Không chỉ khiêu khích cô trước mặt mọi người, bây giờ còn muốn làm nhục cô.

Trình Lan không nhịn được quát lớn: “Tiện nhân, bị điên hả...”

“Trợ lý Trình”

Chưa kịp nói xong thì bị Lạc Thi Thi trừng mắt, ý bảo câm miệng.

Giống như suy nghĩ của Diệp Kim Long, cô biết rõ người phụ nữ này không tầm thường, nếu xé rách mặt với người này, chính mình sẽ mất nhiều hơn được.

Nhưng cô cũng không phải là người thích bị người khác nắm mũi đắn đo.

Cô khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: “Không cần."