Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 101



Một cái tát giáng xuống mặt tôi khiến tôi đau rát, khóe miệng còn hơi rỉ máu.

Điềm Điềm nhất thời ôm đùi tôi gào khóc.

Tôi đứng thẳng người che mặt, lạnh lùng nhìn về phía Tân Hạo Đình: “Cuối cùng anh cũng hiện nguyên hình rồi.”

Mắt Tân Hạo Đình bỗng thu nhỏ lại, sắc mặt thoáng qua tia bối rối nhưng một giây sau, Tân Hiểu Lan đã õng ẹo đi tới trước mặt tôi: “Lăng Hoa Dao, nếu chị biết điều thì nhả đủ đồ của tôi ra đây, bằng không chị sẽ càng khó coi hơn.”

“Tân Hiểu Lan, cô hãy vứt suy nghĩ đó đi!” Tôi mạnh mẽ nói: “Coi như tôi đã tận tình tận nghĩa với nhà họ Tân mấy người rồi! Tân Hạo Đình, anh hãy nhớ kỹ cái tát này của anh, tôi sẽ khiến anh trả lại gấp bội.”

Dứt lời, tôi đang định cúi người bế Điềm Điềm đang gào khóc lên, ai ngờ Tân Hiểu Lan lại túm lấy tóc tôi kéo tôi lảo đảo.

Điềm Điềm chứng kiến cảnh tượng này thì buông bàn tay nhỏ đang ôm đùi tôi ra rồi đẩy Tân Hiểu Lan: “Cô xấu xa, cô xấu xa...”

Tôi cũng túm lấy Tân Hiểu Lan.

Tân Hạo Đình giận dữ gầm lên: “Cả hai người đều buông ra cho tôi...”

Dứt lời, anh ta nắm lấy cánh tay tôi, sau khi tôi bị hạn chế một tay thì Tân Hiểu Lan càng càn rỡ hơn, cô ta tát tôi hai cái rất mạnh, tôi bị đánh đến mức đầu óc mơ màng.

Một giây sau, lửa giận trong lòng tôi càng bùng lên, tôi bỗng thoát khỏi cánh tay của Tân Hạo Đình, rồi tát lại vào mặt Tân Hiểu Lan.

Tân Kiến Phong thấy tôi đánh Tân Hiểu Lan thì đứng dậy định tham gia vào cuộc chiến, nhưng Điềm Điềm đang ra sức đánh Tân Hiểu Lan ở bên dưới.

Tân Kiến Phong vươn tay kéo Điềm Điềm ra rồi ném ra sau, tôi vội vươn tay định giành lấy Điềm Điềm nhưng đã quá muộn, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Điềm Điềm bị ném ra ngoài như búp bê, tôi chỉ nghe thấy một tiếng bịch rồi tiếng khóc của Điềm Điềm bỗng im bặt, căn phòng nhất thời yên tĩnh.

Một giây sau, cuối cùng tôi cũng phản ứng lại, tôi chạy như điên về phía Điềm Điềm đang nằm bất động dưới sàn: “... Điềm Điềm! Điềm Điềm!”

Mãi đến lúc này, bà cụ mới hoàn hồn gào khóc: “... Điềm ơi! Trời ơi... Điềm ơi!”

“Điềm Điềm! Điềm Điềm!” Tôi ôm lấy Điềm Điềm đang nằm bất động rồi gọi tên con bé, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của con bé nhất thời sưng vù lên như đã ngủ thiếp đi, hơn nữa còn không có dấu hiệu của sự sống, tôi run rẩy kiểm tra hơi thở của con bé, rất yếu ớt.

“... Điềm Điềm! Cháu làm sao thế, cháu mở mắt ra nhìn bà nội đi!” Bà cụ gào khóc.

Tân Hạo Đình trợn mắt há mồm hóa đá tại chỗ, tôi vội bế Điềm Điềm chạy ra ngoài, bà cụ gào lên: “Hạo Đình, con mau tới bệnh viện đi!”

Tôi bế con điên cuồng chạy tới bên đường, chân cực kỳ mềm nhũn vừa chạy vừa hô: “Cứu... cứu con tôi với...”

Một chiếc xe jeep vừa mới chạy vào tiểu khu ngừng ngay bên cạnh, rồi một chàng trai trẻ nói với tôi: “Chị gái, mau lên xe đi!”

Tôi cũng không quan tâm nhiều như vậy mà bế con đã xụi lơ thoi thóp lên xe anh ta, rồi chiếc xe nhanh chóng lao tới bệnh viện.

Đợi tới khi tôi giao con vào tay bác sĩ thì trơ mắt nhìn bác sĩ vây quanh, rồi lập tức quỳ xuống cầu xin bọn họ nhất định phải cứu con gái tôi, thậm chí tôi còn quên cả khóc.

Nửa ngày sau tôi mới run rẩy gọi cho Y Mộc, bảo cô ấy mau tới bệnh viện.

Chẳng mấy chốc, Tân Hạo Đình cũng chở mẹ anh ta tới bệnh viện.

Anh ta nhìn thấy tình trạng của tôi cuối cùng cũng sợ đến mức bắt đầu run rẩy, môi trắng bệch, lẩy bẩy nắm lấy tay tôi định kéo tôi đứng dậy, nhưng tôi đâu còn hồn phách nữa.

Lúc Y Mộc chạy tới đã là hai mươi phút sau, bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho con bé, tôi bảo Y Mộc gọi cho Hội Liên hiệp Phụ nữ rồi báo cảnh sát, phóng viên săn tin ngửi thấy tin tức cũng chạy tới bệnh viện, vội theo dõi để đưa tin.

Tôi vẫn luôn quỳ ở đó, ngơ ngác nhìn mấy bác sĩ chạy ra chạy vào phòng cấp cứu, không phải tôi muốn ra vẻ đáng thương cũng không muốn bán thảm, mà tôi thật sự không thể đứng lên được.

Mắt Y Mộc đỏ ngầu như muốn giết người, cô ấy lao tới tát Tân Hạo Đình hai cái nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích.

Hai tiếng sau, một bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu.