Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 106



Mặc dù tôi đã không còn cảm tình gì với nhà họ Tân, nhưng mấy năm nay bà cụ này nói còn nghe được nên tôi cũng có thể tha thứ cho việc bà đối xử lạnh lùng với tôi ở nhà bà hôm đó, dù gì con người cũng luôn ích kỷ khi đứng trước lợi ích.

Bà bảo tôi quay về nhà họ Tân nhưng tôi từ chối bởi vì nơi đó đã để lại di chứng đáng sợ cho tôi.

Vì thế tôi đã chọn một tiệm cà phê gần nhà bà.

Lúc nhìn thấy bà cụ tôi vẫn hơi mềm lòng, thái độ cũng dịu đi rất nhiều, tôi vẫn chưa đến nỗi đối xử ngang ngược với mẹ chồng.

Trông bà có vẻ không được ổn cho lắm, mới mấy ngày không gặp mà cả người bà đã cực kỳ tiều tụy, lúc nhìn thấy tôi vẻ mặt bà rất phức tạp.

Thật ra tôi hiểu tâm trạng của bà, tôi gọi một ly trà sữa nóng cho bà rồi đợi bà mở miệng, khóe miệng bà giật giật, sau đó ngẩng đầu hỏi tôi: “Điềm... vẫn khỏe chứ?”

Dứt lời bà liền bật khóc, tôi thừa nhận bà vẫn rất cưng chiều Điềm Điềm.

“Con bé vẫn khỏe, nhưng không còn hoạt bát như trước nữa.” Tôi lạnh nhạt đáp, giọng điệu khó tránh khỏi hơi xa cách, nhìn thấy dáng vẻ của bà tôi vẫn lên tiếng: “Lúc nào... mẹ cũng có thể tới thăm con bé.”

Câu nói này nhất thời tiếp thêm chút sức lực cho bà, bà nắm lấy tay tôi hỏi: “Con có thể đừng ly hôn nữa được không Hoa Dao?”

Tôi vốn định hất tay bà ra nhưng vẫn chịu đựng được, không biết tại sao tôi cực kỳ chống cự với việc lấy lòng tiếp xúc của bất kỳ ai trong nhà họ Tân.

“Mẹ nói gì thế? Mẹ hãy đổi vị trí của mẹ với con rồi nghĩ thử xem, nếu mẹ là con, liệu mẹ có thể chịu đựng được chuyện chung chồng với người phụ nữ khác không?” Tôi hỏi ngược lại.

Mặt bà nhất thời vặn vẹo, nhẹ nhàng buông tay tôi ra: “Quả thật mẹ đã từng trải qua chuyện này rồi, còn nuôi con cho người đàn bà đê tiện đó nữa.”

Tôi sửng sốt hơi ngạc nhiên nhìn bà cụ.

Tôi gả vào nhà họ Tân nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa hiểu rõ nhà họ Tân cho lắm. Thật ra vào hôm Điềm Điềm xảy ra chuyện, Tân Kiến Phong nói Tân Hạo Đình chẳng có quan hệ huyết thống gì với Tân Hiểu Lan đã khiến tôi rất tò mò rồi.

“Đúng vậy, hồi còn trẻ Tân Kiến Phong đã có tật xấu là nuôi gái trong nhà.” Bà cụ giận dữ nói.

“Trong nhà sao?” Tôi không thể hiểu nổi câu này là có ý gì.

“Là em họ xa của ông ta, người phụ nữ đó rất mặt dày, nói là muốn tới thành phố tìm công việc nên tới nhà mẹ ở nhờ, lúc đó mẹ vừa mới kết hôn với ông ta chưa được bao lâu.” Bà đau khổ nói.

“Con cũng biết căn nhà cũ kia rồi đó, dù là điều kiện như vậy thì bọn họ vẫn lén lút ở bên nhau ngay dưới mí mắt của mẹ, nhưng lúc đó mẹ đã mang thai, ở thời của bọn mẹ ly hôn là chuyện cực kỳ tai tiếng, nhất là mẹ vừa mới kết hôn sao có thể ly hôn được?”

Bà cụ cực kỳ căm phẫn nói, tôi nghe đến mức trợn mắt há mồm, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn.

“Sau đó mẹ nhẫn nhục nuốt giận vào bụng sinh Hạo Đình ra đến khi thằng bé được hai tuổi, nhưng mụ ta vẫn bám theo mãi không chịu đi. Rồi không ngờ con tiện nhân đó cũng mang thai, dây dưa uy hiếp mãi không chịu buông, nếu mẹ không chịu thì mụ ta sẽ tới đơn vị của Tân Kiến Phong để tố cáo.”1

“Mẹ đâu còn cách nào khác, đành phải tiếp tục nuốt giận vào bụng, dù gì Hạo Đình của mẹ cũng còn quá nhỏ, mẹ lại không có công ăn việc làm đàng hoàng thì lấy đâu ra tiền để nuôi dưỡng đứa nhỏ?”

Bà cụ lau nước mắt trông có vẻ suy sụp, nhưng tôi chẳng hề thấy đáng thương, hành động này của bà không phải là yêu mà là ngu xuẩn.

“Con đàn bà đê tiện đó cứ không biết xấu hổ ở lại nhà mẹ, bọn ta còn ngủ... cùng một giường, đến khi mụ ta sinh Tân Hiểu Lan ra, có lẽ mụ ta thấy Tân Kiến Phong cũng chẳng có đức hạnh biến mơ tưởng xa vời của mụ ta trở thành hiện thực, cho nên trong vòng một đêm mụ ta đã vứt đứa nhỏ lại biến mất khỏi thế gian.”

“Vì thế Tân Hiểu Lan chỉ có thể do mẹ nuôi dưỡng, dù mẹ tức giận thế nào cũng chẳng làm gì được vì nó cũng là một sinh mạng.”

Nghe bà cụ nói thế, tôi không thể không khâm phục, bà cụ này thật độ lượng ngu xuẩn đến mức bước đường này. Thảo nào ngày thường bà chẳng hề thân thiết với Tân Hiểu Lan mà luôn càm ràm cô ta.

Xem ra trong lòng bà cũng mất cân đối nhưng bà có thể nhẫn nhịn.

“Chẳng phải Tân Hiểu Lan không có quan hệ huyết thống với Tân Hạo Đình hay sao?” Tôi không nhịn được hỏi.

“Hồi nhỏ sức khỏe của nó ốm yếu hay đổ bệnh, có một lần truyền máu mới biết hoàn toàn không phải là con của Tân Kiến Phong.” Bà cụ nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi bật cười, cảm thấy cực kỳ trào phúng.

“Quả nhiên mẹ sao con vậy, mẹ chẳng thể ngờ rằng mẹ lại nuôi dưỡng một đứa súc sinh như thế, nó đã hại con cũng như chia cắt gia đình này. Tân Kiến Phong là đáng đời, ông ta nên sớm ngồi tù mới phải, ông ta...”1

Bà cụ bỗng im bặt, vội vàng liếc nhìn tôi, ánh mắt đó rất kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời như thể chợt phát hiện ra là mình suýt lỡ lời, nên ngậm miệng lại ngay.

Sau đó bà đập bàn nói: “Ôi... khó mà mở miệng! Khó mà mở miệng! Nhưng... Hoa Dao à, con thế này... Hạo Đình đã hết đường cứu chữa rồi, mong con hãy thương xót xem như nể mặt mẹ mà nhẫn nhịn được không, thằng bé sẽ tỉnh ngộ thôi, dù sao tụi con cũng còn Điềm Điềm mà. Mẹ cầu xin con đó...”

Bà cụ càng nói càng kích động, bỗng rời khỏi chỗ ngồi đi tới trước mặt tôi, rồi quỳ xuống cái “bịch” dọa tôi sợ hết hồn.