Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 121



Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi bị một giọng nói nhẹ nhàng đánh thức như kéo tôi trở lại thực tại từ chân trời xa xăm.

Tôi từ từ mở đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ, mơ màng nhìn, thấy trước mặt mình là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, tôi giật mình muốn ngồi dậy nhưng cơn đau thấu tim ở vết thương khiến tôi không tự chủ được mà rên rỉ đau đớn.

“Em vội cái gì chứ?” Giọng anh hơi trầm khàn.

Tôi phát hiện ra chúng tôi vẫn đang ngồi trong xe, nhưng trời đã về chiều, chân trời phía xa đang ngập tràn trong ánh hoàng hôn vàng rực.

“Mấy giờ rồi? Trời đất ơi! Tôi phải đi đón con gái!” Tôi vội vàng nói. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

“Tôi đã dùng điện thoại của em gửi tin nhắn cho bạn em, nhờ cô ấy đi đón rồi.” Bùi Thiên Vũ thong thả nói: “Dậy đi, chân tôi tê hết rồi.”

Tôi đỏ mặt, lúc này mới nhận ra tôi cứ ngủ như thế trong lòng anh, mà anh không hề nhúc nhích, cũng không gọi tôi dậy.

“Cái đó... tôi ngủ bao lâu rồi?” Tôi ngại ngùng hỏi, vội vàng ngồi dậy, dịch sang cách xa anh một chút.

“Hơn hai tiếng.” Bùi Thiên Vũ ra lệnh: “Xuống xe đi.”

Tôi vội vàng mở cửa xe, đợi tôi xuống xe rồi mới phát hiện ra hóa ra nơi chúng tôi đến lại là khu nghỉ dưỡng mà lần trước anh dẫn tôi đi. Nhưng hình như việc kinh doanh ở đây không được tốt cho lắm, không thấy vị khách nào khác ngoài hai chúng tôi.

Tôi bước nhanh hai bước mới theo kịp Bùi Thiên Vũ, nghiêng đầu hỏi: “Đây là đâu?”

“Sao nào?” Anh không thèm ngoảnh đầu lại nhìn tôi lấy một cái.

“Đẹp quá, cũng rất yên tĩnh. Tôi rất thích, nhưng sao không thấy những vị khách khác ở đây?” Tôi tò mò hỏi anh.

Khóe miệng Bùi Thiên Vũ cong lên, anh không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ đút hai tay vào túi quần ung dung đi vào trong.

Tôi không khỏi bĩu môi, lẩm bẩm, chậc, đúng là kiêu ngạo.

Nhưng tôi thật sự rất thích nơi này, toàn bộ khu vực này mỗi chỗ lại mang một cảnh sắc khác, đẹp đến nỗi khiến người ta cảm thấy không chân thực, như lạc vào chốn thần tiên vậy.

Bùi Thiên Vũ dẫn tôi đến một tòa nhà nhỏ độc lập mang phong cách Châu Âu. Anh quét khóa vân tay, sải bước vào trong, tôi vội vàng đi theo sau. Nội thất trang trí bên trong khá tinh tế và đơn giản, hoa lệ mà không rối mắt.

Anh ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách, sau đó bước vào căn phòng bên trong, không lâu sau đó, anh xách một hòm thuốc ra.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, lắp bắp: “Anh... anh làm gì vậy? Không cần đâu, ở nhà tôi đã bôi thuốc rồi.”

Anh nhìn tôi một cách đầy ẩn ý: “Em rất sợ tôi à?”

Tôi chột dạ, ôm lấy mình, cười gượng gạo: “Đâu... đâu có đâu, chỉ là thật sự không cần mà.”

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, còn để anh bôi thuốc cho tôi như vậy, nội tâm tôi đâu có mạnh mẽ đến thế.

“Qua đây!” Anh ra lệnh, chỉ vào phần rộng rãi nhất của chiếc ghế sô pha, nói: “Em nằm xuống đây đi.”

“Tôi, tôi đã nói là không cần mà. Buổi tối quay về tôi có thể tự mình bôi.” Tôi vẫn kiên quyết từ chối, thầm nghĩ, người đàn ông này cũng thật là, anh có cần phải ân cần quá mức vậy không? Anh muốn nói thế nào muốn ra lệnh thế nào là được hả.

“Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai đâu!” Nói xong, anh mở hòm thuốc ra, bên trong có một ống thuốc mỡ: “Bây giờ em đã thành ra như vậy, dù tôi có ý gì khác cũng không nỡ ra tay. Em sợ cái gì chứ?”

Anh vừa dứt lời, mặt tôi lại đỏ lên, thầm mắng, chẳng phải là anh đang có ý gì đó sao?

“Cái gì đáng nhìn tôi cũng nhìn thấy hết rồi, em còn đề phòng như vậy làm gì?” Bùi Thiên Vũ thản nhiên nói: “Ngốc nghếch đến mức khiến bản thân thương tích đầy mình như vậy mới biết chú ý hình tượng, muộn rồi!”

Nói xong, anh cũng không thèm lằng nhằng nhiều lời với tôi nữa mà sải bước đi tới, tóm lấy tôi bắt tôi nằm xuống chiếc giường ở ghế sô pha: “Đừng nhúc nhích, nếu không đừng trách tôi “ăn” luôn em đấy, để sau này em khỏi kiếm cớ nữa.”

Đầu tôi “ong” lên một tiếng, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, người đàn ông này thật đúng là, trông bề ngoài thì như một quý ông lạnh lùng nhưng thái độ khi đối xử với người khác lại rất ngạo mạn.

Tôi thực sự hoài nghi nhân phẩm của anh, bỗng nhiên muốn hiểu hết mọi thứ về anh ngay lúc này.

Nghĩ đến đây, tự tôi cũng thấy giật mình. Tôi quả thật chẳng hiểu gì về con người này, ngoại trừ việc biết anh là trợ lý trưởng của Bác Duệ Thiên Vũ ra, tôi chẳng biết thêm gì về anh nữa.

Nhưng điều đáng sợ là dường như anh lại biết tôi như lòng bàn tay, bao gồm cả những gì anh vừa nói, một chữ cũng không sai. Thậm chí anh còn từng nhìn thấy thân thể thôi, điều này khiến tôi càng nghĩ càng thấy khiếp sợ.