Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 123



Tôi nghênh đón không chút từ chối, giống như đã bị đè nén quá lâu.

Hơi thở của Bùi Thiên Vũ tỏa ra quanh tôi, lo sợ làm đau vết thương của tôi, khiến tôi cảm nhận được sự chân thực vô cùng.

Tôi như quên đi vết thương đau đớn trên người.

Đôi mắt anh mê ly nhìn tôi, giọng nói trầm thấp khác thường ghé bên tai tôi: “Hoa Dao, có được không? Sẽ…”

Một lúc sau.

Tôi vùi mặt trong vòng tay anh, cảm nhận trái tim anh đang đập kịch liệt. Anh nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, vô cùng dịu dàng nói: “Vết thương có đau không?”

Tôi lắc đầu cảm thấy hơi xấu hổ.

“Không phải vừa rồi còn mạnh mẽ lắm sao? Giờ lại biết ngại rồi à?” Giọng anh có vẻ hài hước.

Tôi đã tỉnh táo hơn nhiều, cuộc sống của chúng tôi hoàn toàn không ở cùng một quỹ đạo, chỉ là bị khoảnh khắc đó đốt cháy, quấn quýt lấy nhau một trận chiến không rõ yêu hận.

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, may sao bên trong phòng không nhìn thấy gì cả, trong bụng lại chợt vang lên hai tiếng ọc ọc không đúng lúc, tôi càng cảm thấy quẫn bách, xấu hổ chết người.

“Nên bổ sung năng lượng thôi.” Anh nói bên tai tôi êm ái: “Chúng ta đi ăn cơm.”

Tôi nhanh chóng đứng dậy, sợ rằng dậy muộn sẽ bị anh chê mình tham lam.

Anh muốn đi bật đèn nhưng tôi kiên quyết từ chối. Anh cũng chỉ đành chiều theo tôi, lần sờ trong bóng tối mặc quần áo sau đó kéo tôi lại, ôm thật chặt vào trong lòng: “Tình yêu thật sự có thể chữa được vết thương.”

Tôi vừa nghe thấy anh nói lời này, chợt đấy anh ra: “Anh… Anh đúng thật là…” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Anh cười tủm tỉm xoa đầu tôi: “Đã xảy ra rồi, sao còn phải giả bộ dè dặt thế?”

Ai ya, người đàn ông này, tôi chỉ là…

Tôi đẩy anh ra ngoài, anh cười phì một tiếng rồi đi theo sau tôi.

Anh dẫn tôi đến một nhà hàng nhỏ xinh đẹp, nơi đó đã người đang bưng đồ ăn lên, giống như đã sớm chuẩn bị từ trước.

Chợt thay đổi tình hình như vậy đối mặt với anh, tôi vẫn thấy có chút không thích ứng được, cúi mắt không dám nhìn thẳng vào anh. Hiện giờ tôi buồn rầu muốn chết, vừa rồi làm hơi lố quá rồi.

Có lẽ anh sợ trong lòng tôi gánh nặng nên biểu hiện của anh rất thản nhiên, vô cùng tỉ mỉ lựa chọn những món tôi thích ăn, rất lịch sự.

Giờ phút này, sự trống rỗng đầu óc lúc nãy đã bị sự săn sóc vô biên này quấn quanh. Tôi cảnh cáo bản thân đừng để bản thân rơi vào đầm lầy.

“Chuyện đó… Vừa rồi…” Tôi không biết diễn tả tâm trạng hiện giờ của mình ra sao nữa.

Anh ngước mắt nhìn tôi rất lâu, hồi lâu sau mới hỏi: “Em muốn nói điều gì?”